Chất Tử Điện Hạ

Chương 108 : Mật Lâm (rừng rậm)

Một nén nhang sắp cháy hết, các hoàng tử vào rừng săn thú cũng lục tục trở về, từng trận vó ngựa dồn dập kinh phi điểu cầm trong rừng, thị vệ đi cùng mang theo con mồi của chủ tử nhà mình theo sát sau đó. Thị vệ giữa sân đang tiến hành kỵ xạ biểu diễn phân lui hai bên, tám hoàng tử đồng thời tiến lên, có chút khí suyễn (thở hổn hển) lại tràn đầy chờ mong nhìn Hoành Húc ngồi ở trên đài cao. Hoành Húc một tay để bên thái dương một tay nhẹ gõ vào ghế chờ đợi ti nghi (người điều khiển chương trình) kiểm kê con mồi. “Hồi bệ hạ, Đại hoàng tử săn được ly ngưu (bò Tây Tạng) một đầu, mã lộc một đầu, bạch điêu hai con, sơn kê năm con, chim nhạn ba con, thỏ hoang năm con, cộng lại là mười bảy con; Nhị hoàng tử săn được hoàng lộc một đầu, quả tử ly (cầy hương) một con, sơn kê hai con, thỏ hoang hai con, cộng lại là bảy chỉ; Tam hoàng tử săn được mộc lộc một đầu, nham dương (dê rừng) một đầu, hồ ly một con, thỏ hoang bốn con, sơn kê bốn con, cộng lại mười một con; Tứ hoàng tử săn được cấu quán (chim khoang) một con, thỏ hoang hai con, sơn kê một con, cộng lại bốn con; Ngũ hoàng tử săn được tử điêu (chim con) một con, thực giải mông (?) một con, cộng lại là hai con; Lục hoàng tử săn được thỏ hoang tám con; Thất hoàng tử săn được sơn kê hai con; Bát hoàng tử săn được hoàng hầu điêu (phượng?) hai con, xạ yển (hươu) hai con, hồ ly một con, thỏ hoang ba con, sơn kê hai con, cộng lại là tám con. Thỉnh bệ hạ đích thân tưởng thưởng!” Hoành Húc phục hồi tinh thần lại thẳng đứng dậy, nhìn lướt qua dưới tràng, “Ân, biểu hiện đều không tồi. Đặc biệt là Duyên nhi, lần đầu tiên đi săn còn xuất sắc hơn so với mấy hoàng huynh của ngươi! Người tới, đem Thần tí cung của trẫm lấy đến thưởng cho Bát hoàng tử.” Nghe vậy, không nói trước vài tên hoàng tử trong sân, văn thần võ tướng xung quanh đều là sắc mặt khẽ biến. Thần tí cung này nổi danh là thần binh lợi khí, thân cung bằng cây đàn ẩn sâu trong núi, cừng như thương thang (?), bền chắc như cơ, bắn nhanh như chớp mắt, dây cung như tơ, bắn ba trăm bước, sắc bén như đao . Ngay cả bệ hạ ngày thường cũng là trân trọng có thừa, hôm nay đem nó thưởng cho Bát hoàng tử, có thể không làm cho người ta ồ lên sao? Không nói trước phần thưởng là vật quý trọng như thế , chỉ cần là một câu khích lệ kia liền đủ làm cho người ta cân nhắc một hồi! Bệ hạ nói như vậy, tỏ vẻ hắn cảm nhận các hoàng tử khác cũng không bằng Bát hoàng tử, mà hắn có ý đồ lập Bát hoàng tử vi thái tử hay không? Tại lúc chúng triều thần phỏng đoán đích đáng, ti nghi đã đem Thần tí cung nâng đến trước mặt Hoành Duyên. Hoành Duyên tuy là ông cụ non, nhưng lúc này cũng giấu không được tước dược (mừng muốn nhảy lên) trong mắt, đây là một loại vui sướng khi đứa nhỏ được phụ thân mà nó vẫn kính ngưỡng khích lệ. Nó cung kính tiếp nhận quỳ cảm tạ phụ hoàng. Sau khi các hoàng tử lui ra, kế tiếp chính là thời gian tự do săn bắn, dựa theo quy cũ Hoành Húc đã đi đầu vào rừng, nhưng hiện nay hắn lại không có nửa điểm hưng trí săn thú, chỉ là miễn cưỡng phất tay làm cho mọi người tận hứng! “Hoành Khánh? Ngươi như thế nào cũng chạy đến ?” Tử Li lôi kéo dây cương đi đến bờ sông. “Ngươi nghe được tiếng kêu của nó không?” Hoành Khánh không có xoay người, chính là đột nhiên hỏi không đầu không đuôi. “Cái gì gọi là tiếng! Là ngựa hí sao? Bọn họ ở bên trong săn thú nha!” Tử Li nghi hoặc nhìn phía bờ sông bên kia. Đối diện chính là mật lâm với đại thụ thăm thẳm cao che trời, bộ dạng úc úc thông thông (xanh um tươi tốt), giống như mùa thu đối với nó mà nói chỉ không phải là một mùa không quan hệ thống dương. “Không, đó là Lân long đang kêu!” Hoành Khánh như đắm chìm bên trong kí ức thong thả nhớ lại. Hoành Sắc ghé vào trên lưng ngựa, mở to ánh mắt tròn tròn tò mò nhìn hai người. “Lân long? Đó động vật?” Tử Li tiến lên, nhìn gương mặt nghiêng tràn đầy đau đớn của Hoành Khánh lại càng thêm không hiểu. Hoành Khánh thật lâu trầm mặc, bỗng nhiên thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm một chỗ trong rừng rậm nói: “Ta phải đi cứu hắn!” Không đợi Tử Li nói chuyện, Hoành Khánh đã giẫm lên mặt nước thẳng tắp hướng đến bờ bên kia bay đi, bóng dáng rất nhanh biến mất ở giữa tầng tầng tán cây. Tử Li thoáng chốc sợ run, đến tột cùng sao lại thế này? Bỗng nhiên cảm giác được phía sau có người tới gần, Tử Li vội xoay người, Lẫm Đức bị hoảng sợ vội vàng giấu đi xấu hổ mình theo dõi thất bại hành lễ cung kính nói: “Điện hạ kim an! Bệ hạ lo lắng riêng dặn nô tài đến xem ngài!” “Lân long là động vật gì?” Tử Li nhíu mày hỏi. “Ngạch, Lân, Lân long!” Lẫm Đức ngẩn người, tiếp theo rất xấu hổ nói, “Chúng nó là hóa thân của tai họa và tà ác!” Bộ dáng kinh hoảng trên mặt giống như hắn từng cửu tử nhất sinh dưới nanh vuốt của Lân long. “Ngươi gặp qua?” Lẫm Đức hơi hơi ngượng ngùng, vòng vo chuyển tầm mắt: “Chưa từng! Bất quá, mười năm trước bệ hạ từng tự tay hạ sát một con. Nghe nói hình thể kia gấp ba con cọp trưởng thành, trời sanh tính hung tàn, sẽ ăn thịt người, trên lưng còn mọc ra đôi cánh dài, ở trong nham động ẩm ướt, nghe nói bên trong thâm lâm này còn có. . . . . .” Tử Li tâm cả kinh, vội vàng tiến lên đem Hoành Sắc ôm xuống ngựa nhét vào trong lồng ngực Lẫm Đức. “Điện, điện hạ. Ngài đây là muốn đến chỗ nào a?” “Lân long nguy hiểm như vậy, Hoành Khánh ngu ngốc lại chạy vào tìm nó, không đưa hắn kéo trở về vậy mạng nhỏ sẽ không còn!” “Điện hạ từ từ, nếu là muốn tìm Khánh vương gia, lão nô sẽ báo cho bệ hạ, bệ hạ tự nhiên sẽ phái người đi tìm, điện hạ ngươi đơn độc một mình nếu gặp hung cầm mãnh thú trong rừng vậy như thế nào cho phải! Điện hạ ——” Lẫm Đức hướng tới phương hướng mà Tử Li đi kêu lên, nhìn lại nào đâu còn có bóng dáng Tử Li. Lẫm Đức khẩn trương, người này nếu có sai sót gì, đầu của mình sẽ có thể giữ không được! Hoành Húc nguy hiểm nheo lại mắt nhìn chằm chằm Lẫm Đức đang thở hồng hộc trước mặt lại xác nhận nói: “Ngươi nói y kỵ mã chạy đến rừng rậm phía sau núi?” “Dạ đúng vậy, bệ hạ! Nô tài đáng chết, không thể ngăn lại điện hạ!” “Chuẩn bị ngựa!” “Dạ!” Bên ngoài tinh không vạn lí, nơi này mây đen tiếp cận. Đại thụ che trời, dương xỉ rậm rạp, tùy ý có thể nghe thấy được hiệu ứng đinh đạc rơi vào tai làm cho phiến cây cối này càng tới gần với bầu không khí rừng rậm nguyên thủy. Tử Li có chút hối hận chính mình lỗ mãng, Hoành Khánh người ta là cao thủ trong truyền thuyết võ nghệ cao cường khi nào thì cần mình đến quan tâm! Không đầu không đuôi tiến vào, chẳng những bóng dáng Hoành Khánh không gặp , ngược lại hiện tại còn lạc đường! Không nói trước sẽ gặp phải độc xà mãnh thú, chính là muốn hắn ở nơi âm âm trầm sâm (sâu hút) này thêm một chút nữa, phía sau lưng liền nhịn không được nổi lên từng trận phát lạnh! Tử Li ôm lấy cổ Khúc Tử, cảnh giác nhìn bốn phía, giống như sợ hãi bừng tỉnh cái gì nhỏ giọng nói: “Khúc Tử ngươi nhìn đường rất giỏi đúng không? Ngươi nhanh lên mang ta đi ra ngoài được không? Được liền phát ra một tiếng phì phì trong mũi không được cũng đánh một tiếng phì phì trong mũi, nhưng ngươi vẫn cương ở tại chỗ không nhúc nhích đến tột cùng là có ý gì? Đừng dọa ta, ta rất sợ chết nha! Khúc Tử? Khúc Tử?” Khúc Tử chính là vẫn không nhúc nhích, toàn thân đề phòng buộc chặt ở tại chỗ, tai ngựa dựng đến thẳng tắp, ánh mắt sâu và đen thẳng tắp nhìn chằm chằm rừng rậm phía trước. Tử Li mao cốt tủng nhiên (nổi da gà) đem mặt giấu ở sau cổ mã, chỉ lộ ra bên ánh mắt xem xét tình hình. Giữa diệp tùng bỗng nhiên truyền đến tiếng vang sàn sạt. “Khúc Tử, ngươi còn ngây ngốc ở trong này làm gì? Chạy a!” Nhưng vô luận run rẩy dây cương kẹp bụng ngựa như thế nào, Khúc Tử vẫn là thờ ơ. Mắt thấy vật không rõ đang sắp chui ra diệp tùng, Tử Li sợ tới mức phía sau lưng sinh lạnh. “Tê ——” “A ——” Tử Li quái kêu, ào ào kinh hoảng một đám tước điểu. Khúc Tử ý vị bất minh ngửa đầu hí một tiếng. “Uổng ta còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu thông minh, ngươi này con ngựa dốt nát, làm gì không chạy a!” Tử Li một bên thét chói tai một bên nhéo tai Khúc Tử kêu lên. Đại mãng thổ (con trăn đất lớn) từ trong du diệp tùng chui ra, ánh mắt mở to tròn tròn chẳng biết tại sao nhìn một người một mã kêu đến vui sướng ở đối diện . Tiếp theo giương cái đầu dài thoáng nhìn, nhìn như không thấy lại ở trước mặt bọn họ chui vào trong rừng rậm. Tử Li rốt cục đóng miệng, sờ sờ bờm Khúc Tử, nơm nớp lo sợ nói: “Hư, sợ bóng sợ gió một hồi!”