"Hỏi coi má bồ để nó ở đâu," Charlie nói. "Không được. Má sẽ nổi tam bành nếu đánh thức má vào sáng chủ nhật." Benjamin bắt đầu cắn cắn môi. May thay, trước khi Benjamin trở nên quá bấn loạn, thì con Hạt Đậu làm nó bớt tập trung bằng cách ào xuống cầu thang và lao về phía cửa sau. Hạt Đậu đứng trên hai chân sau, bấu chặt móng vô tấm kính cửa sổ, sủa như điên như dại. Hai thằng bé cũng lao ra cửa, đến nơi chỉ vừa kịp trông thấy một luồng sáng vụt biến sau một thân cây. "Những con Mèo Lửa," Charlie thở gấp. "Mèo Lửa? Mèo Lửa nào?" Benjamin hỏi. Charlie kể cho bạn nghe về ông Onimousi và mấy con mèo. "Ối, mèo," Benjamin nói. "Hèn gì con Hạt Đậu mới nổi điên lên vậy." Sau này Charlie hẳn vẫn luôn luôn thắc mắc: phải chăng những gì xảy ra tiếp theo đó là có liên quan đến ba con Mèo Lửa của ông Onimousi? Chính mấy con mèo đã khiến chúng phải chạy ra cửa sau. Và nếu chúng không ra đó, thì sẽ chẳng bao giờ nghe được tiếng động nhỏ phát ra từ sau một cánh cửa khác, ở ngay cạnh chúng. "Có cái gì trong đó?" Charlie hỏi. "Cửa tầng hầm," Benjamin trả lời. "Nguy hiểm lắm. Bậc thang mục hết rồi. Nhà mình không bao giờ xuống đó." "Có ai đó đã vô đây." Charlie mở cửa. Dưới chân nó là một khoảnh sàn nhỏ xíu, và một khoảng không đen ngòm. Charlie thận trọng bước qua cửa hầm và nhìn xuống. Nó chỉ thấy có một cái thang gấp trông rệu rã dẫn tuột vô bóng tối. Một tiếng "thịch" yếu ớt phát ra từ chân thang rồi ngưng bặt. "Có đèn đấy," Benjamin nói, nhấn công tắc bên trong cánh cửa. Một bóng đèn treo trên trần tầng hầm soi sáng căn phòng bụi bặm trông như đã bỏ không. Giờ thì Charlie có thể thấy mấy bậc thang nguy hiểm đến chừng nào. Cái thì nứt toác, cái thì đã gãy hẳn. "Ba cứ nói là sẽ sửa lại, nhưng chả bao giờ ba có thời gian," Benjamin nói. "Mình xuống đây," Charlie cương quyết. Nó đã thấy cái thùng màu bạc nằm cạnh bậc thang cuối cùng. "Đừng," Benjamin ngăn lại. "Bồ sẽ bị tai nạn khủng khiếp và đó là lỗi của mình."