Chàng rể siêu cấp

Chương 25 : Chàng rể siêu cấp

Buổi tối hôm đó Tô Hải Siêu và Trình Cương gặp nhau. Về việc Tô Nghênh Hạ muốn đích thân đi gặp hắn bàn bạc, Trình Cương hứng phấn xoa xoa bàn tay. Ba năm trước, khi Hàn Tam Thiên vẫn chưa vào ở rể nhà họ Tô, đàn ông muốn theo đuổi Tô Nghênh Hạ đông như quân Nguyên, có vô số kẻ muốn gần gũi với cô, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hôn lễ của Tô Nghênh Hạ lại khiến Vân Thành náo loạn đến thế, lúc đấy không biết có bao nhiêu kẻ kêu gào tuyệt vọng, cũng không biết có bao nhiêu kẻ mắng chửi Hàn Tam Thiên sau lung có ghẻ mà đò ăn thịt thiên nga. Hiện tại hắn có cơ hội ôm ấp Tô Nghênh Hạ, hơn nữa trước giờ cô chưa từng bị Hàn Tam Thiên chạm vào, sao Trình Cương hắn không hưng phấn cho được. “Việc này cậu làm tốt lắm, sau này nếu có rắc rối gì cứ tới tìm anh, anh nhất định sẽ giúp.” Trình Cương nói. Ánh mắt Tô Hải Siêu thâm độc, chỉ cần giải quyết được Tô Nghênh Hạ, thì hắn làm gì còn rắc rối nào nữa. Cả nhà họ Tô, không có kẻ nào có thể tranh giành cái chức chủ tịch kia với hắn cả. Nghĩ tới dáng vẻ đắc ý của Tô Nghênh Hạ từ khi lên chức quản lý dự án, Tô Hải Siêu lại tức không chịu được, lại còn đổi xe, đúng là không biết tém tém lại chút nào. “Anh Cương, em còn một yêu cầu quá đáng nữa.” Tô Hải Siêu nói. “Nói xem.” “Chuyện anh và Tô Nghênh Hạ phát sinh quan hệ anh có ngại để cho người khác biết không?” Tô Hải Siêu hỏi. Trình Cương sửng sốt nhưng ngay lập tức hiểu được ý của Tô Hải Siêu, hắn nói: “Cậu muốn lợi dụng anh để đá Tô Nghênh Hạ ra khỏi nhà họ Tô, muốn Tô Nghênh Hạ thân bại danh liệt chứ gì?” Thấy vẻ mặt Trình Cương có chút nghiêm túc, Tô Hải Siêu nuốt nước bọt, sợ hãi nói, “Nếu anh Cương không đồng ý thì em sẽ nghĩ cách khác.” “Hahaha.” Trình Cương vỗ bả vai Tô Hải Siêu, hắn nói, “Sao có thể không đồng ý được, anh đây ước gì tất cả mọi người đều biết anh chơi Tô Nghênh Hạ ấy chứ, đúng là vinh hạnh mà, hơn nữa cũng để cho thằng vô dụng Hàn Tam Thiên kia nhìn thấy, người phụ nữ ngay cả tay hắn cũng không chạm vào được lẳng lơ thế nào dưới người anh đây.” “Cậu yên tâm mà làm việc đi, Tô Nghênh Hạ mà thân bại danh liệt ở Vân Thành này, nói không chừng cô ta sẽ cam tâm tình nguyện để anh bao nuôi ấy, làm chim hoàng yến của anh.” Tô Hải Siêu hờ hững cười nói, “Anh Cương, vậy em sẽ làm theo lời dặn dò của anh, sau ngày mai chắc chắn sẽ có vô số kẻ ngưỡng mộ anh, dù sao thì Tô Nghênh Hạ cũng là một đại mỹ nhân mà.” Trình Cương liếm liếm môi, là vẻ mặt không chờ được nữa. Ngày hôm sau, Tô Hải Siêu đến văn phòng của Tô Nghênh Hạ. “Thời gian địa điểm anh đã đặt xong rồi, khó lắm anh mới liên lạc được với người này đấy, em đừng có lâm trận rồi bỏ trốn, việc này mà làm không xong chắc em cũng biết rõ bà nội sẽ làm gì rồi chứ nhỉ.” Tô Hải Siêu nói với Tô Nghênh Hạ, nghĩ tới đêm nay Tô Nghênh Hạ sẽ thân bại danh liệt, cuối cùng hắn cũng có thể đuổi cô ra khỏi nhà họ Tô được rồi. Tô Nghênh Hạ đề phòng với ý tốt của Tô Hải Siêu, hơn nữa tối qua Hàn Tam Thiên có nhắc tới việc này rất có khả năng liên quan đến Tô Hải Siêu, thế nên tránh để lộ sơ hở Tô Nghênh Hạ chỉ có thể thản nhiên đáp ứng, “Anh yên tâm, em sẽ đi, cũng sẽ nhanh chóng giải quyết việc này, nếu anh muốn cười nhạo em vì chuyện này, vậy thì khiến anh thất vọng rồi.” Thất vọng ư? Tô Hải Siêu cười lạnh không ngừng, sao hắn thất vọng cho được, vẫn còn kịch hay chờ hắn xem nữa mà. Thậm chí hắn còn nghĩ tới việc của Tô Nghênh Hạ sau khi bị bại lộ, cô sẽ bị người người ở Vân Thành phỉ nhổ, bị cả nhà họ Tô ân đoạn nghĩa tuyệt nữa cơ. Đến lúc đó Tô Nghênh Hạ sẽ là một con chó cùng đường, nhà họ Tô ghét bỏ, bị cả Vân Thành này đều coi là dâm phụ. Còn thằng ăn hại Hàn Tam Thiên sẽ trở thành kẻ bị cả Vân Thành chế giễu. Người vợ kết hôn ba năm, hắn chưa được chạm vào lại bị Trình Cương lôi lên giường, sỉ nhục như thế cũng không biết thằng ăn hại kia có chịu đựng nổi không nữa. “Đừng đến muộn đấy, anh ta không phải kẻ kiên nhẫn gì đâu.” Sau khi Tô Hải Siêu rời khỏi văn phòng, Tô Nghênh Hạ liền gọi điện thoại cho Hàn Tam Thiên, nói cho anh biết thời gian và địa điểm. Một khu du lịch nông thôn ở ngoại thành, ở một nơi như thế này bàn chuyện rõ ràng là có gì đó mờ ám, Hàn Tam Thiên gọi điện thoại cho Lâm Dũng, bảo anh ta sắp xếp tốt mọi chuyện. Tối này dù cho đối phương có là ai thì Hàn Tam Thiên sẽ khiến cho kẻ đó hối hận khi đã làm ra chuyện này. Tô Hải Siêu vừa quay về văn phòng của mình không bao lâu thì Tô Diệc Hàm đã len lén xuất hiện. “Em làm gì đấy?” Tô Hải Siêu nghi ngờ nói. Tô Diệc Hàm không hiểu lắm tại sao Tô Hải Siêu lại giúp Tô Nghênh Hạ chuyện này, một cơ hội tốt trời ban như thế sao anh ta lại không thừa nước đục thả câu chứ. “Hải Siêu, có phải anh hồ đồ rồi không, tại sao anh lại giúp Tô Nghênh Hạ chứ?” Tô Diệc Hàm hỏi. Tô Hải Siêu cười cười tựa lưng vào thành ghế ngồi nói, “Em là một người thông minh, sao đến chuyện này lại hồ đồ vậy?” “Ý anh là sao?” Tô Diệc Hàm không hiểu nhìn Tô Hải Siêu. “Em nghĩ anh giúp nó thật à?” “Ý anh là, đây là một cái bẫy ư?” Tô Diệc Hàm hỏi. Tô Hải Siêu nghĩ nghĩ, Tô Diệc Hàm coi Tô Nghênh Hạ là kẻ thù, nếu như cô ta đã biết chuyện này, vậy thì ắt hẳn cô ta cũng sẽ không nói cho kẻ khác biết được. “Anh nói thật cho em biết vậy, người gây phiền phức cho nhà họ Tô anh có quen biết, hơn nữa cũng là do anh sai khiến.” Tô Hải Siêu nói. Tô Diệc Hàm nghe được những lời này thì kinh ngạc nhìn Tô Hải Siêu, “Anh sai khiến ư, việc này nếu để cho bà nội biết bà sẽ không tha cho anh đâu.” “Sao bà nội biết được chứ, anh tin em nên mới nói chuyện này cho em biết, hơn nữa sau hôm nay Tô Nghênh Hã sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn, đến lúc đó không cần chúng ta nhiều lời thì bà nội cũng đuổi nó ra khỏi nhà họ Tô thôi.” Vẻ mặt Tô Hải Siêu sảng khoái, nói ra những lời độc ác, cuối cùng thì hắn cũng tìm được cơ hội trút giận, với cả sau khi Tô Nghênh Hạ bị đuổi khỏi nhà họ Tô thì hắn có thể đường đường chính chính trở thành người quản lý dự án bên thành Tây rồi, một công đôi việc. “Rốt cuộc mọi chuyện thế nào, anh đừng úp úp mở mở nữa, mau nói cho em biết đi.” Tô Diệc Hàm vội vàng nói. “Người tên Trình Cương, em nghe thấy bao giờ chưa?” “Trình Cương! Chẳng phải hắn là nhân vật máu mặt trong giới xã hội đen ở Vân Thành sao?” “Anh ta nhìn trúng Tô Nghênh Hạ, tối này chỉ cần Tô Nghênh Hạ xuất hiện thì sẽ không trốn thoát khỏi nanh vuốt của hắn đâu, đợi sau khi Tô Nghênh Hạ bị hắn chơi thì việc này sẽ được phát tán ra cả Vân Thành.” Tô Diệc Hàm há hốc miệng, trố mắt đứng nhìn. Trình Cương muốn chơi Tô Nghênh Hạ, hơn nữa còn muốn phát tán chuyện này, đó chẳng phải là tin tức động trời sao. Tô Nghênh Hạ là người phụ nữ đã có chồng mà lại leo lên giường của Trình Cương, sẽ khiến cả Vân Thành náo loạn, sẽ bị người người chỉ trỏ. “Ha ha ha.” Tô Diệc Hàm che miệng cười phá lên, cô ta nói, “Nếu bà nội biết Tô Nghênh Hạ bôi nhọ nhà họ Tô như thế, cô ta chỉ có đường bị đuổi khỏi nhà thôi.” “Đúng thế, đây là kế hoạch của anh, đủ hoàn hảo chứ?” Tô Hải Siêu đắc ý nói. Tô Diệc Hàm gật đầu tán thành, tuy hơi độc ác một tý nhưng đối với Tô Nghênh Hạ mà nói lại là đòn trí mạng, với cả không chỉ bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô không đâu mà sau này cả Vân Thành cũng không có chỗ cho cô ta dung thân nữa. “Báo ứng, đây là báo ứng, cô ta lại dám sai em đi giám sát công trường, nghĩ mình cao cấp lắm ý, để xem ngày mai cô ta thế nào.” Tô Diệc Hàm cười nói. “Thứ anh muốn xem nhất chính là vẻ mặt của Hàn Tam Thiên kia kìa, ở rể ba năm vợ của mình lại bị kẻ khác chơi, loại cảm giác này chắc hẳn không dễ chịu đâu.” Tô Hải Siêu ác ý nói. Tô Diệc Hàm khinh thường nhếch mép nói, “Thằng ăn hại đó dù cho hắn biết thì thế nào, lẽ nào hắn dám tìm Trình Cương gây chuyện sao?” “Anh xem trọng hắn quá rồi đấy. Một tên vô dụng, chỉ cần nhắc tới hai chữ Trình Cương trước mặt hắn khéo lại làm hắn sợ đến run rẩy bẩy ấy chứ. Đàn ông chân chính mới dám báo thù, chứ cái kẻ như hắn có phải đàn ông đâu.” Chiều hôm đó, Hàn Tam Thiên tới đón Tô Nghênh Hạ như thường lệ, nhưng lúc đến quán tạp hoá lại phát hiện ra hôm nay quán đóng cửa. Ba năm nay Hàn Tam Thiên gió mưa thì mặc gió mưa cũng chưa từng thấy quán tạp hoá đóng cửa hôm nào, lẽ nào hôm nay ông chủ có việc gì ư? Hàn Tam Thiên cũng không nghĩ nhiều, mở cửa làm ăn buôn bán thỉnh thoảng đóng cửa cũng là chuyện bình thuờng. Sau khi đón Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên lái thẳng xe tới khu du lịch nông thôn ở ngoại thành. Tô Nghênh Hạ có hơi lo lắng, hỏi Hàn Tam Thiên, “Tam Thiên, sẽ không xảy ra sự cố gì chứ? Hôm nay em luôn cảm thấy không được bình thường, tựa như sắp xảy ra chuyện gì vậy.” “Em yên tâm, có anh ở đây sẽ không có ai hại em được đâu.” Hàn Tam Thiên bình thản nói, trong ánh mắt còn có tia sát ý rõ rệt. Sau khi nghe Hàn Tam Thiên nói vậy Tô Nghênh Hạ cũng yên tâm hơn được phần nào, dường như chỉ cần có anh ở đây thì mọi yếu tố nguy hiểm bất an đều được giải trừ. Lúc tới khu du lịch nông thôn thì đã có người đợi sẵn ở cửa rồi, vừa nhìn là biết không phải kẻ tốt đẹp gì, vẻ mặt hung ác xăm rồng vẽ phượng.