Hậu viện vẫn còn hai phòng trống, một phòng bên cạnh khuê phòng của Kinh Di, một phòng nữa ở xa một chút, nhưng ánh sáng tốt, Kinh Di suy nghĩ một chút, vẫn chọn gian phòng ở xa kia, chàng trai này lớn rồi, nên tránh hiểu nhầm.
Tuy không có gì nhưng vẫn thu dọn, đem giường ra, đồ dư thừa thu dọn đi, cũng sửa sang lại sạch sẽ sáng láng. Phòng bởi vì lâu rồi không người ở, hơi có mùi gỗ cũ. Kinh Di đem túi hương hai ngày trước làm treo ở đầu giường, cửa sổ và cửa lớn đều mở ra cho thông gió, chỉ chốc lát liền khiến gian nhà tràn ngập hương vị tươi mát.
Sau khi thu dọn một phen, trên người Kinh Di cũng toát một tầng mồ hôi mỏng, cô ngồi trên ghế nằm ở sân, nhìn số điện thoại của Ngọc Ngô vừa mới lưu trong di động, ngồi yên một hồi lâu vẫn không dám gọi điện vào số kia.
Nghe Võng Võng nói, ngày thứ ba sau khi cô đi, lão thái gia [1] của Tạ gia xảy ra chuyện, xuất huyết não, bệnh đột ngột, doạ người Tạ gia từ trên xuống dưới đều hốt hoảng. #Kithata_team#
[1] Lão thái gia: tức ông nội của Tạ Ngọc Võng.
Lão thái gia Tạ gia nửa đời trên lưng ngựa, chỉ có hai người con trai, con trai đầu theo ông làm chính trị, người đó là ba của Tạ Ngọc Võng và Tạ Ngọc Ngô. Tuy nói hai anh em tự thân rất tốt, nhưng không tránh được dựa vào dư uy [2] của cha, một cái chỉ tay của lão thái gia có thể làm người Tạ gia tâm phục khẩu phục. Chuyện này xảy ra, Tạ gia mau chóng người ngã ngựa đổ. Hai tháng không dễ dàng gì, cuối cùng vẫn không thể chịu được, xử lý hậu sự cần một chút thời gian, chờ Tạ Ngọc Ngô có thời gian rảnh liên lạc với Kinh Di thì đã là: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được". Rồi sau đó, Tạ Ngọc Ngô bị cha cưỡng chế đưa đi, hai, ba năm ở lại Mỹ chủ trì công việc của phân bộ, không một ngày nào nhàn rỗi.
[2] Dư uy: uy danh, tiếng tăm của người hiện giờ không còn làm việc để lại cho con cháu giúp con cháu gặp thuận lợi trong công việc.
Nhìn dãy số điện thoại kia nửa ngày, Kinh Di rốt cuộc không thể gọi, trước khi tới Bắc Kinh cô vốn làm tốt mọi sự chuẩn bị, nhưng khi thật sự đến lúc này rồi, cô nếu gọi điện, lại không biết phải nói gì.
Đợi mấy ngày nữa đi.
Vừa nghĩ vậy, nha đầu Hà Ngâm Hàng kia liền tiến vào hậu viện. #Kithata_team#
Tiểu nha đầu này theo kinh Di từ Tô Châu tới đây, dáng vẻ thật ra rất thanh tú, tuy tuổi nhỏ nhưng kế thừa thế hệ trước, lễ giáo đều không thiếu, tính tình dù có chút lạnh nhưng đối với sư phụ là Kinh Di đây vẫn luôn tôn trọng, sắp trở thành bộ dạng "thân mẫu" nuôi dưỡng.
Sau khi vào hậu viện trước gọi một tiếng sư phụ, Kinh Di ừ đáp lại, hỏi xem đã ăn chưa, nha đầu này cứ bận quá quên ăn, quở trách bao nhiêu lần cũng vô dụng.
Quả nhiên Hà Ngâm Hàng bày ra bộ dạng phạm lỗi, cúi đầu nói: "Phiền sư phụ lo lắng, con lập tức đi ăn."
Nha đầu này...
Kinh Di sợ cô gái nghĩ nhiều, không nói thêm gì nữa, hỏi về chuyện học hành: "Việc làm nút bọc giao cho con làm xong rồi?"
Hà Ngâm Hàng lúc này mới nhớ tới mục đích của việc tới đây, cung kính nói: "Làm xong rồi, đang muốn mời sư phụ trước đến chỉ bảo nhận xét."
Vừa ra hậu viện đã thấy Thường Thăng đứng đợi từ sớm, nhìn Kinh Di và Hà Ngâm Hàng đi qua, trên mặt mang theo một tia ý cười, nói: "Ngâm Hàng đây là làm nút bọc sao? Cô giáo, tôi cũng muốn học hỏi chút ít."
Đồ đệ hiếu học không phải là điều xấu, Kinh Di cũng có lòng để Thường Thăng xem sở trường nút bọc của nha đầu Ngâm Hàng này, hai người họ có thể bù trừ cho nhau. #Kithata_team#
- -------------------------
Tạ Ngọc Võng tính toán ở tứ hợp viện của Kinh Di một tháng, lão Dương- đại diện của anh có lòng khuyên, nhưng không dám mở lời, hợp tác với Tạ Ngọc Võng 3 năm, người đại diện này thường làm nhất là nói lời không giữ lời, chuyện làm nhiều nhất là giúp Tạ Ngọc Võng ứng phó với phóng viên, chí ít về phương diện này, Tạ Ngọc Võng rất có chủ ý, trước nay không cần cậu nhọc lòng.
Nghỉ ngơi một tháng cũng không có gì, huống hồ còn có lý do "học may cắt" này che đậy, nghĩ như vậy, cũng yên tâm hơn không ít.
Chỉ là...
Nghĩ rồi lại nghĩ, lão Dương vẫn mở lời với Tạ Ngọc Võng: "Ngọc Võng, phía bên Tạ tổng có gọi điện cho tôi.", câu "Tạ tổng" này chỉ Tạ Ngọc Ngô đang ở Mỹ xa xôi.
Tạ Ngọc Võng nghe rất đạm nhiên, không có chút bộ dạng ngoài ý muốn, tựa hồ là sớm đã biết, cũng không hỏi lão Dương Tạ Ngọc Ngô nói cái gì, tiếp tục thu dọn hành lý, hận không thể đem ngôi nhà này tới chỗ Kinh Di luôn, tiện thể nói với lão Dương: "Chị của tôi hỏi cái gì, anh cứ nói như thường là được, không cần giấu diếm."#Kithata_team#
Tảng đá trong lòng lão Dương được buông xuông, anh ta sợ bản thân cùng Tạ tổng nói cái gì không nên nói, hai chị em nhà người ta không biết làm sao, anh ta là một người ngoài bị kẹp ở giữa cũng nan giải, giờ được Tạ Ngọc Võng đồng ý, tự nhiên không còn băn khoăn, tiếp sau lại hỏi: "Chuyện tứ hợp viện kia, Tạ tổng nếu hỏi, tôi cũng có thể nói sao?"
Tạ Ngọc Võng đem hành lý đóng lại, không để ý cười cười: "Chị ấy sớm biết rồi."
Thời gian khẩn trương, lúc Tạ Ngọc Võng tới chỗ Kinh Di cũng đã giữa trưa rồi, vẫn là Thường Thằng mở cửa như cũ, lễ phép đưa anh vào phòng của mình ở hậu viện, nói: "Cô giáo đang bận, phiền anh đợi chút."
Tạ Ngọc Võng cảm ơn anh ta, lấy phần lễ sớm đã chuẩn bị tặng cho Thường Thăng, nói: "Chỉ là lễ mọn, hy vọng anh không chê."
Thường Thăng vừa nói cảm ơn vừa nhận quà, là một quyển sách về sườn xám, tuy không đáng tiền, nhưng rất khó có, anh ta tìm rất lâu cũng không tìm được, giờ cầm trong tay, tự nhiên biết ơn vạn phần, ngữ khí nói chuyện với Tạ Ngọc Võng còn dễ chịu hơn cả lúc trước.
Sau khi Thường Thăng đi rồi Tạ Ngọc Võng mới nghiêm túc quan sát gian phòng này, rõ ràng là đã được dọn dẹp, túi hương bằng tơ lụa sắc yên chi [3] ở đầu giường vẫn tản ra hương thơm thanh tân, trên bàn sát cửa số đặt thêm một chậu cây xanh, cửa sổ nửa mở, có thể nghe rõ tiếng ve ngoài phòng, huyên náo lại chân thật. #Kithata_team#
[3] Yên chi: phấn trang điểm của phụ nữ, cũng dùng chỉ màu hồng phấn.
Hơi thở sinh hoạt thật đậm đà, bầu không khí an tĩnh ấm áp, cùng với khí chất Kinh Di rất giống nhau.
Khiến người ta nhịn không được muốn lại gần.
Đem túi hương cầm trong tay, tơ lụa mềm mại, Tạ Ngọc Võng ngồi trên giường, cảm thấy 6 năm chờ đợi này đều đáng cả.
Lúc Kinh Di bước vào phòng, Tạ Ngọc Võng vẫn còn đang cầm túi hương cười ngốc nghếch, trừ bỏ một đầu tóc xoăn, chàng trai này so với năm 17 tuổi không có gì khác biệt, một đôi mắt sáng lấp lánh, một gương mặt xinh đẹp. #Kithata_team#
"Đang nghĩ gì vậy?", Kinh Di cười hỏi.
Tạ Ngọc Võng lúc này mới biết Kinh Di tới, đem túi hương thả xuống, lắc lắc đầu, đôi mắt cười cong thành mảnh trăng khuyết, ngốc nghếch mà thu hút vô cùng.
Kinh Di lại nói: "Vừa nãy Thường Thăng có nói với chị, bảo chị thay anh ấy cảm ơn cậu, quyển sách đó anh ấy tìm rất lâu rồi."
Trong lòng Tạ Ngọc Võng nổi lên từng trận chua chua, Kinh Di vậy mà vì người đàn ông khác nói cảm ơn với cậu, trong tim cô, Thường Thăng thân thiết hơn so với cậu sao? Cứ vậy tâm tình tồi tệ nổi lên, cậu chỉ có thể nặn ra nụ cười, nói: "Nào có!"
Kinh Di hỏi: "Phòng này có vừa ý không, còn thiếu thứ gì có thể nói với chị.", mười phần chị gái chu đáo.
Trong lòng Tạ Ngọc Võng lập tức càng lúc càng không có tư vị, toàn bộ điều này so với suy nghĩ của cậu không hề giống nhau, rõ ràng tối qua không như vậy, cậu muốn không phải kiểu quan tâm khách khí, mà là thân mật không khoảng cách, chỉ là chuyện trên thế gian này, đâu phải ai muốn thế nào thì chính là thế ấy, đặc biệt ở chỗ Kinh Di, cậu hiểu đạo lý này hơn ai hết. #Kithata_team#
"Toàn bộ đều tốt, cảm ơn chị Kinh Di.", Tạ Ngọc Võng vẫn cười.
Cảm xúc biến hoá ngắn ngủi này, Kinh Di không mảy may phát giác, nghĩ ra cái gì, cô lại nói: "Đúng rồi, Võng Võng, tối qua chị xem "Truy đuổi"."
"Truy đuổi" là bộ phim điện ảnh mà Tạ Ngọc Võng bộc lộ tài năng, cũng là lúc Tạ Ngọc Võng đạt giải thưởng điện ảnh "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất", đối với cậu mà nói, ý nghĩa giải thưởng này không bình thường, trước kia chỉ ước vọng Kinh Di có thể xem nó, nhưng tới hôm nay Kinh Di thực sự xem rồi, cậu lại hoảng loạn, tay chân không biết đặt đâu, thậm chí không tự chủ được mà đứng lên, gãi gãi đầu, ấp úng gọi một câu "Chị Kinh Di" sau đó không biết nên nói gì.
Kinh Di nở nụ cười, lúm đồng tiền bên phải càng sâu, cô tiến lên vỗ vỗ vai chàng trai, dịu dàng nói: "Diễn rất tốt, cậu không cần căng thẳng." Chàng trai này lớn như vậy vẫn rất dễ xấu hổ.
Sự chủ động lại gần của cô khiến cả người Tạ Ngọc Võng bình thường trở lại, cậu ngửi thấy trên người cô, hương vị vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, lúc Kinh Di buông tay muốn rời đi, cậu đột nhiên kéo lại, nhìn cô vừa yếu mềm lại vừa nhiệt liệt.
"Chị Kinh Di, thích tôi không?"
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
39 chương
97 chương
51 chương
58 chương
12 chương