Chàng rể siêu cấp
Chương 11 : Chàng rể siêu cấp
Dịch: Renton0713.
Nguyện vọng lớn nhất của Tưởng Lam chính là có thể một chân đá Hàn Tam Thiên ra khỏi nhà họ Tô, bây giờ lại thấy Tô Nghênh Hạ nói đỡ cho Hàn Tam Thiên như thế, hơn nữa lại còn chấp nhận cuộc hôn nhân của nó và Hàn Tam Thiên nên khiến bà tức giận phừng phừng.
“Tô Nghênh Hạ, mẹ cảnh cáo con con không được động lòng với nó, nếu con cứ muốn sống cùng tên vô dụng đó thì sau này không được sống hẳn hoi đâu, mẹ chính là nhân chứng sống cho con đây.” Tưởng Lam tức giận nói.
Trong ba năm Tô Nghênh Hạ sống chung với Hàn Tam Thiên, không biết từ khi nào tình cảm đã thay đổi, cho dù không có việc với bất động sản Nhược Thuỷ này thì cô cũng không ly hôn với Hàn Tam Thiên, hơn nữa hợp đồng lần này có thể thành công hoàn toàn do Hàn Tam Thiên giúp đỡ.
Thái độ của Tưởng Lam đối với Hàn Tam Thiên vốn đã xấu như thế rồi, đấy là vì bà cho rằng Hàn Tam Thiên không có tiền đồ gì cả, cô chỉ cần nói với bà việc của bất động sản Nhược Thủy cô tin rằng thái độ của bà với Hàn Tam Thiên chắc chắn sẽ thay đổi.
Nhưng mà……
Tô Nghênh Hạ thở dài, tại sao anh không để em nói chuyện này cho mọi người biết chứ?
“Mẹ không nổi giận với con, mẹ chỉ không muốn con đi theo vết xe đổ của mẹ thôi.” Tưởng Lam thấy thái độ của mình hơi quá khích nên đã nói chuyện mềm mỏng hơn.
“Mẹ cho anh ấy thời gian một năm đi, chắc chắn anh ấy sẽ không làm mẹ thất vọng đâu.” Tô Nghênh Hạ biết, Hàn Tam Thiên thay đổi vì cô, mặc dù cô không hiểu rõ đã thay đổi ở phương diện nào nhưng cô tin rằng sẽ có một ngày Hàn Tam Thiên sẽ khiến những người coi thường anh nhìn với con mắt khác.
“Hừ.” Tưởng Lam hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nó vô dụng y hệt bố con, cho dù cho nó thêm mười năm thì cũng thế cả thôi, con xem bố con đó, bây giờ có tiền đồ không?”
“Mẹ, đã nhiều như thế rồi. Mặc dù bố không có tiền đồ nhưng lẽ nào bố không dối xử tốt với mẹ sao? Trước nay bố cũng chưa từng đi tìm tiểu tam (người thứ ba) bên ngoài, mẹ xem mấy ông chú nhà mình xem, ai mà không có phụ nữ ở bên ngoài, hạnh phúc không phải dùng tiền để đong đếm đâu mẹ.” Tô Nghênh Hạ nói.
Mặc dù Tưởng Lam tức giận nhưng bà cũng biết những điều Tô Nghênh Hạ nói đều là thật, Tô Quốc Diệu nghèo thì nghèo thật, cũng chẳng có tiền đồ gì cả nhưng trước nay ông không trêu hoa nghẹo nguyệt ở bên ngoài, tốt hơn rất nhiều những người đàn ông khác.
“Được, mẹ sẽ cho nó thời gian một năm, để xem nó có tiền đồ to lớn như thế nào, nhưng mẹ cảnh cáo con không được để nó chạm vào người.” Tưởng Lam nói.
Tô Nghênh Hạ gật đầu, mặc dù bây giờ cô có tình cảm với Hàn Tam Thiên nhưng nói về chuyện này cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sang.
Khi Tưởng Lam đi từ phòng Tô Nghênh Hạ ra phòng khách thì chỉ nhìn thấy Tô Quốc Diệu và Hàn Tam Thiên.
“Bố con Tô Hải Siêu đâu rồi? Chẳng phải tới cầu xin chúng ta sao, sao lại đi rồi.” Tưởng Lam hỏi.
Tô Quốc Diệu nhìn về phía Hàn Tam Thiên, ánh mắt có chút kiêng dè.
Vừa rồi lúc ở cửa thái độ mạnh mẽ của Hàn Tam Thiên khiến Tô Hải Siêu cút xéo, trước nay Tô Quốc Diệu chưa từng thấy Hàn Tam Thiên bộc lộ mặt hung ác như vậy, làm cho ông cũng không có dũng cảm ngăn Hàn Tam Thiên lại.
Người con rể ở rể này hèn nhát suốt ba năm nay sao tự nhiên hôm nay lại thay đổi vậy, ngay cả Tô Hải Siêu cũng dám đánh.
“Con bảo bọn họ về rồi, việc này nếu là do bà nội thay đổi người phụ trách thì nên để bà nội tự mình giải quyết.” Hàn Tam Thiên bình thản nói.
Câu này giống như sét đánh ngang tai vậy làm cho Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam sợ mất hồn mất vía.
Làm cho bà nội Tô đích thân ra mặt, mạnh miệng gớm.
“Hàn Tam Thiên, có phải con điên rồi không.” Tô Quốc Diệu đứng phắt đậy.
Vẻ mặt Tưởng Lam kinh sợ, nói: “Hàn Tam Thiên, trong cái nhà này anh được quyền lên tiếng sao? Anh có biết làm thế sẽ gây ra hậu quả gì không?”
Bà nội Tô là người giống như Từ Hi Thái hậu vậy, tuy bà là người phụ nữ đanh đá nhưng đứng trước bà nội Tô còn không dám thở mạnh nữa là.
“Bà nội sẽ đến.” Hàn Tam Thiên bình tĩnh đến kỳ lạ bước vào phòng bếp.
Đột nhiên Tưởng Lam có một loại cảm giác bản thân giống như không thể nhìn thấu tên vô dụng này, hôm nay nó uống nhầm thuốc hay là đột nhiên bị điên vậy?
“Quốc Diệu, thế này… thế này là sao vậy, nó uống nhầm thuốc rồi hả?” Tưởng Lam nhẹ giọng nói.
Tô Quốc Diệu lắc đầu rồi nói: “Tôi không biết, nhưng mà hôm nay nó hơi khác thì phải.”
Tưởng Lam nghi ngờ trong lòng, nhớ tới những lời Tô Nghênh Hạ nói lúc trước, lẽ nào nó thật sự có bản lĩnh gì sao?
“Ông nói xem, mẹ có tới không?” Tưởng Lam hỏi.
Tô Quốc Diệu cười trừ nói: “Sao mẹ có thể đến cái chỗ như này được chứ, trừ việc ở biệt thự của mình đợi thì có lúc nào mẹ đi đến nơi khác đâu, ai muốn mời mẹ đến nhà trừ phi người đó sống ở biệt thự trên núi Vân Đỉnh.
Tưởng Lam gật gật đầu, bà nội Tô vẫn luôn muốn nhà họ Tô có một khu đất nhỏ ở trên núi Vân Đỉnh, bất kể họ hàng, mấy đứa cháu gái bà cũng chưa từng tới.
Ngày hôm sau.
Tô Nghênh Hạ có thói quen chạy bộ buổi sáng, hàng ngày đúng 06.00h cô đã thức dậy rồi.
Sau khi thay quần áo xong Tô Nghênh Hạ đi tới trước giường của Hàn Tam Thiên, rồi nói: “Anh vẫn còn giả vờ ngủ à?”
Hàn Tam Thiên ngượng ngập ngồi dậy, không ngờ cô biết việc mỗi ngày anh đi nhìn cô tan làm mà ngay cả việc đi theo cô chạy bộ cô cũng biết.
Hai người cùng nhau ra ngoài, trước giờ lộ trình chạy buổi sáng của Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên vẫn luôn như thế, nhất định sẽ chạy qua khu biệt thự núi Vân Đỉnh.
Sau khi tới con đường khu biệt thự núi Vân Đỉnh, Hàn Tam Thiên hỏi Tô Nghênh Hạ: “Tại sao mỗi ngày em đều tới đây xem.”
“Nếu như chạy bộ trên đường núi không khí chắc chắn sẽ trong lành hơn.” Tô Nghênh Hạ nhìn về phía trước nói, con đường dưới núi, ngoại trừ người trong biệt thự ra thì không ai có thể tiến vào, Tô Nghênh Hạ biết đây là nơi cô không thể với tới cho nên mỗi ngày nhìn thấy đã mãn nguyện lắm rồi.
“Bà nội em vẫn luôn muốn vào đó ở, bởi vì chỉ sống ở đây mới có thể chân chính bước vào xã hội thượng lưu, hợp tác lần này với bất động sản Nhược Thủy rất có thể mang tới cơ hội này cho nhà họ Tô, cho nên thái độ của bà mới cứng rắn như thế, bắt Tô Hải Siêu tới tìm em.”
Hàn Tam Thiên nhìn căn biệt thự phía sườn núi rồi nói: “Nghe nói đang bán đấu giá căn biệt thự bên sườn núi, chủ trước của nó ra nước ngoài rất nhiều năm trước rồi, chắc không có ý định quay về đâu.”
“Anh nghĩ gì vậy.” Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ nhìn Hàn Tam Thiên rồi nói: “Căn biệt thự bên sườn núi là căn đắt nhất cả khu biệt thự ở núi Vân Đỉnh, cũng là nơi thể hiện thân phận nhất, lần đấu giá này chắc chắn sẽ có rất nhiều người có tiền muốn mua, em nghe nói giá dự đoán sau cùng là 6000 vạn, anh biết là bao nhiêu tiền không?”
6000 vạn, đúng là không ít nhưng cũng không tính là nhiều lắm.
“Đi thôi.” Hàn Tam Thiên cười nói.
Trước khi về nhà hai người đã ăn bữa sáng ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên trong ba năm nay, về nhà chưa lâu Hàn Tam Thiên tìm cớ ra ngoài.
Bất động sản Nhược Thuỷ.
Phòng làm việc của ông chủ ở tầng cao nhất.
Hàn Tam Thiên chắp tay đứng trước cửa sổ sát đất.
Chung Lương thái độ cung kính đứng phía sau Hàn Tam Thiên.
“Đấu giá khu biệt thự núi Vân Đỉnh ông tìm người giúp tôi đấu giá nó.” Hàn Tam Thiên nói.
Sắc mặt Chung Lương có chút lúng túng: “Cậu chủ nhỏ, tiền của nhà họ Hàn chỉ có thể dùng để cậu phát triển công ty thôi, việc này…”
Hàn Tam Thiên cười lạnh, ném thẻ ngân hàng lên bàn làm việc rồi nói: “Bắt đầu từ năm 20 tuổi tôi đã biết nhà họ Hàn là của anh ấy rồi cho nên tôi đã lợi dụng mối quan hệ của nhà họ Hàn giúp mình thu gom của cải, 16 tuổi tôi đã có công ty của mình, ông ở nhà họ Hàn phụ trách việc hợp tác với công ty Phong Thiên.
Nghe được câu này đột nhiên Chung Lương hô hấp dồn dập.
“Chủ tịch Tần Lâm của công ty Phong Thiên thân quen nhiều năm với tôi.” Chung Lương nói.
“Chủ tịch ư?” Hàn Tam Thiên nở nụ cười tà dị: “Rối gỗ mà thôi.”
Trong lòng Chung Lương chấn động, khó tin nhìn bóng lưng của Hàn Tam Thiên.
Tần Lâm lại là con rối của cậu chủ nhỏ nhà họ Hàn, bao nhiêu năm như thế, là Hàn Tam Thiên khống chế Tần Lâm, cậu ấy mới là ông chủ thật sự của công ty Phong Thiên.
“Biết tại sao lại tên là Phong Thiên không?” Hàn Tam Thiên hỏi.
Chung Lương hoảng sợ không biết nên nói gì.
“Cái này là một thanh kiếm treo trên đầu nhà họ Hàn.”
Mồ hôi lạnh trên trán Chung Lương chảy ròng ròng, ông cũng không dám tin lúc Hàn Tam Thiên 12 tuổi đã lót đường cho chính mình. Đó chẳng phải là độ tuổi không lo không nghĩ sao, tuyệt đối không phải là người cậu chủ có thể sánh nổi.
Ai có thể nghĩ tới, lúc cậu chủ ăn chơi trác táng thì người trẻ tuổi trước mặt ông đây đã treo một thanh kiếm lên đầu nhà họ Hàn rồi.
Từng trận gió lạnh thổi qua sống lưng, Chung Lương nói: “Cậu chủ nhỏ, cậu yên tâm, tôi sẽ không nói việc này cho người nào biết đâu.”
“Căn biệt thự này phải giành được nó bằng bất cứ giá nào, cô ấy nói muốn chạy bộ buổi sáng trên đường núi.”
Thứ em muốn, cho dù là cả thế giới Hàn Tam Thiên tôi sẽ cố gắng hết sức giành tặng em.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
42 chương
13 chương
154 chương