Chàng rể siêu cấp

Chương 26 : Chàng rể siêu cấp

“Anh Cương, người tới rồi.” Trong nhà hàng, một tên đàn em chạy tới bên Trình Cương. Trình Cương đang cắn lạc hai mắt sáng ngời, vỗ vỗ tay nói, “Cuối cùng thì người đẹp cũng tới rồi, ông đây phải tự mình đi nghênh đón mới được.” “Anh Cương, còn có một tên đi theo nữa.” tên đàn em nhắc nhở. “Đàn ông?” Trình Cương dừng lại rồi lập tức cười phá lên nói, “Không phải là thằng ăn hại kia đấy chứ, thằng chó làm mất hết mặt mũi cánh đàn ông ông đây, nếu như hắn dám tới thì anh sẽ để nó bò ra khỏi đây.” Hai người Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ được đưa vào trong nhà hàng, ánh mắt tràn ngập dục vọng của Trình Cương dán chặt trên người Tô Nghênh Hạ, quả nhiên là sủng vật, không biết khi lên giường sẽ thú vị thế nào đây. Trông thấy Hàn Tam Thiên, Trình Cương trêu ghẹo nói, “Vị này là…” “Chồng tôi, Hàn Tam Thiên.” Tô Nghênh Hạ nói. Vừa dứt lời, bao gồm cả Trình Cương, tất cả mọi người đều cười ầm lên, không thể không nói tên tuổi của Hàn Tam Thiên đúng là vang danh ngút trời, người ở Vân Thành không ai không biết cả. “Hừ, trông dáng vẻ thế này sao lại là một thằng vô dụng cơ chứ, không lẽ cậu là thái giám hả?” Trình Cương cười giễu cợt. “Anh Cương, thằng đó vứt hết mặt mũi của cánh đàn ông chúng ta cho chó gặm rồi, anh để em dạy bảo nó nhé.” “Để tôi, tôi xem nó đỡ một đấm của tôi thế nào.” “Cái loại ẻo lả thế này một tay tôi cũng hạ gục được.” Nhìn thấy đám đàn em kích động, Trình Cương khoát khoát tay nói, “Chúng mày làm gì đấy, người ta gan nhỏ đừng doạ người ta sợ.” “Ha ha ha ha ha..” Lại là một trận cười vang dội. Tô Nghênh Hạ cắn rang, cô nói với Trình Cương, “Tôi tìm anh bàn chuyện quan trọng, không phải tới để anh chế nhạo chồng tôi.” “Được được được bàn chuyện quan trọng thì bàn chuyện quan trọng, chúng ta bàn trước nhở.” Trình Cương quay về chỗ ngồi của mình, không nhìn Hàn Tam Thiên thêm nữa, bởi vì Trình Cương xem thường một kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên. “Như thế nào anh mới bằng lòng buông tha cho nhà họ Tô?” Tô Nghênh Hạ hỏi. Trình Cương bóc lạc ném vào trong miệng nói, “Dễ thôi, tôi đây cũng chỉ muốn tiền, tuỳ tiện đưa tôi 1 tỷ, tôi sẽ không gây phiền phức cho nhà họ Tô nữa mà còn bảo vệ các người, thấy sao hả? Một tỷ! Tô Nghênh Hạ biến sắc, cả gia tài nhà họ Tô cũng không nhiều đến thế, hắn ra giá cao hiển nhiên là không muốn bàn bạc. “Nhà họ Tô lấy đâu lắm tiền thế đưa cho anh, rốt cuộc anh muốn làm gì, nhà họ Tô không thù không oán với anh, tại sao anh cứ nhằm vào chúng tôi.” Tô Nghênh Hạ nói. “Sao nào, ông đây tìm em gây phiền phức lại còn nói lý do cho em à, nhà họ Tô là cái thá gì.” Trình Cương nhíu mày, vẻ mặt không tức giận nhìn Tô Nghênh Hạ. Tô Nghênh Hạ hít sâu một hơi, cố gắng khôi phục lại tâm trạng của mình rồi nói, “Tôi rất có thành ý tới đây tìm anh, mong rằng anh cũng thế.” “Ừ.” Trình Cương gật đầu nói, “Ở đây có một căn phòng không tồi, nước tắm tôi đã bảo người chuẩn bị sẵn cho em rồi, có thành ý hay không thì còn phải xem em có đồng ý vào căn phòng đó không đã.” Nghe thấy thế, nháy mắt sắc mặt Tô Nghênh Hạ trở nên trắng bệch, cô không ngờ Trình Cương lại đưa ra một yêu cầu vô lý như thế. “Trình Cương, anh không thể nào vô duyên vô cớ nhằm vào nhà họ Tô được, việc này có kẻ ngấm ngấm sai khiến phải không?” Hàn Tam Thiên mở miệng nói chuyện. “Này thằng kia, mày có tư cách gì nói chuyện với tao.” Trình Cương khinh thường nhìn Hàn Tam Thiên nói, “Ông đây nói rõ ràng rồi, muốn việc này êm xuôi thì vợ mày phải để cho ông chơi, sao hả thằng vô dụng kia, mày dám nói nửa chữ không thử xem.” Trình Cương vừa dứt lời, đám đàn em sau lưng hắn tiến lên phía trước một bước, dáng vẻ uy hiếp Hàn Tam Thiên. Tô Nghênh Hạ vì thế mà bị doạ sợ, cô vô thức trốn ra sau lưng Hàn Tam Thiên. “Em trốn sau lưng thằng ăn hại đấy làm gì, nó có thể bảo vệ em không? Thôi thì em theo tôi đi, có Trình Cương ở Vân Thành này, tôi sẽ che trở cho em, tuyệt đối không để kẻ nào dám động vào một cọng lông của em đâu.” Trình Cương nói. Tô Nghênh Hạ nắm chặt lấy góc áo của Hàn Tam Thiên, trong khu du lịch nông thôn này toàn là người của Trình Cương, bây giờ bọn họ muốn chạy cũng không kịp nữa rồi. “Anh tha cho tôi đi, muốn bao nhiêu tiền cũng được.” Tô Nghênh Hạ nói. “Thôi thì tôi nói cho em nghe này, từ khi em bước chân vào đây thì đã định sẵn để tôi đây chơi rồi, muốn đi à, không có cửa đâu.” Trình Cương ngoáy ngoáy tai, hỏi tên đàn em, “Có cái câu gì mà… nói sao nhỉ, phản kháng gì ấy nhỉ?” “Nếu đã không phản kháng lại được, vậy thì hãy học cách hưởng thụ.” “Đúng rồi đúng rồi chính nó.” Trình Cương tràn ngập ý cười nhìn Tô Nghênh Hạ nói, “Phải học hưởng thụ, kết hôn ba năm rồi mà trông em như quả phụ vậy, trước giờ em chưa biết mùi vị đàn ông thế nào phải không, hôm nay ông đây sẽ làm em thoải mái, đảm bảo sẽ làm em hài lòng.” Lúc này trong mắt Hàn Tam Thiên toàn là sát ý, anh ngồi trước mặt Trình Cương. Tên đàn em nào đó trông thấy tình huống như vậy, ngay lâp tức hét to lên, “Thằng vô dụng như mày mà cũng có tư cách ngồi trước mặt anh Cương sao?” Vừa dứt lời, một cú đấm bay thẳng đến mặt Hàn Tam Thiên. Khoé miệng Hàn Tam Thiên nhếch lên đầy lạnh lẽo, anh bình thản giơ tay ra trực tiếp nắm lấy nắm tay đầy khí thế kia. Nắm tay vung tới chỉ dừng ở đó, người đó ngỡ ngàng, không ngờ Hàn Tam Thiên lại dễ dàng nắm lấy nắm đấm của hắn như thế. Còn không cho hắn thời gian phản ứng, Hàn Tam Thiên đột nhiên đá một cước, người kia lảo đảo lùi về sau mấy chục bước rồi ngã xuống đất. “…” “Đm, thằng vô dụng này cũng lợi hại quá nhỉ?” “Sao có thế, nó là một thằng vô dụng cơ mà.” Thực lực hiện tại của Hàn Tam Thiên tức khắc tạo ra sự tương phản cực lớn với danh xưng kẻ vô dụng của anh, Trình Cương cũng không khỏi cẩn thận hơn, hắn không dám xem thường Hàn Tam Thiên thêm nữa. Tô Nghênh Hạ há hốc miệng, cô chỉ nhìn thấy lúc Hàn Tam Thiên bị người khác bắt nạt, cúi đầu nhẫn nhục thôi chứ chưa từng trông thấy anh mạnh mẽ như thế này, cô cũng rất bất ngờ. “Hàn Tam Thiên, mày có biết đây là địa bàn của ông đây không, đánh bị thương người của tao thì đừng hòng rời khỏi đây.” Trình Cương nghiến răng nghiến lợi nói, mặc dù khả năng của Hàn Tam Thiên khiến hắn có hơi bất ngờ, nhưng nếu nói sợ thì còn lâu, dù sao thì người của hắn cũng nhiều lại biết đánh đấm, hai nắm đấm còn không đánh lại bốn tay sao? “Cho mày một cơ hội, nói rõ ràng chuyện này thì tao tha mạng cho.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói. “Ha ha ha.” Trình Cương hung dữ nhìn Hàn Tam Thiên, “Cmn mày đang kể chuyện cười à, mày xem bên này có bao nhiêu người, đều là đám thuộc hạ của tao cả, tao muốn mày chết thì mày sống nổi không? Lại còn đứng đây khoác lác uy hiếp tao.” “Ồ? Vậy mày nhìn lại xem.” Hàn Tam Thiên nói. Tiếng bước chân dồn dập liên tiếp truyền tới, trăm người từ bốn phương tám hướng đổ về bao vây lấy khu du lịch nông thôn, ngay tức khắc nhà hàng chật kín một con kiến cũng không thể lọt qua. Trình Cương biến sắc, những người này chẳng phải là khách hàng ngày hôm nay sao, sao lại xuất hiện trong tình huống này được chứ. Lúc này Lâm Dũng bước ra từ đám người. Lúc Trình Cương nhìn thấy rõ Lâm Dũng, vẻ mặt đầy ý lạnh hỏi, “Lâm Dũng mày đang làm gì, đám người này đều là người của mày?” “Trình Cương, cmn đầu óc bã đậu của mày kìa, ai cũng dám động đến.” Lâm Dũng hờ hững nói. “Ý mày là sao?” Trình Cương khó hiểu nhìn Lâm Dũng, lẽ nào thằng cha này thông đồng cùng một giuộc với nhà họ Tô? Nhưng rõ ràng Tô Hải Siêu hợp tác với hắn mà, nếu như nhà họ Tô có hành động gì sao Tô Hải Siêu không biết được chứ? Lâm Dũng đi đến bên Hàn Tam Thiên, còn chưa mở miệng thì Hàn Tam Thiên đã nói, “Đưa vợ tôi ra xe đi.” Tô Nghênh Hạ nắm chặt lấy áo Hàn Tam Thiên không buông, cô đã ngây ngốc luôn rồi, sao đột nhiên lại có nhiều người như thế này, là kẻ nào, lại muốn làm gì nữa? “Em lên xe đợi anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi.” Hàn Tam Thiên nói. Tô Nghênh Hạ cắn môi dưới, không chịu buông tay. “Em yên tâm, anh không sao, lẽ nào em không tin anh?” Nghe thấy câu này Tô Nghênh Hạ mới buông Hàn Tam Thiên ra. Đợi Tô Nghênh Hạ rời đi Lâm Dũng mới cung kính hỏi Hàn Tam Thiên, “Anh Tam Thiên, Lâm Dũng xử lý thế nào đây ạ.” Đột nhiên Trình Cương nở nụ cười, nhưng lại là lớn tiếng cười nhạo, hắn nói, “Lâm Dũng, mày điên rồi hả, thằng vô dụng như nó mà mày lại mở miệng gọi nó một tiếng anh, con mẹ nó dù sao thì mày cũng ngang vai ngang vế với tao, không lẽ mày không biết nó là thằng rể vô dụng nhà họ Tô à.” Lâm Dũng vẫn khom lưng không đứng thẳng lên, chỉ là ngẩng đầu, cười lạnh nói, “Trình Cương, mày không biết chữ chết viết thế nào phải không?” Trình Cương không thèm để ý, tuy người bên Lâm Dũng rất nhiều nhưng Lâm Dũng dám động vào hắn sao? Nếu như muốn thì đã hành động từ lâu rồi. “Lâm Dũng, con mẹ nó mày đừng có mà doạ tao, người chống lưng cho tao đâu phải mày không biết, nếu tao xảy ra chuyện gì bất trắc thì mày cũng không có kết cục tốt đẹp đâu, tao khuyên mày, đừng xía vào chuyện của người khác, đây là việc của tao.” Trình Cương khinh thường nói.