"Chứ bồ không muốn xem có cái gì trong thùng sao?" Charlie hỏi. "Không." "Đừng vậy chứ, Benjamin," Charlie nài nỉ. "Mình đâu có lỗi gì nếu phải đi học ở cái trường kinh khủng đó. Bồ cũng biết là mình đâu có muốn thế, đúng không? Nhưng mình không thể làm khác được, nếu không thì mẹ mình và ngoại Maisie sẽ bị đuổi ra ngoài đường." "Vậy à?" Mắt Benjamin tròn xoe. "Nội Bone là chủ căn nhà. Hôm kia, mấy bà cô biết tin mình nghe được những tiếng nói trong hình, thế là họ đến để kiểm tra mình. Nếu mình không làm điều họ muốn, họ sẽ tống cổ tụi này ra khỏi nhà. Mẹ mình và ngoại Maisie không có lấy một xu." Benjamin thở gấp. "Hoá ra đó là điều mấy bà khách kinh dị bữa đó đã làm sao?" Charlie gật đầu. "Họ nói mình phải đến Học viện vì mình có phép thuật... tức là, nghe được tấm hình nói. Mình đã cố giả bộ như không có phép, nhưng bị họ gài bẫy. Mấy bà đưa cho mình mấy tấm hình ồn khiếp đảm, đến nỗi tiếng của mình mà mình còn không nghe được." "Thật tồi hết sức," Benjamin nói với vẻ hối hận. "Mình xin lỗi, Charlie. Mình cứ nghĩ là bồ tính giữ bí mật với mình." "Không đời nào. Chỉ vì mình không muốn báo tin đó vào sinh nhật của bồ thôi," Charlie nói. Có tiếng sủa nho nhỏ phía trên, hai đứa ngước lên thì thấy con Hạt Đậu đang ngồi giữa cầu thang. Trông nó có vẻ lưỡng lự không muốn leo lên tiếp nữa. "Thôi nào, Hạt Đậu. Đến coi trong thùng có gì nào," Benjamin dỗ ngọt. Con Hạt Đậu không thể để bị dỗ ngọt được. Nó rên ư ử nhưng vẫn không chịu nhúc nhích. "Thôi kệ mày," Benjamin nói. Nó mở cánh cửa tủ âm tường và bước vô. Charlie vừa định bước vô theo thì nghe tiếng Benjamin la lên: "Biến mất rồi!" "Chắc không đó?" Charlie không thích chút nào khi nghe thấy như vậy. "Mình giấu nó sau giỏ quần áo rồi mà. Cái giỏ biến mất, cái thùng cũng biến mất luôn." Benjamin lục tung đồ đạc trong tủ, nhấc mấy cây chổi lên, hạ mấy cái hộp xuống, nâng đống sách, đá đám ủng. "Không có ở đây, Charlie ơi." Benjamin bước ra khỏi tủ âm tường. "Thiệt tình, mình xin lỗi..."