Chạy Tình

Chương 36

Tuy Quý Thừa Xuyên rất hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút, nhưng thang máy cuối cùng vẫn dừng ở hầm đỗ xe. Cửa thang máy vừa mở ra, mọi người khó thở vì sự chen lấn lập tức ồ ạt tràn ra, vốn thang máy đang chen chúc lập tức trở nên rộng rãi đi rất nhiều. Quý Thừa Xuyên chỉ có thể lưu luyến từ từ buông tay ra, nhưng ánh mắt vẫn đặt ở trên người Tống Dao, không hề muốn dời đi. Anh muốn nói cái gì đó, vừa chuyển động môi, ánh mắt đằng đằng sát khí từ phía sau xông tới, lập tức khiến cho anh phải thu lại toàn bộ vẻ dịu dàng. Anh thu ánh mắt đặt ở trên người Tống Dao, quay đầu lại, cùng chủ nhân của cặp mắt sát khí nhìn nhau, vẻ mặt của anh ta hết sức khó coi. Trước tình hình này, Tống Dao vừa được giải thoát khỏi xấu khổ này, lại lâm vào xấu hổ lớn hơn nữa. Cô cúi đầu xuống, muốn chạy ra khỏi thang máy. Không ngờ mới đi vài bước, cánh tay đã bị Thịnh Tư Kỳ hung hăng kéo lại, gần như đồng thời, Quý Thừa Xuyên cũng giơ tay ra, kéo cánh tay kia của Tống Dao. Kế hoạch chạy trốn tuyên bố thất bại, Tống Dao cứng đờ ngay tại chỗ. Tình huống này thật quái lạ, ngoại trừ Khương Nam Hiên hiểu rõ tình hình, giờ phút này, mọi người đứng ở bên ngoài thang máy đều đồng loạt nhìn thẳng, đặc biệt là mấy người quản lý bên tập đoàn Thừa Thiên, cái cằm muốn rớt xuống. Cái đó… Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Hai nam giành một nữ, bây giờ đâu phải lúc diễn kịch thần tượng, Quý tổng và Thịnh Tư Kỳ đang làm cái quái gì thế?! Cảm nhận ánh mắt làm phiền của mọi người bên ngoài thang máy, Thịnh Tư Kỳ giờ tay ấn nút đóng cửa. Cửa thang máy từ từ đóng lại, ngăn chặn ánh mắt hiếu kỳ của tất cả mọi người bên cửa. Lúc này đây, trong thang máy kín mít, chỉ còn lại ba người trong cuộc mà thôi. Thịnh Tư Kỳ là người đầu tiên lên tiếng, không khách khí chút nào nói với Quý Thừa Xuyên: “Anh mau buông tay cho tôi.” “Vì sao không phải là cậu buông tay?” Quý Thừa Xuyên cũng không khách khí. “Anh thì biết cái quái gì, trước kia, Dao Dao là người của công ty chúng tôi đấy, là người của tôi!” Thịnh Tư Kỳ tiếp tục không khách khí, tuyên bố chủ quyền của mình. Quý Thừa Xuyên nheo mắt: “Cậu cũng nói đó là lúc trước, bây giờ, cô ấy là thư ký của tôi.” “Thư ký thì sao chứ, anh có biết trước kia chúng tôi có quan hệ thế nào không? Cô ấy là người phụ nữ…” “Đủ rồi!” Suốt từ nãy đến giờ, Tống Dao vẫn luôn một mực im lặng rốt cuộc cũng bùng nổ, ngẩng đầu nhìn Thịnh Tư Kỳ nói, “Cậu buông tay.” “Dao Dao!” Thịnh Tư Kỳ nào chịu ngoan ngoãn nghe lời, “Tôi biết rõ, bây giờ tên họ Quý này là ông chủ của chị, nhưng chị đừng sợ, anh ta có thể cho chị chức vụ gì, tôi cũng có thể cho chị như thế, chị đi theo tôi nhé.” “Thịnh Tư Kỳ, cậu mau buông tay.” Tống Dao cắn răng, nhấn mạnh lần nữa. “Tôi không buông, cho dù muốn buông, cũng không phải là tôi buông trước!” Anh nói xong, dùng ánh mắt khiêu khích hướng về phía Quý Thừa Xuyên. “Quý tổng, xin ngài buông tay.” Tống Dao quay đầu lại, ánh mắt chân thành nhìn vào Quý Thừa Xuyên. Lúc này, ánh mắt của cô so với trước kia không giống nhau, chứa đầy vẻ kiên định, nhẫn nhịn, quật cường, như thay đổi thành một người khác. Cho dù không nỡ buông tay, nhưng anh không muốn khiến cô khó xử. Một lát sau, Quý Thừa Xuyên mới buông ra. “Cảm ơn.” Cô bình tĩnh nói xong, quay đầu lại, vẻ mặt không thay đổi nhìn về phía Thịnh Tư Kỳ nói, “Thịnh thiếu, bây giờ ngài có thể buông tay ra chưa?” Trong lòng của Thịnh Tư Kỳ chợt nguội lạnh, tay vẫn như cũ không hề buông ra: “Dao Dao, chị đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi. Tôi rất nghiêm túc đối với chị.” “Buông! Tay!” Cô cắn răng, nhấn mạnh từng từ một. Ánh mắt lạnh lùng thoáng qua đã kích thích Thịnh Tư Kỳ: “Chị không chịu tiếp nhận tôi, có phải vì anh ta không?” Anh chỉ vào Quý Thừa Xuyên liền nói. “Tôi nói lại một lần cuối cùng, buông tay!” “Tôi không buông. Hôm nay, tôi chưa nói hết mọi chuyện cho rõ ràng thì không thể được. Nếu như chị vì anh ta mà từ chối tôi, vậy chị đã sai! Tôi có chỗ nào không bằng anh ta, anh ta có thật lòng thật dạ với chị không? Vì chị, tôi ngay cả 300 triệu cũng đưa ra, mắt cũng không chớp…” “Bốp!” Tiếng vang trong trẻo cất lên, Thịnh Tư Kỳ trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tống Dao. Tay của cô còn giơ trên không trung, bàn tay hồng hồng, không ngừng run run, ngay cả thân hình nho nhỏ của cô, đồng thời cũng đang run rẩy. Má phải truyền đến cảm giác bỏng rát, Thịnh Tư Kỳ che mặt, đồng thời đôi tay từ nãy đến giờ không chịu buông tha cô, cuối cùng mới chịu nới lỏng. Tức khắc, trong lòng anh trải qua nỗi khiếp sợ không hề kém so với cái tát này, kinh ngạc một hồi lâu không thốt nên lời. Cửa thang từ từ mở ra, mọi người đứng chờ ở bên ngoài không thể chứng kiến cảnh tượng đặc sắc nhất này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của ba người trong thang máy, cũng đủ cho họ suy diễn ra một vở kịch cẩu huyết vào giờ cao điểm của năm! Vô số ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào bên trong, Tống Dao xoay người khom lưng thật sâu, cúi chào trước Quý Thừa Xuyên: “Thành thật xin lỗi Quý tổng, tạo thêm phiền phức cho ngài.” Mặt cúi xuống rất thấp, không thấy rõ vẻ mặt của cô, nhưng Quý Thừa Xuyên tinh mắt phát hiện bả vai cô đang run run, có lẽ cô đang khóc nức nở. Khoảnh khắc này, trái tim của anh như bị ai đó bóp chặt, chưa kịp nói cái gì, Tống Dao cũng không quay đầu lại, chạy nhanh ra khỏi thang máy. “Các anh về trước đi, không được phép đi theo tôi, còn nữa…” Quý Thừa Xuyên dùng ánh mắt cực kỳ có tính uy hiếp nhìn bốn phía xung quanh một lượt, “Quản cái miệng của các anh cho tốt.” Nói xong, anh đuổi theo hướng mà Tống Dao đang chạy trốn. Tống Dao hoàn toàn không chú ý đến sau lưng mình có người đuổi theo, tâm trạng bây giờ của cô nặng nề vô cùng. Thịnh Tư Kỳ cố tình gây sự, quấy rầy không ngớt, làm cô hoàn toàn nhớ lại những quá khứ… tối tăm kia, rồi kích động bạo phát. Thế nên, vừa rồi cô mới cho Thịnh Tư Kỳ một bạt tai. Đây là lần đầu tiên cô phản kháng kịch liệt như thế. Lúc đó, cô không có cách nào kiềm chề chính mình, trong đầu hỗn loạn rối bời, bên tai bắt đầu vang lên những lời đồn thổi. “Đồ hồ ly tinh, ngoại trừ mê hoặc người khác, cô còn có thể làm gì nữa hả? Thật không biết xấu hổ!” “Thật biết cách giả vờ đáng thương, đó là tự cô chuốc lấy, bitch trà xanh!” “Cô muốn trở thành phượng hoàng đến điên rồi à, sao không tự lấy nước tiểu mà soi mặt xem có phẩm hạnh thế nào, ngay cả chim sẻ cũng không bằng mà còn đòi làm phượng hoàng hả!” … Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Cô bịt chặt lỗ tai của mình, điên cuồng chạy về phía trước, định vứt những tiếng… mắng chửi, những góc… tối tăm, tất cả đều để lại sau lưng. Thứ sáu khi tan ca, giờ cao điểm thường tương đối sớm, Tống Dao hồn bay phách lạc hòa vào dòng người trên phố. Tầm mắt nhìn thấy mọi người đều đang hối hả trên đường, chợt có người đi đường phát hiện cô bất thường có chút kỳ lạ nhưng cũng chỉ liếc nhìn cô một lát, rồi lập tức giả vờ như không có gì sau đó bước nhanh hơn. Đó là một thành phố lạnh lùng, giữa người với người đầy sự ngờ vực và không tin tưởng. So với việc tặng bạn một nụ cười chân thành, mọi người càng muốn nở một nụ cười nhạo báng và thái độ châm chọc thế chỗ cho những lời xã giao khách sáo. Càng ngày càng hiếm có người bằng lòng tin tưởng vào câu chuyện cổ tích, tình yêu chân thực trở thành trò cười, chỉ có đứa trẻ mới sẵn lòng chúc phúc cho tình yêu giữa hoàng tử và cô bé lọ lem, nhưng khi đứa trẻ ngày càng khôn lớn lại biến thành chị họ xấu xa. Dường như chỉ còn sự thương tổn, tài năng trưởng thành trong thế giới xấu xa, họ chỉ có thể ngụy trang bản thân ngày càng giỏi hơn. Đây là thế giới đáng buồn và nực cười xiết bao! Quý Thừa Xuyên không có ý định đuổi theo Tống Dao, anh chỉ đứng đằng xa theo dõi bước chân của cô, lặng lẽ nhìn cô đi trên con đường dẫn đến con phố nào đó, lại từ con phố đó đến tiếp những con phố khác. Cô dường như không hề có mục đích gì, bước chân phiêu dật, bóng lưng gầy yếu ở trong thành phố rộng lớn này lộ ra vẻ nhỏ bé mà bất lực, giống như ai cũng có thể bắt nạt cô. Chiếc xe ầm ầm chạy qua, ấn còi hò hét, Tống Dao kịp thời tránh né, chiếc xe không chút khách khí lái đi. Quý Thừa Xuyên chạy vài bước, thấy cô không sao mới thầm thở phào, nhưng trái tim càng thắt chặt hơn. Anh không biết cô gái trước mắt đã từng trải qua điều gì, anh cho rằng mình đã rất hiểu cô. Quay đầu nhìn lại, đối với cuộc đời của cô, anh hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ như vậy thôi, mỗi lời nói, cử chỉ của cô, nhất cử nhất động, trong lúc vô tình đã khiến anh rung động. Cô từ đâu đến đây, muốn đi nơi nào, những… điều này trong giờ phút này, đối với Quý Thừa Xuyên mà nói, có lẽ không còn quan trọng nữa. Anh thầm muốn im lặng ở sau lưng cô, che chở cô, không cho cô rời khỏi tầm mắt mình. Chẳng có mục đích đi bộ hơn một tiếng, Tống Dao sa sút tinh thần cuối cùng đã đỡ hơn nhiều. Tuy góc tối tăm đó làm cho cô không thể nào quên, nhưng là một người từng trải, cô cũng có phương thức điều tiết cảm xúc. Dù cho cô đang ở nơi “mưa bom bão đạn” cũng phải kiên cường sống sót. Chỉ có người giàu mới tìm đến bác sĩ tâm lý, người nghèo tự bản thân đã là bác sĩ tâm lý. Cô tự an ủi mình, tuy không thể thoát khỏi vận mệnh bị nguyền rủa, nhưng hôm nay, chí nhất cô cũng đã lấy hết can đảm dạy dỗ tên Thịnh Tư Kỳ đó, ngẫm lại một cái bạt tai kia, thật là khoái trá quá đi mất. Nghĩ đến đây, trong lòng của Tống Dao lập tức dễ chịu hơn không ít, cùng lúc đó, rốt cuộc cô cũng cảm thấy đói khát. Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đã đói bụng đến mệt lả, huống chi cả ngày không có một hạt cơm trong người? Tống Dao lấy ra bánh mì trong bọc lúc sáng, mở ra cắn hai cái, thật là khó ăn! Thôi quên đi, hôm nay đã đủ xui xẻo, cứ coi như để an ủi chính mình mà đến quán ăn một bữa. Nhưng trước khi dùng cơm, còn phải giữ gìn bộ quần áo trên người, dù sao cũng phải trả lại cho người ta. Cứ như thế, màn kịch vui của hôm nay cũng đã trôi qua, Tống Dao một mình đi mua quần áo khác, một mình ăn cơm, một mình dạo phố, một mình về nhà… Từ đầu đến cuối, cô không hay biết rằng có một đôi mắt đã dõi theo cô cả đêm. Mọi sự bi thương, mất mát, kiên cường, lạc quan của cô… đều được Quý Thừa Xuyên thu vào trong mắt. Cho đến khi đèn trong nhà trọ tắt hẳn, anh mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, rủ mắt xuống, nở một nụ cười, có vẻ vui mừng nhưng cũng có vẻ thất vọng, chán nản.