Tôi vẫn trơ mắt ra ngắm nhỏ trước mặt. Dù có thù hằn hay mâu thuẫn gì tôicũng phải thẳng thắn thừa nhận rằng….nhỏ này đẹp chim bay cá chuồn. vừa cao ráo,lại xinh đẹp theo hướng sắc sảo nữa chứ. Sao tên Hải này lại không ưa nhỉ? đúnglà không có mắt thẩm mĩ. Ngừng việc đánh giá, trước mắt tôi phải giải quyết chuyện này. Khoan!! Đây làvấn đề của Hải, sao tôi phải giải quyết? Thế là, mặc cho em gái xinh đẹp vẫn đứng để cả bánoi mói, tôi kéo tai Hảilại, bàn luận chiến sự: - Cậu làm gì đi chứ? em ấy theo đến tận đây rồi! - Bỏ tay ra khỏi tai của tôi! Bà chị đã nói sẽ giải quyết, chút chuyện phátsinh này cũng phải lo đi chứ! - Thỏa thuận! Xưng em đi!! - Rồi, thì em! - Nhưng dù sao tôi cũng chỉ hứa giải vây giúp cậu pử CLB thôi cơ mà, chuyệnngoài luồng khong phải phận sự của tôi! - Vậy thì thỏa thuận cũng chấm hết, không chị em gì hết! Tôi nhìn Hải chánnản, có cần lần nào cũng dội gáo nước lạnh vào đầu tôi thế không? Tôi nhìn lên nhỏ đó, rồi lại nhìn Hải. Hải nhìn lại tôi, vừa cảnh cáo vưathách thức. Haizz, đành ra tay vậy - Có chuyện gì em nói luôn đi chị nghe! Nhỏ đấy nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ, sau 1 hồi ngắm đến mònda mặt tôi mớithèm nói chuyện - Tôi muốn nói chuyện riêng! - Thứ nhất, chị hơn tuổi em, nói chuyện có văn hóa chút. Thứ 2, chị thiếtnghĩ giữa chúng ta không hề có gì riêng tư, muốn nói cứ nói ở đây!! - Chị….. - Gọi chị là được rồi, nhưng nhớ xưng em đấy! Tôi bình chân hư vại vừa nhâm nhi thức ăn, vừa nói chuyện với nhỏ đó,. Vớiloại người này mặt phải dày, như da bò mới ăn thua!! - Sao không nói gì? - Tôi không muốn nói ở đấy!! - Vậy sao? hay không muốn phá vỡ hình tượng trước mặt Hải? Vẻ ngoan hiền cũngđánh bay rồi thì vẻ côn đồ cần gì phải giấu? - Chị..được lắm!!! Tôi yêu cầu chị tránh xa Hải ra! - Tránh xa? Tại sao? Tôi cười mỉa mai. hay thật, tự dưng tôi lại đặt bẫy cho chính mình, chui đầuvào tình huống kịch quá sức cần thiết, chỉ có trong tiểu thuyết thế này đây!!!Người chính trực như tôi cũng xảy ra chuyện này sao? - Vì tôi thích Hải! - Nhưng Hải không thích cô em, tôi tránh làm gì? Tôi bắt đầu bực mình, đã bực thì….văn hóa hay lịch sự cũng vứt, vứtsạch. Chi nhận thấy sự khác lạ trong giọng nói của tôi, liền can thiệp - Em vô duyên nhỉ? Nhỏ đó hướng ánh mắt sang Chi - Không ai làm gì mình cũng đi gây sự sao? - Chị nói bà chị kia không làm gì tôi? Cái từ “bà chị” đánh bốp vào màng nhĩ của tôi. Nghe Hải gọi danh từ này đãnhiều nhưng hôm nay tôi lại cực bực mình. Tôi phải kiềm chế!!! - Chị can thiệp vào tôi và Hải, lại còn làm bẽ mặt tôi ở CLB, tôi có thểkhông xử lý chị sao? Là Hải đã làm tổn thương cô em,tôi có làm gì đâu chứ? chính Hải nói tôi làngười yêu hắn, tôi đâu có tự nhận mà xen vào với cả không xen, càng lúc càngthấy vô duyên - Chị hơn tuổi Hải, còn đòi làm người yêu sao? có mơ mộng quá không vậy? Giàrồi còn….tỏ vẻ ngây thơ! Thấy tôi ngồi im khong nói, nhỏ đó tiếp tục phát thanh, nói như băm bổ vàomặt tôi. Tôi đã nhịn, trong khả năng của tôi, nhưng cái gì cũng chỉ có giớihạn. Tôi hít vào thật sâu, rồi….. - RẦM!!! Tiếng đập bàn mạnh mẽ vanglên, chân động cả quán, đồ uống phải gọi là rung rinh như có động đất cấp độ7 Nhưng…cơn động đất đó tôi không có gây ra. Đúng là tôi đã định làm thế,nhưng tay chưa kịp gặp mặt bàn thì đã sợ hãi thu về cố thủ rồi. tôi mở to mắt hết mức có thể. nhìn bàn mình như thấy ma. Cả Duy, Hải lẫnHOàng đều đập bàn đứng dậy, vẻ mặt vô cung tức tối. Chi còn kinh hoàng hơn, rửamặt miễn phí cho nhỏ kía bằng cốc nước cam ép của mình. Tôi nhìn Chi, xót xa, có cần lãng phí thế không, nước cam đắt lắm,đã vậy cònhơn nửa cốc (bó tay =_=) Nhỏ đó chỉ biết sững sờ nhìn mọi người, không thootslên lời, thậm chí cũng không thể làm gì sau cú tạt nước của Chi - Cô thử nói thêm bất kỳ điều gì nữa đi! Chi gằn giọng, mắt như tóe lửa nhìn nhỏ đó, cảm giác như có thể thiêu cháybất cứ thứ gì trong tầm mắt, như ảo thuật amaterasu của Sasuke trong naruto(bình tĩnh đến lạ,còn so sánh được thế nữa <_<) 3 chàng ngự lâm của cái bàn không nói gì, chỉ hằm hằm nhìn đứa con gái trướcmặt, dọa cho em nhỏ tội nghiệp chạy gãy cả gót giày. Chờ cho 4 người tự động ngồi xuống, tôi mới lén nhìn. Cả 4 vẫn đang trong cơngiận, Chi đã giận thì sẽ là chuyên gia phá đồ, Duy giận thường không nói nănggì, Hải? khỏi kể đi. Chỉ còn Hoàng là….dễ động vào nhất Tôi vừa mở miệng: -Mọi người…….. đã bị công kích tập thể: - Bà có hâm không mà ngồi yên đẻ nó xúc phạm mìnhnhư thế? - Mày não vừa chứ! Tao nghe còn tức mày còn ngồi im được à? Mọi lần mày đanhđá oai hùng lắm, giờ biến đâu hết rồi? - Chị hiền có mức độ thôi, để hạng con gái ấy sỉ nhục không đáng chútnào! - Bà chị…quên, chị đúng là con ngốc!!!! Đến mức này, tôi chỉ biết ngồi im hứng chịu mọi lời trách mắng, mắt rưngrưng Thấy tôi như vậy, Chi cũng dịu giọng: - thôi, lần sau đừng có nhúng vào chuyện của người khác nữa, nghư chưa? Tôi ngẩng mặt lên nhìn Chi, khó hiểu: - Nhìn cái gì? Nghe chuyện là tôi đủ hiểu bà lại rảnh rang chen vào chuyệnngười khác rồi! - Mọi người….. Tôi nhìn hai đứa bạn thân của mình, xúc động dạt dào. Không ngờ 2 đứa lạihiểu và nghĩ cho tôi nhiều đến thế - Tôi hứa từ giờ sẽ không xen vào chuyện của ai nữa đâu!!!! - Hứa làm gì? -Để rồi lại thất hứa? - Tôi biết bà quá mà>… - Có khi nào thực hiện được đâu mà mạnh mồm Chi Duy tiếp tục song kiếm hợp bích. Mới khen chưa được nửa giây bọn nó lạiquay về với chính mình, đùa giỡ tôi rồi - 2 ngườui chết với tôi!!! Tiếng cười đùa lại vang lên ở bàn chúng tôi. Tôi vốn không buồn lâu, hơn nữamấy lời nhỏ kia nói tôi còn chả để tâm nên không suy nghĩ nhiều. Tôi cũng khônghề biết đến vẻ mặt khác lạ của anh em sinh đôi ngồi bêncạnh. ******************* Sau biến cố, chuỗi ngày êmar của tôi lại quay trở lại, tôi vẫn đi học cùngChi, vẫn tranh giành thức ăn với Duy, vẫncaix nhau với Hải, vẫn bị Hoàng làmphiền về những cơn cảm nắng. Từ sau đợt cảm nắng bất chợt lần trước, Hoàng hay đến tìm tôi hỏi xem có cảmgiác với người này, thấy quý mến người kia, thích nói chuyện với người này,thích đến gặp người kia liệu có phải tình cảm thật sự không. Tôi phát chán vì ngày nào cũng ngần ấy câu hỏi,cũng từng đó câu trả lời, saoHoàng vẫn không chán?? Vừa ra khỏi cửa CLB, tôi đã thấy bóng dáng cái đầu chôm chôm vàng chóe củaHoàng từ đằng xa đang tiến lại gần, tôi hớt hải quay lại vọt luôn xuống gầm bàn,trốn chui trốn nhủi - Làm cái gì thế? Hải nhìn tôi như con nhỏ lập dị. Sau lần thỏa thuận, Hải nói chuyện ôn hòahơn nhưng từ “em” vẫn được giảm thể tối đa - Im lặng và….đừng có nói gì hết!!! Tôi đe dọa, tiếp tục trốn sâu vào trong góc. - Chị dạo này….kỳ quặc quá đấy! - Im!!! Tôi bị lộ bây giờ! Vừa dứt lời tôi đã nghe thấy tiếng gọi lảnh lót của Hoàng từ ngoài cửa. hảinhìn lên, rồi nhìn xuống tôi đang thu lu như mèo trong góc, ra vẻ am hiểu, cảmthông - CHị Hân có đây không Hải? Hải mắt liếc xuống nhìn tôi, tôi chỉ biết xua tay llia lịa, thầm mong HảiĐừng có thù dai mà mách với Hoàng - Không biết! - Vậy à? Haizzzzzz! - muốn ngồi chờ không? Tôi nghe như sét đánh bên tai! Cái gì chứ? Hoàng ở đây đến bao giờ tôi mớiđược ra? Tôi lay ống quần Hải hết công suất, nhưng….. - Ờ, cũng được, cũng sắp đến giờ họp, chắc lát chị ấy sẽ vào Hoàng hồn nhiên nói, hồn nhiên ngồi xuống, hồn nhiên ngắm nghía phòng CLB,không biết đến 1 con chuột đang thập thò cửa hang. Thảm rồi, huhu, sao số tôi……………..