Chàng rể siêu cấp
Chương 27 : Chàng rể siêu cấp
Lúc trước Lâm Dũng không dám làm gì Trình Cương thật, không có lệnh của Hàn Tam Thiên, thêm cả Trình Cương đúng là cũng có chút thế lực, sai một li đi một dặm ngay. Dưới tình huống không có được sự bảo vệ của Hàn Tam Thiên, tuy Lâm Dũng có thể giết được Trình Cương nhưng cũng khó mà trốn được tội.
Nhưng giờ thì khác rồi, Hàn Tam Thiên muốn rung chuyển cả Vân Thành, Lâm Dũng bèn vứt mọi bận tâm ra sau gáy, hắn tin vào bản lĩnh Hàn Tam Thiên, dù có bị người người ở Vân Thành phỉ nhổ là thằng rể vô dụng nhưng Lâm Dũng hiểu rất rõ lai lịch của người này tuyệt đối không đơn giản.
Lâm Dũng không nói thêm nữa bởi vì ở đây hắn không có tư cách lên tiếng.
Trình Cương thấy Lâm Dũng không lên tiếng, còn nghĩ là hắn sợ, anh ta đắc ý nói, “Lâm Dũng, nếu mày đã biết ông đây có người chống lưng thì còn không mau bảo đám người của mày cút đi, ơ lại còn muốn tao đuổi ra ngoài à.”
Lúc này Hàn Tam Thiên đột nhiên đứng dậy rồi đi về phía Trình Cương.
Từng được trông thấy thân thủ của Hàn Tam Thiên, Trình Cương vô thức lùi về sau hai bước, hắn ta cảnh giác nói, “Mày muốn làm gì.”
Mấy tên thuộc hạ chắn trước mặt Trình Cương, dáng vẻ đang chờ hành động.
Bước chân Hàn Tam Thiên không dừng lại, thuộc hạ của Trình Cương ra tay trước nhưng không có kẻ nào có thể ngăn cả được bước chân của Hàn Tam Thiên, dù chỉ là một giây.
Trông thấy không thể ngăn cản được Hàn Tam Thiên, Trình Cương mắng con mẹ nó thằng khốn nào nói Hàn Tam Thiên vô dụng ở trong lòng, bản lĩnh của hắn thế này nếu như là phế vật há chẳng phải cả Vân Thành này đều là phế vật cả sao!
Mấy tên thuộc hạ bị đánh gục trên mặt đất rên rỉ không ngừng, mặt Trình Cương biến sắc nói với Hàn Tam Thiên, “Hàn Tam Thiên, nghĩ gì mà đi so sánh thế lực nhà họ Tô với người chống lưng cho tao, kiểu như đứa trẻ ba tuổi ấy, tao khuyên mày…”
Hắn còn chưa nói xong Hàn Tam Thiên đã vung nắm đấm lên mặt Trình Cương.
Máu mũi chảy ròng ròng, hai tay hắn ôm mặt đau đến nỗi kêu như lợn kêu vậy.
Nếu như nhà họ Tô trông thấy cảnh này có lẽ người nào người nấy trừng mắt không dám tin ấy chứ, dù sao thì họ cũng nghĩ Hàn Tam Thiên là kẻ vô dụng mặc cho người khác đánh đấm mắng chửi, sao có thể lợi hại thế chứ?
Lúc này Trình Cương còn nghi ngờ Hàn Tam Thiên đang đứng trước mặt hắn và Hàn Tam Thiên trong lời đồn là hai kẻ khác nhau ấy.
Con rể nhà họ Tô Hàn Tam Thiên ngày ngày đi chợ nấu cơm giặt quần áo suốt ba năm, bị người người chửi mắng là kẻ vô dụng cũng không dám phản bác, sao lại dũng mãnh thế này cơ chứ.
Trình Cương lắc đầu, ấp úng nói, “Hàn Tam Thiên, mày có bản lĩnh thì giết tao đi, nếu không ngày mai sẽ là ngày giỗ của mày đấy.”
“Đánh hắn cho tôi, đánh đến khi nói mới thôi.” Hàn Tam Thiên quay lại chỗ ngồi của mình rồi nói với Lâm Dũng.
Lâm Dũng vung tay lên liền có mấy người đi đến bên Trình Cương, tay đấm chân đạp.
Thuộc hạ của Trình Cương đã bị doạ cho ngây ngốc từ lâu rồi, trông thấy Trình Cương đang bị đánh rồi nhìn vẻ mặt hờ hững của Hàn Tam Thiên, hắn không phải kẻ vô dụng thật à? Cmn đứa nào truyền tin này vậy, phế vật mà lợi hại thế này à.
“Lâm Dũng, mày nhớ kỹ cho tao, người chống lưng cho tao không dễ chọc vào đâu.”
“Lâm Dũng, lẽ nào mày không sợ tao báo thù ư, mày bảo chúng nó dừng tay thì tao có thể không truy cứu nữa.”
“Tao… tao nói, tao nói… dừng tay đi.”
Thái độ cứng rắn của Trình Cương vẫn là không chống lại được nỗi đau từng quyền từng quyền không ngừng đánh trên da thịt, chưa tới hai phút hắn đã thoả hiệp.
Lâm Dũng cười lạnh nói, “Nói sớm đã không phải chịu khổ rồi, hà tất phải thế chứ.”
Ánh mắt Trình Cương nham hiểm nhìn Lâm Dũng nói, “Lâm Dũng, mày không sợ sau này tao sẽ tìm cơ hội báo thù ư.”
Lâm Dũng không thèm để ý khoát khoát tay, nói: “Nếu mày có cơ hội thì cứ đến tìm tao, sợ là mày không có cơ hội đấy thôi.”
“Nói đi, rốt cuộc là kẻ nào đã bày ra trò này, nói hết ra, nếu mày giấu diếm gì đó thì tao để cho kẻ chống lưng cho mày nhặt xác cho mày vậy.” Hàn Tam Thiên nói.
Trình Cương không sợ Lâm Dũng nhưng hắn lại có một loại cảm giác kỳ lạ, hắn sợ Hàn Tam Thiên, tựa như Hàn Tam Thiên đáng sợ hơn Lâm Dũng gấp nghìn lần vậy.
Run rẩy một lúc Trình Cương mới nói, “Nhằm vào nhà họ Tô là ý của Tô Hải Siêu, cũng là cậu ta tới tìm tôi.”
Tô Hải Siêu.
Đúng thật là anh ta.
Lúc trước Hàn Tam Thiên đã đoán việc này nhất định có liên quan tới Tô Hải Siêu, sao hắn lại tốt bụng giúp Tô Nghênh Hạ được chứ.
“Tiếp.” Hàn Tam Thiên tiếp tục hỏi.
Trình Cương vô thức cúi đầu, bởi vì hắn không dám nhìn thẳng vào Hàn Tam Thiên, nếu như để cho Hàn Tam Thiên biết kế hoạch nhằm vào Tô Nghênh Hạ thì hắn không dám nghĩ tới kết cục của mình sẽ như thế nào nữa.
“Không nói thì đánh tiếp.”
“Tôi nói, tôi nói.” giọng Trình Cương lúng túng, hắn nói, “Tô Hải Siêu còn muốn tôi và Tô Nghênh Hạ phát sinh quan hệ, sau đó phát tán tin tức này ra Vân Thành, cậu ta muốn lợi dụng việc này để đuổi Tô Nghênh Hạ ra khỏi nhà họ Tô.”
Trong giây lát Hàn Tam Thiên nắm chặt tay thành nắm đấm.
Nếu chỉ là nhằm vào dự án bên thành Tây Hàn Tam Thiên có thể tha cho Tô Hải Siêu nhưng hắn lại muốn hãm hại Tô Nghênh Hạ thì đây chính là tội chết.
Hàn Tam Thiên không cho phép xảy ra bất kỳ chuyện gì gây hại đến Tô Nghênh Hạ.
“Giam hắn lại.” để lại ba chữ này rồi Hàn Tam Thiên rời khỏi nhà hàng.
Trình Cương kêu gào đắc tội người chống lưng cho hắn sẽ thế nào nhưng sau khi ăn vài đấm mới chịu im lặng.
Lúc quay lại gara, Tô Nghênh Hạ thấp thỏm bất an ngồi trong xe sau khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên cô nóng lòng mở cửa xuống xe.
“Hàn Tam Thiên, anh sao rồi, không sao chứ?” Tô Nghênh Hạ căng thẳng nhìn Hàn Tam Thiên, nhìn từ trên xuống dưới xác nhận anh không sao mới thở ra một hơi.
“Anh không sao.” Hàn Tam Thiên cười nói, “Không ngờ em lại quan tâm anh tới vậy?”
Tô Nghênh Hạ nghe xong câu này thì đỏ mặt ngay lập tức, nhanh chóng lùi về sau hai bước, cô nói, “Em.. chỉ là em sợ lãng phí tiền thuốc thôi.”
Hàn Tam Thiên gật đầu, cũng không đi sâu nghiên cứu chuyện này, anh nói, “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Về nhà ư?” Tô Nghênh Hạ nghi ngờ nói, “Nhưng rắc rối vẫn chưa giải quyết xong mà, bây giờ về nhà ngày mai em biết ăn nói với bà nội thế nào.”
“Đã giải quyết xong rồi, đi thôi.” Hàn Tam Thiên nói.
Giải quyết xong rồi!
Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên bằng ánh mắt kỳ lạ, Trình Cương không phải loại người tốt đẹp gì, sao lại dễ dàng giải quyết được cơ chứ, hơn nữa vừa nãy đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, lại là ai.
Sau khi lên xe, Tô Nghênh Hạ muốn hỏi nhưng lại thôi, cô muốn hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Tam Thiên nhìn ra được nỗi băn khoăn của cô, anh nói: “Quá trình ra sao không quan trọng, quan trọng là kết quả, ngày mai em chỉ cần nói với bà nội là đã giải quyết xong là được, việc còn lại anh sẽ xử lý.”
Tô Hải Siêu, Hàn Tam Thiên anh nhất định sẽ không bỏ qua, nhưng anh phải tìm được thời cơ thích hợp để vạch trần toàn bộ những việc Tô Hải Siêu đã làm.
Tô Nghênh Hạ gật đầu.
Tối đó Tô Hải Siêu cầm lấy điện thoại đi đi lại lại trong phòng, có vẻ có chút lo lắng và kích động.
Trên màn hình điện thoại là số điện thoại của Trình Cương, chỉ cần gọi là có thể biết được tình hình hiện tại, nhưng hắn có chút lo lắng trong lòng, lỡ như không thành thì phải làm sao?
Do dự 10 phút, cuối cùng hắn cũng không chịu nổi nữa mà ấn nút gọi.
Điện thoại không có ai nghe, lẽ nào Trình Cương còn đang bận sao?
Trên mặt Tô Hải Siêu hiện ra ý cười không thể kiềm chế được, đúng lúc này Tô Diệc Hàm cũng gọi điện cho hắn.
“Anh Hải Siêu, tình hình thế nào rồi?” Tô Diệc Hàm gấp gáp hỏi.
“Lúc nãy anh gọi điện cho Trình Cương rồi mà không ai nghe, chắc còn đang bận.” Tô Hải Siêu nói.
Tô Diệc Hàm ở đầu bên kia điện thoại cười không ngừng, nghĩ tới lúc này Tô Nghênh Hạ đang bị Trình Cương làm nhục thì hả hê.
“Lần này cô ta chết chắc rồi, đúng là dâm đãng, có đàn ông rồi mà còn ra ngoài lăng loàn, ngày mai phải để bà nội biết mới được.” Tô Diệc Hàm cười nói, mặc dù cô ta biết rõ sự thật của chuyện này nhưng vẫn gán ghép tội danh cho Tô Nghênh Hạ.
“Sáng mai có cuộc họp gia tộc, đến lúc đó anh sẽ nói chuyện này cho bà nội biết, cô ta cứ đợi bị quét khỏi nhà họ Tô đi là vừa.” Tô Hải Siêu cúp máy, tâm trạng thoải mái nằm trên giường.
Ngày này cuối cùng cũng tới, từ giờ hắn sẽ không nhìn thấy Tô Nghênh Hạ ở nhà họ Tô nữa, hơn nữa người quản lý dự án bên thành Tây sẽ nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Tô Nghênh Hạ ơi là Tô Nghênh Hạ, tôi còn phải cảm ơn cô nữa đấy, nếu không có cô giúp đỡ thì làm sao có thể hợp tác với bên bất động sản Nhược Thuỷ được chứ, nhưng ai bảo cô đắc tội với Tô Hải Siêu tôi, đây chính là kết cục của cô.”
Sáng hôm sau Tô Hải Siêu đã tới công ty từ rất sớm, hắn ngồi trong phòng họp đợi họ hàng tới, bây giờ hắn đang gấp gáp muốn nói chuyện xấu của Tô Nghênh Hạ cho người khác biết, để bà nội đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Tô.
Khi họ hàng lần lượt có mặt, ngay cả bà nội Tô cũng tới nhưng Tô Nghênh Hạ lại lần lữa không thấy đâu.
“Nghênh Hạ đâu, sao còn chưa tới.” bà nội Tô hỏi.
Tô Diệc Hàm nghịch nghịch bộ móng mới làm, cô ta nói, “Có lẽ nó đang nằm trên giường của kẻ khác, vẫn chưa dậy cũng nên.”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
22 chương
1 chương
10 chương
94 chương
59 chương