Đồng Uyển Nhu một mình ngồi đọc sách, tuy rằng sách cũng hay nhưng một mình ở đây cũng bất giác thấy lẻ loi, nhưng mà lần này Phó Hằng đi hơn một canh giờ vẫn chưa thấy quay lại, thời điểm hắn quay lại, vẻ mặt rất phấn khích. Đồng Uyển Nhu đặt sách xuống, từ khi Phó Hằng bắt đầu đi vào, ánh mắt nàng luôn nhìn theo hắn, đợi đến khi hắn ngồi xuống rồi nàng mới lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì mà khiến tướng công vui vẻ như vậy?" Phó Hằng nở nụ cười rạng rỡ nói với Đồng Uyển Nhu: "Ở trước mặt bạn tốt giải được cửu liên hoàn, đưa bọn họ xem đều ngây cả người ra." Đồng Uyển Nhu biết hắn nghiên cứu cái này đã từ lâu mất nhiều thời gian, chính là vì muốn giải được ở trước mặt người khác, hiện giờ hắn đã làm được, tất nhiên tâm trạng rất tốt. Đồng Uyển Nhu còn chưa đọc xong sách, nghĩ đến kết cục của nhân vật trong sách, liền nói với Phó Hằng: "Có bạn tốt gặp mặt, sao tướng công không ở cũng ở bọn họ thêm lúc nữa?" Phó Hằng thấy nàng vẫn cầm sách không chịu buông, liền biết nàng vẫn còn muốn xem sách thêm lúc nữa, liền cố ý nói: "Sao có thể như vậy được? Trước đây thì cũng có thể, nhưng mà hiện giờ ta đã là người có gia đình, so với nương tử, bọn họ tất nhiên phải xếp ở đằng sau rồi." Đồng Uyển Nhu thấy khi hắn nói chuyện ánh mắt mang theo ý cười, cũng không lên tiếng nữa, âm thầm ghi nhớ trang sách trên tay lại, rồi mới khép sách lại, đi xuống khỏi nhuyễn tháp, nói với Phó Hằng: "Chàng đúng là miệng ngọt, nói như vậy, ngược lại là ta không tốt rồi." Phó Hằng cười cười ôm vai nàng, nói với Đồng Uyển Nhu: "Sách để lúc khác lại xem, giờ cũng không còn sớm nữa, vi phu dẫn nàng đi ăn. Vằn thắn tôm thịt ở cửa Đông Trực, da mỏng thịt mềm, vừa vào miệng là tan, mỗi miếng đều như một cái nguyên bảo." Phó Hằng cầm mũ sa đội lên cho Đồng Uyển Nhu, vừa đi vừa tiếp tục kể cho nàng điều tuyệt vời của món vằn thắn tôm thịt này, chưa phát hiện có mấy người từ bên cạnh đi đến, chờ lúc bọn họ chuẩn bị đi xuống lầu, mấy người kia liền gọi hắn lại. "Lời của Phó huynh nói rất hay, nghe qua thôi chúng ta đều muốn đi nếm thử mỹ vị nhân gian rồi." Phó Hằng dừng bước, quay đầu lại nhìn, rồi thở dài một cái, chỉ thấy người kia cười tủm tỉm đi về phía bọn họ, ngũ quan của người nọ cũng bình thường, vóc người bình thường, nhưng khí chất quanh người lại không tệ, mặc một thân quần áo văn thư, nhìn cũng hào hoa phong nhã, từ trong lời nói giữa hắn cùng Phó Hằng, không khó nghe ra được quan hệ của bọn họ rất thân thuộc. Chỉ thấy người nọ đi tới trước mặt Phó Hằng, giơ quạt lên nói thêm: "Phó huynh, đây chắc là tẩu phu nhân. Huynh cũng không thể thấy sắc quên bạn, có tẩu phu nhân, sẽ không để ý đến bằng hữu chúng ta nữa chứ." Đồng Uyển Nhu đội mũ sa, không biết gặp mặt như vậy có bao nhiêu đường đột, nghe người nọ nói đến nàng, nàng đứng sau lưng Phó Hằng khẽ phúc thân với mấy vị công tử này, tư thái tao nhã thong dong, vừa nhìn đã biết phong thái của một tiểu thư khuê các, khiến người khác cảm phục. Các vị công tử thư sinh thấy Đồng Uyển Nhu dẫn đầu chào hỏi với bọn họ, cũng đều giơ quạt, ôm quyền đáp lễ với nàng, vị công tử đứng đầu đám người sau khi đáp lễ xong lại nói với Phó Hằng: "Tẩu phu nhân tự nhiên thoải mái như vậy, Phó huynh lại tránh né như vậy có phần không giống đại trượng phu." Phó Hằng bất đắc dĩ thở dài, nói với bọn họ: "Phùng công tử nói quá lời, tiểu đệ chẳng qua là muốn ở cùng phu nhân, ở trong miệng huynh sao lại thành không phải đại trượng phu rồi hả?" Người này chính là Phùng công tử Phùng Di, con trai của Tông Nhân phủ Phùng Đào, hắn cùng Phó Hằng trước nay đều rất hợp ý nhau, nhiều lần cùng nhau thảo luận thi từ. Đám công tử còn lại đã nhiều lần thấy bọn họ đấu võ mồm với nhau, nghe bọn họ nói chuyện, đều chỉ giơ quạt che đi ý cười, cũng không lên tiếng. Phùng Di lại cười cười, không để ý đến Phó Hằng, rõ ràng trực tiếp nói với Đồng Uyển Nhu: "Tẩu phu nhân không để ý đến đám chúng tôi đi cùng chứ? Phó huynh có tấm lòng yêu vợ cảm động trời đất, nhưng bằng hữu chúng ta đã lâu không gặp, có mời cũng không bằng ngẫu nhiên, tẩu phu nhân có đồng ý cùng chúng ta dùng cơm, tại hạ sẽ làm chủ." Đồng Uyển Nhu hơi sững sờ, nhìn thoáng qua vẻ mặt bất đắc dĩ của Phó Hằng, biết tình cảm bằng hữu của bọn họ rất đậm sâu, nhưng mà vì nàng mà bị trì hoãn, cũng không tốt. Tuy rằng nàng chỉ là nữ tử, vốn không nên cùng bọn họ ngồi một chỗ, nhưng mà nàng cũng là vợ của người nào đó, mà tướng công ở bên cạnh cũng không có biểu hiện lảng tránh, tự nhiên nàng không thể nói rõ là từ chối, liền dịu dàng phúc thân, trả lời: "Tất cả đều do tướng công làm chủ." Phùng Di đắc ý nở nụ cười với Phó Hằng, Phó Hằng lại trừng mắt nhìn hắn, lúc này đoàn người mới cùng nhau đi từ lầu hai xuống. ***** Có Phùng Di đứng ra làm chủ, đoàn người tất nhiên không thể đến cửa Đông ăn vằn thắn, Phùng Di chọn một gian tửu lâu hoa lệ, muốn một phòng đơn.  Đồng Uyển Nhu ngồi ở bên phải Phó Hằng, vì để tránh nghi ngờ, phía bên phải của nàng cũng không có người ngồi. Sau khi rượu vào thức ăn được đưa lên, Phó Hằng liền giúp Đồng Uyển Nhu lấy một phần canh, lại ân cần gắp thức ăn cho nàng, sau một hồi hắn mới trong ánh mắt cười trộm bốn phía mà ngồi xuống. Đồng Uyển Như vẫn luôn đội mũ sa, cũng không cảm thấy ngượng ngùng nhiều, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng không biết những thê tử khác cùng trượng phu dự tiệc sẽ như thế nào, cũng Phó Hằng đối xử với nàng như vậy, quả thật khiến cho nàng cảm thấy thật hạnh phúc. Mọi người đều đặt ánh mắt của mình trên người Phó Hằng, sau đó nghe Phùng Di giơ ly rượu nói thêm: "Huynh nên giải thích cho chúng ta xem, làm sao hôm nay Lý thượng thư lại đến quán trà, sao huynh biết gần đây ông ấy đang tìm cách giải cửu liên hoàn? Hôm nay đã để cho huynh có cơ hội được nổi bật." Phó Hằng lại gắp một miếng gà rang muốn đặt ở trước mặt Đồng Uyển Nhu, rồi mới trả lời Phùng Di: "Ta nói sao hôm nay huynh lại mời ta ngồi ăn, thì ra là muốn hỏi ta cái này." Phó Hằng nâng chén cụng chén với Phùng Di, rồi mới nói thêm: "Lần trước, môn sinh của Chu đại nhân gặp mặt, dù ta không phải là môn sinh của ông ấy, nhưng mà đi cùng một vị bằng hữu, trong bữa tiệc đó Chu đại nhân có nhắc đến. Hôm nay vốn là muốn nói với mọi người chuyện này, không ngờ lại ngẫu nhiên gặp Lý thượng thư." Phùng Di nghe Phó Hằng nói xong, không khỏi lắc đầu nói: "Đây là ý trời mà. Huynh cùng Hòa Thân hôm nay có thể được tính là gặp vận may lớn rồi." Phó Hằng nhìn thoáng qua thiếu niên ngồi ở chỗ xa, hai người giống nhau đều là người trẻ tuổi, đều tuấn tú, nhưng mà dung mạo của Phó Hằng lại là dương quang thẳng thắn, còn thiếu niên được Phùng Di gọi là Hòa Thân lại là ôn nhu tao nhã, dáng người cũng không mấy cao to, so với Phó Hằng còn gầy yếu hơn. Phùng Di lại chỉ vào Hòa Thân nói: "Ngay ngày hôm qua, huynh ấy ở trường đua ngựa gặp Lý thượng thư, giúp Lý thượng thư thu phục một con ngựa dữ dằn." Lúc này Phó Hằng mới sáng tỏ gật đầu, lại nghe một vị công tử khác nói: "Nghe cha ta nói, lúc này ở trong cung thiếu không ít ngự tiền thị vệ, Lý thượng thư thân là Lại Bộ thượng thư, tất nhiên là phải gánh vác trọng trách chọn lựa tuyển người từ đệ tư của các thế gia, lần này hai người lọt được vào mắt Lý thượng thư, nói không chừng là sẽ có cơ hội đấy. Không giống bọn ta, đợi một năm lại một năm, không biết đợi đến bao giờ đây." Sau khi vị công tử này nói xong, liền thấy tuấn mỹ thiếu niên Hòa Thân nâng chén nói: "Phó huynh xuất thân từ danh môn, cơ hội của huynh ấy nhiều hơn ta, xuất thân của ta không bằng mọi người, loại chuyện này, cũng không dám nghĩ đến nhiều." Phó Hằng nâng ly rượu, nhìn thoáng qua Hòa Thân, rồi mới cười nói: "Lời này của huynh nói sai rồi, ta và huynh đều là con thứ, sao lại nói đến danh môn, từ trước đến nay huynh đều luôn đa tài, xác thực là đại tài hơn ta." Phùng Di nghe hai người bọn họ nói chuyện, đột nhiên mở miệng nói một câu: "Đúng rồi Phó huynh, nghe nói Lục công tử trong phủ đã quyết định rằm tới sẽ vào cung làm thị vệ tứ đẳng, nếu như Phó huynh cũng có thể xin Vinh Bảo đại nhân tiến cử một lần, cũng có thể tránh được một phen trắc trở." Phó Hằng nghe xong lời Phùng Di nói, chỉ cười cười, không nói gì, nhưng mọi người trong bữa tiệc đều hiểu rõ, các thế gia hiện giờ chỉ biết tiến cử con trai trưởng vào cung, dù con thứ có được sủng ái, muốn vào cung dù là làm quan nhỏ cũng khó khăn bội phần so với con trai trưởng, có gia tộc tiến cử còn dễ nói, chỉ là ở cùng một thời gian, gia tộc sẽ chỉ tiến cử một người, hiện giờ Lục công tử dĩ nhiên xác định được tiến cử vào cung, như vậy Phó Hằng muốn đi xin gia tộc tiến cử, nhất định là sẽ không thực hiện được. Ở đây, ngoài Phùng Di, phần lớn đều là con thứ của các gia tộc, đều hiểu rõ điều khó xử trong đó, cũng không nói cái gì nữa. Đoàn người dùng cơm xong, liền tự đi về nhà. ***** Ngồi ở trên xe ngựa về phủ, Đồng Uyển Nhu thấy Phó Hằng chau mày, hình như có tâm sự, không khỏi mở miệng hỏi: "Tướng công đang nghĩ cái gì vậy?" Phó Hằng cầm tay Đồng Uyển Nhu, phục hồi tinh thần, trả lời: "Không nghĩ cái gì, chỉ là cảm thấy chuyện lần này sợ là phải trì hoãn rồi. Trước đã sớm nghe lần này danh ngạch vào cũng không nhiều, vốn tưởng rằng bản thân nỗ lực nhiều hơn một chút, thì cơ hội sẽ nhiều hơn một chút, nhưng mà hôm nay nàng cũng thấy, trong kinh có nhiều đệ tử nhìn chằm chằm danh ngạch như vậy, lúc trước ta cũng đã có tính toán, cảm thấy lần này đúng là có cơ hội, gặp đúng cơ hội thánh thượng muốn thay đổi gần hết thị vệ trong cung, nhưng mà vẫn không tránh được cảnh sư nhiều cháo ít." Đồng Uyển Nhu nghe xong, nghĩ nghĩ một lúc, rồi mới nói: "Vì sao tướng công một lòng muốn vào cung làm quan? Phó Hằng nhún vai trả lời: "Bởi vì đây là cơ hội nhanh nhất để đệ tử các gia tộc ở Mãn châu có thể lấy được công danh, cũng bởi vì cơ hội như vậy vô cùng khó có được, cho nên rất nhiều người tranh đoạt, nếu không phải có thể được quan chủ quản đặc biệt ưu ái, thì sẽ rất khó nhập chức." "Cho nê, tướng công mới liều mạng nghiên cứu Cửu liên hoàn, vì chính là muốn được quan chủ tuyển chọn là Lý thượng thư ưu ái sao?" Phó Hằng nhìn Đồng Uyển Nhu, không chút giấu diếm nào gật đầu, "Đáng tiếc, gần đây người được Lý thượng thư "ưu ái" nhất định không ít, chưa chắc đã đến phiên ta." Đồng Uyển Nhu nắm lấy tay Phó Hằng, nói: "Mặc kệ là có thành công hay không, chàng đều đã thử qua, vậy thì đừng quá coi trọng kết quả, cũng đừng tự tạo nhiều áp lực cho bản thân." Phó Hằng nhìn Đồng Uyển Nhu ôn nhu săn sóc như vậy, mới chân thành thâm tình nói: "Ta sao có thể không cố gắng được, nàng chính là động lực lớn của ta, lấy thân phận dòng chính nữ gả cho ta, nếu như ta vẫn lang thang như trước, như vậy không phải là sẽ phụ mất dũng khí ăn cả ngã về không của nàng sao." "...." Đồng Uyển Nhu không ngờ Phó Hằng sẽ nói như vậy, nàng cảm thấy đáy lòng như bị cái gì đó kích thích, trong đầu đều tràn ngập cảm động. Nàng không biết phải nói cái gì nữa, sau khi biết tâm tư của hắn, nàng cảm thấy dù sau này thành công hay thất bại, chỉ cần hắn có phần tâm ý này, như vậy là đủ rồi. Hai người về phủ, như thường lệ đỗ xe ngựa ở cửa hông, cùng nhau đi vào phủ. Chỉ là khi đi xuyên qua vườn hoa, sắp đến viện của bọn họ, lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên trong bóng đêm: "Hừ, vốn còn tưởng rằng là tiểu thư khuê các như thế nào, cũng chỉ là một người hạ lưu không có quy củ, đêm hôm khuya khoắt xuất đầu lộ diện ra ngoài." Đại phu nhân Qua Nhĩ giai thị từ trong bóng tối đi ra, sắc mặt so với bóng đêm còn muốn đen hơn, khóe miệng giơ cao nụ cười khinh miệt, ở trong đêm đen đặc biệt in sâu vào lòng người.