- Chị! Em cảm nắng rồi!! Lần này là thật đấy! Hoàng xông ra chặn đường tôi ngay khi tôi mới ló mặt ra khỏi cửa lớp, địnhbụng trốn khẩn cấp và nhanh chóng, ai dè… - Làm chị giật mình!! Không học sao tan sớm thế? - Em xin phép ra ngoài lúc gần hết giờ mà, siêu không hehe!! Hoàng khoái chí nhìn tôi, còn tôi chỉ biết nhăn nhó. trốn được vài ngày chứkhông trốndd]ơcj mãi. đành chấp nhận số phận thôi. - Chuyện là thế nào? Tôi ngồi phịch xuống ghế đá, hỏi thờ ơ - Em nói rồi đấy, lần này em đảm bảo là em thích người ta thật, chứ không nhưlần trước đâu - Vậy à? Tốt, từ giờ đừng có hỏi thăm chị xem cảm nắng thế nào nữa nhá! - Vâng, em biết!! -TỐt, chị về! - Khoan đã!! Tôi chưa kịp nhấc mông khỏi ghế Hoàng đã thô bạo ấn xuống - Cái gì nữa? - Chị không thể bỏ đi như thế được! - Chị tư vấn cho em hàng tháng trời, giờ em tìm được người ấy rồi, chị cònlàm gì nữa hả??? - CHị phải giúp em chứ! Em đang trong thời gian làm thợ mộc mà!!! -???????????? - Tức là thời gian tìm hiểu rồi bày tỏ ý!!! -!!!!!!!!!!!!!!! - Em không có kinh nghiệm, chị phải giúp em, đã giúp thì phải giúp cho trótchứ, chị để mình em đối phó thế, em làm gì sai tinh sao? Hỡi ô! Hoàng dám bảo 1 đứa chưa hề biết yêu là gì, chưa có mảnh tình vắt vaisuốt 20 năm qua tư vấn cho á? có mà…chưa đi đến đâu em ấy đã tránh xa Hoàng nhưdịch bệnh. - Hỏi nhầm đối tượng rồi! Chị chưa biết tình cảm trai gái là gì giúp em thếnào? - Những lần trước chị cho em lời khuyên tỉ mỉ chi tiết, đúng lắm cơ mà! Khôngcó kkinh nghiệm ai tin? - Chị đây nhìn mọi người xung quanh, đọc tiểu thuyết nhiều nên thế đấy! - cũng là có hiểu biết, chị phải giúp em! - Tại sao? - Vì chị là chị! - Chả liên quan! - Chị!!!!!!!!!!!!!!! Đá qua đá lại một hồi, tôi đành đầu hàng Hoàng…có điều kiện, chỉ vì tính tôithích…xía mũi vào chuyện của người khác, hơn nữa Hoàng giở bài ăn vạ, khiến tôikhông còn lưacj chọn, đành nhắm mắt nhắm mũi giúp thôi - Lý lịch đối tượng ra sao? - Lần này thì em điều tra kỹ lắm rồi! Học khoa Tài chính, cũng năm nhất nhưem, tên Nhi, Tuổi dĩ nhiên là 18, sở thích mua sắm, đi dạo, thích uống trà sữavị dâu, ghét động vật, có 2 bạn thân đều là nữ, tính tình hiền lành, hòa đồng,dịu dàng,nữ tính, ít tiếp xúc với con trai nhưng rất được lòng bạn khác giới,học giỏi, thể thao kém…….bla….bla Hoàng cầm quyển sổ nhỏ trên tay, đọc không ngừng nghỉ, còn tôi ngồi đó…ănkhông ngừng nghỉ. - Chị có nghe không? - ừ hử!! - Tiếp nè, nhà ở….nhà có…..vào những ngày cuối tuần hay……. Tôi thấy khâm phục Hoàng, điều tra kỹ y như thám tử, nhà có bao nhiêu ngườicũng biết, thích gì cũng biết, cái gì cũng biết, chỉ có 1 cái không biết - Nhỏ đó biết em không? - Không! - sao em biết đến nhỏ hay zậy? - Hôm trước giao lưu đá bóng với bên tài chính, em gặp nhỏ đi cổ vũ khoamình, em có quen 1 thăng cùng lớp nhỏ , vậy là em hỏi thôi!! - Tất cả thông tin đều từ thằng đấy mà ra? - Vâng! - Em có chắc nhỏ chưa có người yêu không? -………….. - Thằng đó biết nhiều vậy không thể chỉ là bạn bình thường, hơn nữa em có nóinhỏ không tiếp xúc nhiều với con trai, bạn bè càng không thể biết nhiều thế! -…………….. - Vậy là…… - Sao chị???? - Rất có thể đó là người yêu nhỏ!!!! - NO WAY!!!!!!!!!!! - Nghĩ kỹ lại đi, dù đúng là em cảm nắng người ta nhưng phải có cơ may chịmới giúp, nhá!!! -………….. - CHị về, tính tiền đi ha!!! Tôi bỏ mặc Hoàng vẫn ngồi ngây ở đó, lạnh lùng bước ra ngoài Không phảitôi dã man hay vô tình nhưng tôi thừa hiểu Hoàng để ý ai thường rất nông nổiquết định theo đuổi người ta, không tìm hiểu rõ ràng. Lần nãy đúng là có tìmhiểu nhưng không đúng trọng tâm. Cần để cho Hoàng biết sai lầm của mình, tậptrung vào học hành hơn là những hành động thừa thãi như thế!!! Mải mê suy tính tìm cách an ủi Hoàng sau cú sốc lần này, tôi không hề để ý gìtrên đường đi, và hậu quả dĩ nhiên của việc mắt để trên cành cây có lẽ ai cũngđoán ra. - Rầm!!! Bịch!!!! Á!!!!!! tôi đâm sầm vào 1 bức tường gồ ghề, nmông tiếp đất 1 cách mạnh mẽ, cực thiếuan toàn - Đi Kiểu gì vậy??? Tôi vẫn đang nhăn nhó khổ sở thì bức tường…lên tiếng Hé mắt nhìn lên, tôi quên cả đau, chỉ biết nhìn bức tường chăm chăm - Ngắm say mê như vậy biết là không bị gì rồi!!! Phán một câu xanh rờn bổ thẳng mặt tôi, bức tường điềm nhiên đi qua tôi nhưngười vô hình. Tôi vẫn bất động, quên cả cách hành xử thường thấy. Sau đó….. - Cậu kia! Tôi lớn tiếng gọi giật lại Bức tường người dừng lại, không quay mặt vè phía tôi. Khinh nhau hả? Tôi hùng hổ đi tới giơ chân đá thẳng vào 2 ống đồng của tênđó, hếch mặt - Lần sau thấy con gái ngã biết đường đỡ dậy, đừng có cái thái độ đấy, cưngnhá! Xong xuôi, không cần biết người trước mặt đau đớn thế nào,tôi đi thẳng, khôngnghe thấy tiếng lẩm bẩm - Con nhỏ chết tiệt, đợi đấy!!!!!