Bởi vì Tam tiểu thư Đồng gia Đồng Tiêm Nhu quyết định tháng sau sẽ gả vào Phú Sát phủ, cho nên, từ đầu tháng này nhà Phú Sát và Đồng giai thị qua lại rất nhiều. Đầu tiên là Qua Nhĩ giai thị lấy thân phận chủ mẫu phủ Phú Sát, tặng cho tam tiểu thư hai khối vải trân quý, sau đó là Đồng giai thị đáp lễ, sau đó phủ Phú Sát lại chủ động đứng ra mở tiệc chiêu đãi vợ chồng An Bình công, trong bữa tiệc Qua Nhĩ giai thị lại tặng cho nàng dâu tương lai tam tiểu thư một đôi ngọc Như Ý, một đôi vòng tay Kim Điêu của Mãn tộc, có thể thấy được bà rất yêu thích người con dâu này. Qua Nhĩ giai thị giống như cố ý để chuyện này truyền đến sân viện của Lý thị, Lý thị tự biết không chặn lại được những tin tức này, mà bà cũng không có ý định chặn, vốn còn nghĩ rằng, dù nàng dâu có hiểu chuyện đến mức nào, nghe chuyện như vậy trong lòng cũng sẽ có chút ý kiến, nhưng mà sau khi Đồng Uyển Nhu nghe được chuyện, cũng chỉ nhàn nhàn "A" một tiếng, sau đó cũng không có phản ứng gì. Đồng Uyển Nhu gả cho Phó Hằng, theo người ngoài chính là gả cho, lấy thân phận chính nữ gả cho thứ tử, tuy rằng là tứ hôn, nhưng tất cả mọi người đều biết, nguyên nhân thật sự trong đó không phải là do hoàng thượng độc tài ban thưởng hôn lễ, mà là chính miệng Đồng Uyển Nhu lựa chọn, sự kiện nàng gả đi, đã tạo thành một trận sóng gió không nhỏ trong vòng quý tộc tại kinh thành, lời đồn đại phần lớn là nói Đồng Uyển Nhu hồ đồ nóng đầu, nhận thức không rõ hiện thực. Ngay từ đầu Lý thị cũng cảm thấy là Đồng Uyển Nhu nhất thời xúc động, thẳng đến khi ở chung được một thời gian bà mới phát hiện, con dâu của bà thật sự là tự mình nguyện ý gả cho con trai bà, trong lòng vô cùng cảm động đồng thời cũng quyết tâm sẽ đối xử tốt với con dâu nhiều hơn. Phó Hằng là thứ tử, đến nay cũng không có công việc đứng đắn, nhưng sau khi cưới vợ, Lý thị cảm thấy con trai cũng có chỗ thay đổi. Trước đây hắn thường xuyên ra ngoài du ngoạn cùng nhóm bạn bè, hoặc là ở bên ngoài tìm người cũng chơi đùa này nọ, mà hiện giờ việc hắn làm nhiều nhất chính là ở trong thư phòng, cùng vợ hắn viết chữ, còn hắn ở một bên hoặc là đọc sách, hoặc là tự tìm việc mình thích làm, chuyển đến thư phòng chơi đùa, tóm lại là một bước cũng không muốn rời khỏi bên người vợ mình. Đồng Uyển Nhu thích viết chữ, từ lúc bốn tuổi đã bắt đầu bị ngạch nương nàng nhét vào học đường của các ca ca để học viết chữ, bởi vì ngạch nương nàng luôn luôn cảm thấy, con gái có thể không viết được thơ, nhưng cần phải biết viết chữ, bởi vì tương lai các nàng sẽ là phu nhân của một đại gia tộc, chép kinh Phật là nhiệm vụ đầu tiên cần phải hoàn thành, làm tốt cái nhiệm vụ này, có thể tận hiếu, lại có thể khiến các trưởng bối vui vẻ, lại không phải phí nhiều tâm lực. Đồng Uyển Nhu chính là bắt đầu từ đó, mỗi ngày đều bị bắt chép thi từ cùng kinh Phật, lúc mới bắt đầu thì cũng rất ghét nhưng về sau bất đắc dĩ phải kiên trì, sau đó thì đã trở thành một thói quen trong cuộc sống hiện tại của nàng, dần dần nàng cũng có thể từ trong việc viết chữ mà tìm được niềm vui, nhìn những câu chữ đoan chính thẳng hàng được viết ra từ tay nàng, khiến cho nàng cảm thấy tâm trạng vui vẻ hơn, từ đó ở Đồng gia nàng luôn bị quản giáo, viết chữ trở thành niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống của nàng. Phó Hằng cũng nhìn ra sở thích của vợ mình, tuy rằng hắn nguyện ý cùng nàng nhìn nhiều hơn vài lần, nhưng mà không thể không thừa nhận, thời điểm vợ hắn nghiêm túc viết chữ, đặc biệt mê người, cả người giống như đều lộ ra dáng vẻ thư hương, đều nói chữ như người, chữ của vợ hắn cũng giống như chính nàng vậy, thanh nhã thoát tục, đẹp tựa mộng ảo, khiến người khác không đành lòng quấy rầy, lại không muốn rời đi. Đồng Uyển Nhu chép xong hai phần thiên kinh, đặt trang chữ phạm để sang một bên, một bên thu dọn bút mực, một bên đưa mắt nhìn Phó Hằng ngồi cách đó không xa, chỉ thấy hắn đang vui mình xem cái gì đó, sau khi cất gọn bút giấy, Đồng Uyển Nhu liền đi đến bên người hắn, ngồi xuống một đầu khác của nhuyễn tháp. Phó Hằng đưa mắt nhìn nàng, hai người tâm ý tương thông cùng nhau nở nụ cười, Phó Hằng chuyển đồ ở trong tay đến bên cạnh Đồng Uyển Nhu, nói: "Cửu Liên Hoàn, nương tử đã từng chơi thử chưa?" Đồng Uyển Nhu nhìn đồ vật trong tay hắn, giống như là hai mảnh trụ cùng mấy cái vòng thép, nhìn có vẻ như tách rời, nhưng lại giống như liền nhau, nàng khẽ lắc đầu: "Có nghe qua, nhưng chưa từng chơi bao giờ." Phó Hằng nghe nàng nói như vậy, đột nhiên hăng hái lên, đổi sang quỳ trên nhuyễn tháp, cả người ghé vào trên bàn trà nhỏ đặt trên nhuyễn tháp, ghé sát gần vào Đồng Uyển Nhu, bên mũi khẽ ngửi mùi hương trên người nàng, vô cùng hứng trí hỏi: "Nương tử đã từng nghe nói qua?" Đồng Uyển Nhu nhận lấy đồ vật trong tay hắn, gật đầu nói: "Thời Chiến quốc danh gia Huệ Thi có "Cách giải liên hoàn", nói đến chính là loại liên hoàn này, chẳng qua là Huệ Thi chỉ giải được nhị liên hoàn, nếu nói vậy thì cửu liên hoàn khó giải hơn đi." Phó Hằng không nghĩ tới thứ đồ vật ít thấy này, vậy mà nương tử nhà mình lại biết, lúc này liền chuyển bàn trà đi, bản thân mình cả người chuyển đến bên cạnh Đồng Uyển Nhu, nóng lòng muốn thử nói: "Nương tử đã từng nghe qua, vậy có giải được không?" Đồng Uyển Nhu nhìn gương mặt chờ đợi của hắn, đưa cửu liên hoàn trả lại cho hắn, nói: "Tất nhiên là không, nhưng mà không phải phu quân sẽ dạy ta sao?" Phó Hằng nhìn nàng gần trong gang tấc, hơi thở như lan, không khỏi khẽ nghiêng đầu lên phía trước, hạ xuống trên má nàng một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, trong nháy mắt Đồng Uyển Nhu kinh ngạc né ra, nhưng lại cảm thấy cũng không có chuyện gì. Ôm gò má của mình, cho Phó Hằng một ánh mắt có chút hờn dỗi, khiến Phó Hằng như bốc hỏa, muốn tiến lên một bước, lại bị Đồng Uyển Nhu tránh trước một bước né ra, khiến hắn chụp hụt. Có chút thất bại nhìn nàng, Đồng Uyển Nhu bưng đến hai chén trà nóng, một chén đưa cho hắn, bản thân tự nâng một chén lên uống. Hai người sóng vai ngồi, Phó Hằng giảng giải các điều cần biết để phá giải cửu liên hoàn cho Đồng Uyển Nhu, Đồng Uyển Nhu vừa nghe vừa gật đầu, một bên âm thầm quan sát tướng công nhà mình, chỉ cảm thấy mỗi câu của hắn đều rất dễ nghe, đôi môi đóng mở, hàm răng trắng sạch như ẩn như hiện, nhìn thôi đã khiến tâm tình người nhìn tốt lên rồi. Phó Hằng sau khi nói xong, Đồng Uyển Nhu lại hỏi thêm vài vấn đề, Phó Hằng đều một mực giải đáp: "Tóm lại, muốn tháo bỏ cửu liên hoàn, chỉ cần nhớ ba trăm bốn mươi mốt bước, thì tuyệt đối không sai." Đồng Uyển Nhu bị hắn gợi lên hứng trí, cầm lấy cửu liên hoàn, dựa theo lời Phó Hằng nói, từng bước một bắt đầu giải, Phó Hằng thấy nàng tích cực như vậy, vui vẻ ngồi bên cạnh chỉ dẫn cho nàng, không ngại phiền toái. ***** Sau giữa trưa, vốn là Đồng Uyển Nhu còn muốn về thư phòng chép kinh một buổi chiều nữa, nhưng lại bị Phó Hằng lôi kéo đi ra ngoài rồi. Phó Hằng dẫn nàng vào trong quán trà Tập Hiền, khắp nơi đều tao nhã như thi như họa. Tiểu nhị quán trà thái độ nhiệt tình đến chỗ Phó Hằng, nhất định Phó Hằng là khách quen của quán trà này. "Lục gia cát tường." Phó Hằng dẫn Đồng Uyển Nhu đầu đội mũ che đi vào, nói với tiểu nhị nhiệt tình: "Một nhã gian như cũ, ba đĩa điểm tâm, ba đĩa hoa quả." Tiểu nhị cao giọng đáp: "Được, mời Lục gia lên trên. Nhã gian trên lầu, ba đĩa điểm tâm, ba đĩa hoa quả, một bình Bích loa xuân." Phó Hằng một đường nắm tay Đồng Uyển Nhu lên lầu, tự mình xốc rèm che nhã gian lên, để Đồng Uyển Nhu đi vào, giúp Đồng Uyển Nhu tháo mũ che xuống, đặt ở một bên, Đồng Uyển Nhu đánh giá nhã gian một vòng, chỉ cảm thấy mọi bố trí đều rất lịch sự tao nhã, mỗi nhã gian đều lấy giá sách ngăn cách, trên giá sách để đầu các loại sách, có bản sách cổ viết tay, cũng có tiểu thuyết phong trào trên phố, đặt gần cửa sổ là một bàn trà bốn chân khắc hoa, trên bàn trà đặt một cái lư hương nhỏ, khói mờ lượn lờ bay ra, mùi đàn hương càng khiến khung cảnh như yên tĩnh hơn. "Nơi này là chỗ ta thường đến, đừng nhìn nó nhỏ, nhưng mà hoàn cảnh không tồi, nếu không muốn ở trong phủ, lại không muốn ra ngoài đi dạo, liền tới chỗ này ngồi một chút, rất tốt." Đồng Uyển Nhu nở nụ cười, cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ, nghe Phó Hằng nói như vậy, liên tục gật đầu: "Đúng, hoàn cảnh rất tốt. Mặc dù là chỗ phố xá, lại không ồn ào chút nào." Phó Hằng thấy ánh mắt kinh hỉ của nàng, trên mặt lại mang nụ cười, vốn còn tưởng rằng nàng đã quen nhìn rường cột chạm trổ hoa mỹ, sẽ không đặt nơi tầm thường này vào mặt, không nghĩ tới là nàng cũng thích. Không khỏi cảm thấy tình cảm giữa hai người gần hơn một chút, ít nhất vợ hắn nguyện ý đến gần hắn, đi vào sinh hoạt của hắn, như vậy cũng rất tốt. "Điểm tâm và trà ở đây cũng rất ngon, khay đựng trái cây tinh xảo, điểm tâm mới lạ, trà cũng rất thơm. Nàng thử một chút là biết liền." Đang nói chuyện, tiểu nhị liền bưng một cái khay tiến vào, đặt các đĩa hoa quả điểm tâm và một bình trà lên bàn, sau đó cung kính lui ra ngoài. Phó Hằng gắp mỗi loại điểm tâm một ít vào đĩa nhỏ trước mặt Đồng Uyển Nhu, sau đó nhét đũa vào tay nàng, nói: "Mau ăn thử xem." Đồng Uyển Nhu mỉm cười với hắn, thanh mỹ động lòng người, Phó Hằng cũng ngây ngô cười theo. Hai người đều không phải là người nhiều lời, dù có vui vẻ cũng không nói gì nhiều, hai người ngồi diện diện nhau một lúc rồi  Đồng Uyển Nhu tự tìm sách mà mình yêu thích, Phó Hằng lại tiếp tục cúi đầu nghịch cửu liên hoàn của hắn. Qua nửa nén hương, bên ngoài truyền đến tiếng tiểu nhị quán trà hỏi: "Lục gia, mấy người Phùng công tử đến, mời ngài qua ngồi một chút." Phó Hằng nhìn Đồng Uyển Nhu, chỉ thấy nàng yên lặng gật đầu với hắn, lúc này hắn mới yên lặng đặt đồ xuống, đi xuống khỏi nhuyễn tháp, vén rèm lên, hỏi tiểu nhị: "Phùng công tử đi một mình?" Tiểu nhị lắc đầu: "Không phải, còn có Triệu gia và Hòa gia, ngoài ra còn có hai thư sinh công tử không biết tên." Phó Hằng gật đầu, lại quay về nhã gian, nói với Đồng Uyển Nhu: "Mấy người bằng hữu của ta đến, ta đi gặp bọn họ một lúc rồi sẽ quay lại, được không?" Đồng Uyển Nhu biết nơi này là chỗ hắn và bằng hữu thường xuyên tụ họp, có bằng hữu đến, tất nhiên là muốn đi gặp mặt chào hỏi, liền gật đầu, nói: "Được, ta ở đây chờ chàng." Nghe vậy, Phó Hằng đi vào trong phòng, cầm cửu liên hoàn trên bàn đi ra khỏi nhã gian. Đồng Uyển Nhu nghĩ có thể hắn là muốn cùng bằng hữu chia sẻ phương pháp giải cửu liên hoàn này, không khỏi cảm thấy hắn vẫn còn chút trẻ con, vui vẻ nở nụ cười, rồi mới tiếp tục quay lại đọc cuốn tiểu thuyết trong tay, nàng cảm thấy cuốn sách này viết rất tốt, mặc dù không có màu sắc đẹp đẽ bay bổng, nhưng lại có một cảm tình độ tình, khiến người đọc không ngừng lại được.