Huyết Sắc
Chương 1
Chung viện trưởng cầm trong tay đơn xin nhậm chức để ra sau, hai tay run rẩy không thôi. Cho dù hai bàn tay đã gắt gao nắm chặt, nhưng vẫn không thể làm cho tay ông ngừng lại hành động này, làm cho người ngoài nhìn qua cũng hiểu nội tâm ông đang khẩn trương run rẩy. “Tôi không hiểu lắm…”
Ngay cả thanh âm cũng như thế, bởi vì căng thẳng mà khàn khàn, “Đại y sinh, vì cái gì mà đến nơi này nhậm chức?”
Không nên trách ông có loại phản ứng này. Đó là ông cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một vị bác sĩ xuất sắc tới cái bệnh viện bé nhỏ này mà nhậm chức… Sở dĩ hắn có thể hù chết những những người học vấn cao siêu, bất cứ trong chỗ đứng nào, cũng khiến cho toàn thế giới nghe danh. Mà số giải thưởng của hắn thì không đếm xuể… Mà bây giờ trước mắt ông chính là con người phi phàm ấy. Tựa vào ghế xoay một cái, Mục Nhiên trên mặt thản nhiên tươi cười, “Viện trưởng, người có cùng chí hướng, anh cứ coi tôi như những người khác đến nhậm chức đi.”
Chung viện trưởng không nói được lời nào chăm chú quan sát Mục Nhiên ngồi trước mặt ông, mặc đù ông không biết nữ sinh ngày nay thích mẫu đàn ông như thế nào, thế nhưng ông vẫn có thể khẳng định răng con người trước mắt tuyệt đối có sức hấp dẫn với mọi ánh nhìn. Mái tóc ngắn đen mềm mại, hàng lông mày rậm kiên định, đôi mắt sâu thẳm, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi vểnh hơi nhếch lên về phía người trước mắt, ngay cả vóc dáng hắn cũng thon dài, mạnh mẽ lại đầy ưu nhã—— nhìn hắn tựa như một loài miêu cao ngạo, mang theo một vẻ thần bí mị người, khiến cho những người nhìn hắn cảm thấy khó thở, bởi rung động. Hắn thả mình ngồi trên ghế, mang theo tiếng cười nhạt khách sáo. Làm cho Chung viện trưởng liên tưởng đến con hắc báo sinh sống trong rừng già bễ nghễ liếc nhìn tất cả mọi sinh vật mà khinh thường đầy tự phụ, nhưng lại càng làm cho người ngoài cảm thấy hắn rất có mị lực. Hắn trời sinh ra đã mang đầy chất vương giả, cao ngạo là do hắn sinh ra đã thế, tự phụ là do khả năng làm người khác phải khuất phục nghe theo. Hắn cười, người ta sẽ vì nụ cười ấy mà bị mê hoặc, cam tâm tình nguyện chịu phục vụ hắn dưới gối—— Hắn không thuộc về nơi này. Chung viện trưởng sau cùng cũng chỉ có thể kết luận như vậy. Một bệnh viện tâm thần nhỏ không tiếng tăm nằm ở ngoại ô, cho dù là người đã sinh ra và lớn lên tại nơi đây, nếu có người hỏi thăm thì cũng chỉ vừa lắc đầu vừa nói không biết. Mà muốn biết cái bệnh viện này nó nhỏ đến cỡ nào, chỉ cần vừa vào là có thể hiểu ngay ra bởi kết cấu của nó. Bệnh viện chỉ có mỗi ba vị bác sĩ, sáu vị hộ công kiêm y tá, thân là phó nhị viện trưởng, nhưng bọn họ trung bình đã ngoài bốn mươi lăm tuổi cả rồi. Bệnh nhân đương nhiên nhiều hơn so với công nhân viên chức, hai mươi ba người. Bình thường bệnh viện tịch mịch tưởng chừng như không có trên đời, ấy vậy mà hôm nay thật khác thường bởi vì…có một vị đại y tới nơi này. Về phần vị đại y này tài năng đến thế nào, chỉ viện trưởng mới biết. Mà chính do sự xuất hiện của vị đại y này làm cho cuộc sống bệnh viện thay đổi. Những công chức trong viện hầu hết là những phụ nữ đã có tuổi, đương nhiên không có nghi thức chào đón gì nhiệt liệt cả. Ngoài chợ, ai cũng coi hắn là người mới đến của bệnh viện nên đối với Mục Nhiên vô cùng hoan nghênh. Không quan tâm đến những lời hỏi thăm giúp đỡ của người ngoài, Mục Nhiên lấy lí do đi tham quan bệnh viện, từ chối ý tốt của mọi người, vội mang theo một chùm chìa khóa đến trước cửa các gian phòng bệnh đi tới đi lui. Nhìn trước nhìn sau không có ai, Mục Nhiên bước nhanh vào gian phòng bệnh tại tầng trệt. Hắn nhanh nhẹ đi lên lầu, căn bản không giống người mới tới đây chút nào. Mặc dù bệnh viện không lớn, nhưng phân loại bệnh nhân rất rõ ràng. Dù sao đây cũng là một bệnh viên chuyên khoa, mỗi một loại bệnh đều nghiêm ngặt phân chia(cấp độ bệnh điên í ạ >”
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
8 chương
27 chương
98 chương