Chất Tử Điện Hạ

Chương 109 : Xạ sát

Nghĩ đến Tử Li, trong lòng Hoành Húc vừa là căm tức lại là lo lắng, cho dù cùng hắn giận dỗi cũng nên có cái đúng mực, cứ tùy tiện xông vào rừng rậm như vậy nếu gặp được mãnh thú làm sao bây giờ? Vừa nghĩ tới đủ loại trường hợp huyết tinh Tử Li bị hổ tập kích, Hoành Húc đã không ngăn được từng trận phát lạnh. Tên tiểu hỗn đản này, chờ đến khi thấy y xem ta có đánh cho mông y nở hoa không! Hoành Húc oán hận mắng thầm. Truyền lệnh xuống, mọi người lập tức tập họp thành đội tiến vào núi phía sau mật lâm tiến hành tìm kiếm. Săn bắn biến thành sưu nhân (tìm người), tiếng gọi ầm ỉ, tiếng vó ngựa, tiếng khuyển phệ (sủa), mảnh cây cối luôn luôn yên tĩnh lúc này lại bị bọn họ quấy rầy đến điểu phi hồ khiêu, động vật nhát gan đều lui ở trong động không dám nhúc nhích. Vòng tìm kiếm dần dần thu nhỏ lại, người lại bóng dáng vô mịch (không chút động tĩnh)! Dưới lệ khí càng ngày càng bao phủ của Hoành Húc, thị vệ xung quanh đều nơm nớp lo sợ rụt lui cổ, sợ là sẽ thành nơi trút giận của bệ hạ. Trong lòng cũng không khỏi nén giận tên Bắc Linh hoàng tử không có việc gì càng muốn làm cho phiền toái kia. “Báo, bệ hạ!” Một thị vệ đánh mã lại trình lên một đuôi vũ tiễn, “Nô tài ở trên một cây khô phát hiện cái này!” Hoành Húc tiếp nhận, chuyển động đầu mũi tên rõ ràng phát hiện mặt trên có khắc hai chữ “Mặc Sĩ”, thần sắc bỗng chốc sợ hãi, “Truyền Mặc Sĩ tướng quân!” “Hồi bệ hạ.. ” thị vệ truyền triệu hồi tới có chút run nói, ” Mặc Sĩ tướng quân.. cũng không biết tung tích!” “Sao lại thế này?” “Nô tài đi hỏi qua, Mặc Sĩ tướng quân không có vào rừng săn bắn, theo thị vệ của hắn nói tướng quân trên đường đi mới vừa rồi liền một mình ly khai, hiện tại bọn họ đang tìm kiếm hành tung của tướng quân!” Hoành Húc nghe vậy trong lòng trầm xuống, “Lập tức tăng số nhân thủ tìm kiếm Bắc Linh hoàng tử, Mặc Sĩ tướng quân còn có Khánh vương gia. Tìm không được người không được quay về doanh!” “Dạ, bệ hạ!” “Báo, bệ hạ, trên cỏ phía trước phát hiện một vết máu!” Vết máu màu đỏ sậm, rơi vào phiến lá lẫn trên bùn đất, kéo dài đến năm bước hơn liền không còn dấu vết. Chung quanh có hỗn độn vó ngựa, đem phiến mặt cỏ hoàn hảo giày xéo thành đống hoang tàn. Xem bộ dáng phải là người bị thương ngồi trên lưng ngựa cùng với người cưỡi giằng co hồi lâu. “Là máu người?” Hoành Húc nhìn thị vệ dưới thấp trầm giọng nói. “Đúng vậy, bệ hạ!” Tay nắm dây cương chợt căng thẳng, “Người tới, cấp tốc hồi cung đem Thánh dược thủ đến đây. Nếu hắn không chịu, dù có trói cũng phải đưa hắn lại đây.” Đến tột cùng là ai bị thương? Có phải bị trên tay không? Gặp được dã thú tập kích sao? Hay là. . . . . . Nghĩ đến vũ tiễn mới vừa rồi trên thân cây, trong lòng Hoành Húc lại xao động bất an! Phạm vi tìm kiếm lại mở rộng, bọn họ đã xâm nhập vào lòng rừng rậm, nếu là dĩ vãng, bọn họ bình thường sẽ không tiến vào khu săn bắn nguy hiểm này, bởi vì so với bên ngoài, nơi này ẩn núp càng nhiều nguy cơ làm cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng. Phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi. “Chuyện gì xảy ra?” Hoành Húc hỏi. “Phía trước gặp phải hổ, chỉ sợ súc sinh này phát cuồng sẽ làm bị thương đến bệ hạ, thỉnh bệ hạ hồi doanh trước!” Một viên Đại tướng đi lại nói. “Trẫm là thiên tử, gặp một dã thú nho nhỏ liền dẹp đường hồi doanh, tướng quân lần này là xem trẫm vô dụng như bọn chuột nhắt sao?” “Thuộc hạ không dám.” Đại tướng cúi đầu. “Tiến lên nhìn xem!” Mọi người bảo hộ Hoành Húc ruổi ngựa tiến lên. Trên bình địa (đất bằng) bên khe núi, một con bạch hổ gần trưởng thành đang mở to ánh mắt kim lam như hổ rình mồi nhìn chằm chằm một hắc mã ở đối diện, hắc mã vẫn không nhúc nhích, một đôi ánh mắt đen láy tràn ngập cảnh cáo trừng mắt lại con hổ đang xuẩn xuẩn dục động (muốn rục rịch). Một hổ một mã tụ thần (ngưng mắt) giằng co đối với đám người phát ra tiếng vang ngoảnh mặt làm ngơ, bọn nó đều tùy thời mà động, chuẩn bị cho đối thủ một kích trí mệnh. Hoành Húc nhìn thấy hắc mã, trong lòng đại loạn, ngựa của bảo bối nhi ở đây, vậy bảo bối nhi đi đâu rồi? Đúng lúc này, hắc mã thoáng động, bạch hổ nhắm sơ hở nằm rạp người, sau lưng thoáng giẫm, há mồm lộ ra răng nhọn hướng đến cổ hắc mã táp tới. Mọi người đều nín thở, con hổ phóng lên phía trước, hắc mã vẫn đang yên lặng bất động, mắt thấy sẽ mệnh tang hổ khẩu (mạng chết trong miệng hổ) thì hắc mã bỗng nhiên dựng về phía trước một cái, miệng bạch hổ quá trớn mất đi mục tiêu thoáng chốc kinh ngạc, tiếp theo cảm thấy cái gáy một trận đau nhức, nguyên lai móng trước của hắc mã đã như thiết chùy bổ xuống đầu hổ, “Ba” một tiếng, thân hổ rơi xuống đất. Mọi người không khỏi vì chiến thuật dụ địch vào trận của hắc mã mà lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. (=__=||||) Bọn thị vệ vây quanh tiến lên đem bạch hổ nhãn mạo kim tinh buộc chặt, Khúc Tử cất vó xông ra mọi người vòng quanh Hoành Húc chạy một vòng, tiếp theo bỗng nhiên phiết chân bắt đầu chạy như điên. Hoành Húc lập tức đánh mã đuổi theo, mọi người thấy thế cũng quất roi đuổi kịp. ——— ———————- “Khụ khụ ——” Tử Li ôm ngực, một bên thổ huyết một bên tập tễnh lui về phía sau. Phía sau là sơn cốc sâu không thấy đáy, phía trước là cừu gia thị sát đỏ cả mắt. Tử Li mồ hôi lạnh đầm đìa, tựa vào trên một tảng đá lớn mượn lực chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã, “. . . . . . Mặc Sĩ tướng quân. . . . . . Ta biết, hiện giờ, mặc kệ ta nói cái gì. . . . . . ngươi đều sẽ cho rằng ta đang nói láo, nhưng xin ngươi suy nghĩ một chút. . . . . . Nếu ta thật là người thuê sát thủ, lại như thế nào để cho sát thủ minh mục trương đảm bắt người còn hô lên lời nói bại lộ thân phận ta như vậy?” “Câm mồm, ngươi này yêu nhân.” Mặc Sĩ bằng uy hai mắt đỏ đậm, cung tiễn trong tay gắt gao hướng về Tử Li, “Giết chết con ta, lại có hoàng đế thiên vị thay ngươi thoát tội, Mặc Sĩ ta có thể cho là bất hiếu tử kia bị trừng phạt đúng tội mà nuốt xuống khẩu khí này, thế nhưng đáng thương cho tôn nhi ta chưa đến sáu tuổi, nó với ngươi có thù oán gì phải bị ngươi thuê sát thủ đưa nó tươi sống bóp chết!” “Ta không có!” Tử Li vội vàng biện giải, nhất thời kích động làm cho ngực lại đau nhức khôn kể, một chưởng này đánh cũng thật ngoan độc! Mặc Sĩ Bằng Uy từ vạt áo một phen rút ra mảnh vải đưa ra trước mặt Tử Li, ” Thi thể tôn nhi ta chỉ lưu lại thứ này, đây là thuyết pháp (cách nói) cuối cùng khi lão phu ta không phục xét án của Hình bộ đối với con ta, sau cùng hướng hơn mười vị đại thần liên danh thượng tấu yêu cầu đem yêu nhân ngươi trảm thủ thị chúng. Nói vậy ngươi là thu được phong thanh tiếp theo giết Tôn nhi ta chính là vì cảnh cáo lão phu!” Mặc Sĩ Bằng Uy giận dữ hét, “Ta giấu không phát tang chính là vì hôm nay, thay con ta và tôn nhi ta còn có Hoành thị giang sơn tự tay giết yêu nghiệt ngươi!” Cung tiễn rời cung, đầu mũi tên phiếm lam quang hướng đến nơi hung yếu của Tử Li thẳng tắp vọt tới, khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, một vũ tiễn khác bỗng nhiên từ đâu bay đến, “Đinh” một tiếng, song tiễn rơi xuống đất. Mặc Sĩ Bằng Uy nổi giận gầm lên một tiếng, phi thân tiến lên đem Tử Li nắm tới trước mặt. Hoành Húc áp chế sợ hãi trong lòng nhìn Mặc Sĩ Bằng Uy gần như điên cuồng, “Tướng quân đây là tội gì? Nhớ ngươi nguyên lão một triều đức cao vọng trọng, hiện giờ lại phải bởi vì nghĩ sai mà tự hủy danh dự sao?” “Mặc Sĩ gia tộc ta nay sắp phải vong, danh dự với ta lại có tác dụng gì!” Tình tự của Mặc Sĩ Bằng Uy có vẻ càng thêm kích động. Mọi người theo sau xuất hiện thấy thấy c ảnh tượng này đều là cả kinh. “Chỉ cần ngươi thả y, trẫm đối với sở vi (việc làm) của ngươi có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua!” Bàn tay kháp ngụ ở yết hầu siết càng nhanh, Tử Li bị vây trong trạng thái bán hôn mê theo bản năng há miệng hô hấp. Hoành Húc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chật vật của y liền một trận lo lắng. “Lui ra phía sau, nếu không lão phu lập tức ninh đoạn cổ của hắn!” Một tiếng quát mắng làm chùn lại cước bộ của mọi người. Mặc Sĩ Bằng Uy kéo Tử Li thối lui đến bên vực, phong sơn thổi trúng bóng dáng bọn họ như lung lay sắp đổ, bộ dạng như muốn đồng quy vu tận đó làm cho người ta nhìn mà trong lòng run sợ. “Mặc Sĩ tướng quân, ” Từ trong đám người một người bỗng nhiên tiến lên, “Nghe Lý mỗ một câu, vì một sủng thần nho nhỏ này mà bồi thượng tánh mạng của ngươi, làm như vậy thật sự không đáng giá.” Người này cùng là tướng với Mặc Sĩ Bằng Uy, nói lý ra cũng giao tình thâm hậu. “Phải nha tướng quân! Ngài cho dù không thay chính mình suy nghĩ, cũng nên thay phu nhân cùng ngài tương cứu trong lúc hoạn nạn mười mấy năm mà ngẫm lại, nàng đã không còn nhi tử, nếu ngay cả ngài cũng bỏ nàng mà đi thì nàng đau khổ cỡ nào!” “Tướng quân quý phủ trên dưới có hơn trăm miệng ăn, chẳng lẽ tướng quân cũng muốn bọn họ vì một nam sủng nho nhỏ này mà chôn cùng sao?” Hoành Húc đã không muốn đi nhận khuyên bảo hoặc thực hoặc giả của người khác, hắn trầm mặc nhìn Mặc Sĩ Bằng Uy dần dần hoãn xuống tình tự, đo lường cân nhắc, mọi người thấy hắn động dung lại ra sức khuyên giải. Đúng lúc này, bỗng nhiên lăng phong đại tác (gió lớn cuồn cuộn), cùng với một tiếng ngâm dài oanh như kinh lôi (sấm sét), vực cốc phía sau hai người rõ ràng bay lên một đầu cự thú to lớn khắp cả người thâm lam đạo sí lợi trảo (cánh lớn vuốt sắc). “A —— Lân, Lân long!” Một người chỉ vào cự thú ở giữa không trung lắp bắp nói. Mọi người kinh ngạc, Hoành Húc lại muốn thừa dịp mọi người phân tâm chớp mắt một cái chuyển qua trước mặt Mặc Sĩ Bằng Uy đoạt người, thế nhưng Mặc Sĩ Bằng Uy cảnh giác dị thường, Hoành Húc mới vừa có động tác hắn đã lập tức kháp trụ ở yết hầu Tử Li, thế cục lại quay về khởi điểm. “Đứng lại!” Mặc Sĩ Bằng Uy lại không khống chế được, “Muốn mê hoặc lão phu? Không dễ dàng như vậy! Hôm nay hắn là nhất định phải chết!” Rống xong, Mặc Sĩ Bằng Uy sát khí đến đỏ mắt hốt nhiên siết chặt Tử Li nhảy xuống phía sau. . . . . .