Chàng rể siêu cấp
Chương 15 : Chàng rể siêu cấp
Dịch: Renton073.
Thấy Hàn Tam Thiên mãi cũng không lấy ví tiền ra, tên nhà giàu mới nổi thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ hung hăng.
“Xong rồi xong đời rồi, chém gió quá đây mà, nếu như cậu bảo không mang theo ví tiền làm cái cớ thì tôi đây cười chết mất.” tên nhà giàu mới nổi giậu đổ bìm leo nói.
Người đàn bà diêm dúa cười đến quái gở nói: “Này tên nghèo khổ, cậu đừng có làm phiền tôi mua quần áo chứ, mau cút đi, đúng là mất mặt.”
Thẩm Linh Dao lặng lẽ kéo góc áo của Tô Nghênh Hạ nhẹ giọng nói: “Hay là chúng ta đi đi, đừng ở đây mất mặt cùng anh ta nữa, tớ không chịu được cảm giác nhục nhã này đâu.”
Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên, vì thể diện mà ba hoa? Hàn Tam Thiên không phải loại người đấy, nhưng tại sao anh lại làm như thế
Tô Nghênh Hạ lắc đầu rồi đi đến bên Hàn Tam Thiên hỏi: “Anh quên mang ví tiền hả?”
Vẻ mặt Hàn Tam Thiên ngượng ngùng, ví tiền có mang nhưng thẻ lại đưa cho Chung Lương rồi, vừa nãy anh quên mất chuyện này.
Nghe thấy Tô Nghênh Hạ nói tên nhà giàu mới nổi cười lớn: “Ôi dồi ôi, cái cớ này… chậc… cô đúng có mặt mũi nói ra được, ai tin chứ.”
Mặt Thẩm Linh Dao nóng hôi hổi, đã đỏ đến tận mang tai rồi, tuy cô rất muốn bỏ đi nhưng Tô Nghênh Hạ là bạn thân của cô, nếu cô cứ đi như thế thì đúng là không có nghĩa khí.
“Nghênh Hạ, nghe lời tớ đi, đi với tớ, để anh ta mất mặt một mình.” Thẩm Linh Dao đi đến bên Tô Nghênh Hạ, kéo lấy tay cô.
“Thưa anh, nếu như anh không mang theo tiền thì bây giờ vẫn còn kịp đấy.” nhân viên cũng không có kiên nhẫn để tiếp tục lãng phí thời gian với Hàn Tam Thiên nữa.
Lúc này có một cậu thanh niên thở hồng hộc chạy vào cửa hàng, lúc đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, hai tay đưa cho anh thẻ ngân hàng rồi nói: “Anh Hàn, đây là thẻ ngân hàng của anh.”
Hàn Tam Thiên ngạc nhiên nhìn cậu thanh niên trước mặt mình, thẻ trong tay cậu ta đúng là của anh, xem ra cậu ta là người Chung Lương bảo mang đồ tới cho anh.
Tên nhà giàu mới nổi còn muốn chế giễu thêm vài câu nữa nhưng khi hắn nhìn thấy diện mạo của người thanh niên tới đưa thẻ thì nháy mắt sắc mặt hắn cắt không có giọt máu.
Hôm nay hắn đi hóng chuyện vui, nhìn thấy cuộc đấu giá biệt thự bên sườn núi, người chào giá 8900 vạn hôm nay chẳng phải là hắn sao.
Tất cả những người đấu giá ở đó đều biết người mua không muốn lộ diện cho nên mới tìm một kẻ sai vặt đến, bây giờ trông thấy người thanh niên đưa thẻ ngân hàng cho Hàn Tam Thiên, cho dù tên nhà giàu mới nổi có là kẻ ngốc thì cũng ít nhiều đoán được Hàn Tam Thiên chính là người thần bí mua nhà mà tất cả mọi người ở Vân Thành này đều muốn biết.
Đôi chân của hắn run lẩy bẩy, thịt mỡ trên mặt đập giống như là gắn mô tơ điện vậy, cái giá mua được biệt thự bên sườn núi là 8900 vạn, một con số kinh người, thân phận của người này hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hiện giờ tên nhà giàu mới nổi chỉ có một suy nghĩ là đi! Nói đúng hơn là chạy, vì hắn biết rõ người trước mắt này hắn không thể động vào được.
“Đi.” Tên nhà giàu mới nổi nhẹ giọng nói với người phụ nữ diêm dúa.
Người phụ nữ diêm dúa là kẻ sĩ diện, hơn nữa ả không tin trong cái thẻ kia có thể quẹt ra tiền, không chừng là tìm một kẻ đến diễn trò mà thôi, ả ta nói: “Đi gì mà đi, kịch hay còn chưa xem xong mà, ngược lại tôi muốn xem xem trong cái thẻ kia có tiền hay không.”
Tên nhà giàu mới nổi hận không thể bóp chết ả ta, gây thù với kẻ có tiền thế này chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Lúc Hàn Tam Thiên đưa thẻ cho thu ngân, Thẩm Linh Dao căng thẳng đến mức nắm chặt tay thành nắm đấm, lòng bàn tay đẫm mồ hôi khiến Tô Nghênh Hạ tự nhiên cũng căng thẳng theo.
“Xin hãy nhập mật mã.” Thu ngân hai tay run run đưa máy POS đến trước mặt Hàn Tam Thiên, đơn lớn như thế, lần đầu tiên cô thấy trong đời nên cũng có chút căng thẳng.
Hàn Tam Thiên nhìn Tô Nghênh Hạ cười nói: “Hay là em tới nhập mật mã đi.”
“Hả?” Tô Nghênh Hạ hoảng hốt nhìn Hàn Tam Thiên, sao lại bảo cô nhập mật mã chứ, cô có biết mật mã là gì đâu.
“Em thử đi.” Hàn Tam Thiên nói
Trong đầu cô chỉ nghĩ tới một dãy số, đó chính là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, không lẽ…
“Này, mình anh mất mặt được rồi, có cần lôi Nghênh Hạ vào mất mặt cùng anh không?” Thẩm LInh Dao bất mãn nhìn Hàn Tam Thiên.
Tô Nghênh giơ tay ra nhập dãy số trong đầu vào.
Quẹt thẻ thành công.
Vẻ mặt đám nhân viên xem thường Hàn Tam Thiên vừa nãy ngỡ ngàng, thật… thật sự quẹt được rồi.
Tên nhà giàu mới nổi không ngạc nhiên chút nào, vì căn biệt thự bên sườn núi 8900 vạn anh ta còn mua được, hơn 40 vạn là cái rắm gì.
Người phụ nữ diêm dúa hồn vía lên mây, ả còn đang đợi cười nhạo nữa nhưng không ngờ hắn thật sự là kẻ có tiền.
“Nghênh Hạ, cậu… sao cậu lại biết mật mã?” có hai điểm Thẩm Linh Dao không dám tin, một là Hàn Tam Thiên thật sự có tiền, hai là Tô Nghênh Hạ rõ ràng không hề biết mật mã nhưng tại sao lại nhập đúng mật mã chứ?
Tô Nghênh Hạ gật đầu nói: “Là ngày cưới của bọn tớ.”
Thẩm Linh Dao nghe được câu này trong mắt ánh lên sự ngưỡng mộ không thể che giấu được.
“Vừa nãy kẻ nào nói muốn cút từ chỗ này.” Hàn Tam Thiên đột nhiên mở miệng nói.
Tên nhà giàu mới nổi và người phụ nữ diêm dúa vừa mới bước ra đến cửa định chuồn êm nghe được câu này của Hàn Tam Thiên lập tức chôn chân tại chỗ.
“Có tiền thì sao, tôi cũng đâu nghèo hèn gì, cậu dựa vào dâu bảo bọn tôi cút?” người phụ nữ diêm dúa không phụ nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên chỉ cười không nói.
Tên nhà giàu mới nổi nhìn thấy ý cười trên mặt Hàn Tam Thiên lông tơ trên người dựng hết cả lên, hắn biết nếu như hôm nay hắn không làm theo như những gì hắn vừa nói thì Hàn Tam Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Loại người này, không đắc tội được.
Tên nhà giàu mới nổi lần nữa quay lại quán sau đó giống như quả cầu thịt cút ra ngoài.
“Xin lỗi, việc vừa rồi là lỗi của tôi.” Hắn nói.
Người phụ nữ diêm dúa kia cảm thấy nhục không thể tả được quát tên nhà giàu mới nổi: “Có phải anh điên rồi không, hắn muốn anh làm gì thì anh làm cái đó à, anh là chó sao?”
Trán tên nhà giàu mới nổi có nét tức giận tát người phụ nữ diêm dúa một cái: “Con mẹ nó cô nói lắm thế làm gì, cô là cái thá gì, ồn ào.”
Tô Nghênh Hạ và Thẩm Linh Dao ngây người ra, đến khi tên nhà giàu mới nổi cút ra ngoài cũng thôi đi, bây giờ lại còn tức giận như thế, bị điên à? Mặc dù hắn nói nếu như Hàn Tam Thiên có thể chi tiền thì hắn sẽ cút khỏi đây, nhưng nếu như nuốt lời cũng chẳng ai dám làm gì hắn.
Người phụ nữ diêm dúa ôm lấy mặt, không dám nói nhảm thêm nữa, cô ta có thể nằm trong lòng tên nhà giàu mới nổi kia làm nũng nhưng cô ta cũng biết mình cũng chỉ là tiểu tam thôi, nếu như hắn ta tức giận có thể đá cô ta bất cứ lúc nào.
“Xin lỗi.” người phụ nữ diêm dúa nói với tên nhà giàu mới nổi.
“Anh Hàn, nếu như không còn việc gì nữa vậy tôi xin phép đi trước.” tên nhà giàu mới nổi nói với Hàn Tam Thiên, rõ ràng đây là giọng điệu trưng cầu ý kiến.
Sau khi Hàn Tam Thiên gật đầu hắn mới dẫn theo người phụ nữ diêm dúa kia rời đi.
Thẩm Linh Dao nuốt nước bọt, trực giác nói cho cô biết việc này tuyệt đối không chỉ là Hàn Tam Thiên chi tiền như thế, tên nhà giàu mới nổi kia rõ ràng rất sợ Hàn Tam Thiên.
Nhưng hắn nổi danh ở Vân Thành này là thằng ở rể vô dụng, ai cũng coi hắn là trò cười sao lại có người sợ hắn được chứ?
“Anh Hàn, thái độ của tôi vừa nãy với anh là lỗi của tôi, xin lỗi anh.” Nhân viên khom lưng nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn một cái rồi nói với Tô Nghênh Hạ: “Những bộ đồ này đều là của em, em định xử lý thế nào đây.”
Tô Nghênh Hạ còn giống như đang mơ vậy, nhưng cô không phải là đang đắm chìm trong việc Hàn Tam Thiên chi bao nhiêu tiền mà là mật khẩu thẻ là kỷ niệm ngày cưới, rất nhanh sẽ tới rồi, cô không hề để ý đến chuyện này nhưng Hàn Tam Thiên lại đặt nó làm mật khẩu thẻ ngân hàng.
“Em… em cũng không biết.” Tô Nghênh Hạ cười khổ nói, nhiều quần áo như thế đến khi nào cô mới mặc hết đây.
“Hai người mặc size khác nhau à?” Hàn Tam Thiên nhìn Thẩm Linh Dao, nhìn body thì có lẽ hai người không mặc cùng một size.
Thẩm Linh Dao gật đầu.
“Mang hết những bộ quần áo size phù hợp với hai người họ chia ra mang lên đây, những bộ còn lại không cần nữa.” Hàn Tam Thiên nói với nhân viên.
Không… không cần nữa.
Câu này làm nhân viên dở khóc dở cười, đây mới là người có tiền thật sự, chi tiền, nói không cần là không cần, cô đúng là mù mắt mà.
“Thế này sao thế được chứ, size còn lại đưa cho tôi hết đi.” Thẩm Linh Dao kích động nói ra mấy lời kính nể này, mới vừa phản ứng việc Hàn Tam Thiên chi tiền nên anh mới có tư cách sắp xếp những bộ quần áo này thuộc về ai, cô yếu ớt nói với Hàn Tam Thiên: “Được.. được không?”
“Được thôi.” Hàn Tam Thiên nói.
Xử lý xong xuôi việc quần áo, cửa hàng sẽ mang chúng tới nhà, không đến mức để Hàn Tam Thiên làm cu-li cũng coi như là việc may mắn lớn rồi, nếu không hôm nay mệt chết mất.
Mua cả một cửa hàng nên cũng không đi dạo các quán còn lại nữa, lúc tới cửa TTTM chuẩn bị rời đi, Thẩm Linh Dao lôi Tô Nghênh Hạ đến WC.
Hàn Tam Thiên đợi ở tầng 1, vừa hay có một lớp dạy đàn piano đang tuyển sinh nên anh đi tới xem náo nhiệt.
“Anh ơi, trường chúng tôi cũng có lớp cho người lớn, anh có hứng thú không ạ?” một PG đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên đưa một tờ quảng cáo cho Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhìn đàn piano, tự nhiên thấy xúc động, đây là sở thích lúc nhỏ của anh nhưng sau khi rời khỏi nhà họ Hàn anh đã ba năm không chạm vào đàn rồi.
“Tôi có thể thử không?” Hàn Tam Thiên chỉ vào cây đàn hỏi.
“Đương nhiên có thể ạ.”
Xoa nhẹ chiếc đàn đen trắng đan xen, tự nhiên sinh ra cảm giác quen thuộc, ấn xuống một phím đàn, động tác rõ ràng không được lưu loát.
Tuỳ tiện tìm lại được cảm giác quen thuộc, từ từ chìm vào cảnh đẹp, từng nốt nhạc theo từng chỉ đạo mà nhảy nhót tạo ra hoàn âm cao vang mạnh mẽ, người dừng chân lại xem ngày càng nhiều, tất cả đều bị thu hút bởi tiếng đàn, ngay cả mấy giáo viên dạy đàn cũng phải kinh ngạc.
Người vây xem đã nhanh chóng chen chúc nhau chật như nêm, trong ba tầng ngoài ba tầng vây xem náo nhiệt, còn có người lấy điện thoại ra quay video nữa.
Tác phẩm tiêu biểu Croatian Rhapsody của Maksim Mrvica, âm nhạc dùng nhịp điệu thanh thoát để miêu tả bức tường đổ nát thê lương trong đống tro tàn của Crotia phải chịu do chiến tranh sau lễ rửa tội, ánh chiều tà phản chiếu khung cảnh bi thương đẫm máu nước mắt và cát bụi.
Hàn Tam Thiên dùng ca khúc này làm cháy lên cảm xúc mãnh liệt của mọi người ở đây.
Kết thúc, một tràng pháo tay như thuỷ triều vang lên.
“Có chuyện gì vậy, sao bên kia lại náo nhiệt thế nhở.” Thẩm Linh Dao từ WC bước ra tò mò hỏi.
Tô Nghênh Hạ cũng thấy tò mò tại sao mọi người lại chen lấn ở đấy.
Lúc này Hàn Tam Thiên bước ra từ đám người, anh vội vã đi đến bên cạnh Tô Nghênh Hạ nói: “Chúng ta đi thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
42 chương
13 chương
154 chương