Chàng rể chiến thần

Chương 451 : Nên Loại Trừ Rồi

Không phải chỉ có nhân viên nội bộ mới có thể đi vào tập đoàn Nhạn Chấn, mà còn có rất nhiều người tới đây làm việc, chỉ cần đăng ký, là có thể ra vào tự do. Nhưng hai bảo vệ này lại chặn đường Dương Chấn và Mã Tuân, rõ ràng bọn họ đang cố ý. Dù Dương Chấn không muốn gây sự, nhưng giờ anh cũng khó mà kiềm nén cơn giận. Tập đoàn Nhạn Chấn do một tay mẹ anh sáng lập, từ khi nào lưu lạc đến nỗi bảo vệ ở tầng thấp nhất trong công ty, cũng có thể hống hách như thế? “Cút!” Mã Tuân bỗng tiến lên một bước, tức giận quát, đồng thời giơ hai tay lên đẩy. “Cộp cộp cộp!” Hai tên bảo vệ chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy ngực mình bị một bàn tay bao trùm, rồi một luồng sức mạnh to lớn bộc phát, làm bọn họ không thể phản kháng, liên tục lùi về sau. Đến khi bọn họ hoàn hồn, thì Dương Chấn và Mã Tuân đã đi vào tập đoàn Nhạn Chấn, chỉ để lại cho họ một bóng lưng. Con ngươi hai người thu nhỏ lại, liếc nhìn nhau, ai cũng nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương. Bọn họ đã trải qua nhiều vòng tuyển chọn mới có thể trở thành bảo vệ trong tập đoàn Nhạn Chấn. Bọn họ vốn không phải người bình thường, mà là vệ sĩ có thực lực rất mạnh, nhưng Mã Tuân chỉ đẩy một phát, đã làm bọn họ lùi mấy bước. “Tôi có cảm giác, chàng trai lúc nãy chưa dùng hết sức.” Một lúc sau, một tên bảo vệ mới nghiêm mặt nói. Tên bảo vệ còn lại cũng gật đầu đáp: “Nếu lúc nãy chúng ta ra tay, e rằng đã trở thành người tàn phế rồi, cậu thanh niên lúc nãy thật sự rất mạnh.” Mặc dù lúc nãy trước khi rời đi, phó tổng giám đốc Tống đã nháy mắt ra hiệu cho họ, không được cho Dương Chấn và Mã Tuân bước vào. Nhưng bọn họ chỉ là nhân viên ở dưới đáy, không ngốc đến nỗi vì lấy lòng cấp trên, mà giao cả tính mạng, nên không đuổi theo, mà trơ mắt nhìn Dương Chấn và Mã Tuân biến mất trong tầm mắt của họ. “Anh Chấn, nếu không phải chúng ta đang ở tập đoàn Nhạn Chấn, thì em đã đánh họ nhừ tử rồi.” Vừa bước vào tập đoàn Nhạn Chấn, Mã Tuân đã đi sau Dương Chấn, bứt rứt nói. Tâm trạng Dương Chấn cũng không tốt cho lắm, chỉ lạnh nhạt đáp: “Cậu cứ yên tâm, chắc chắn sẽ có lúc để cậu ra tay.” Nếu gây sự ở cửa công ty, sẽ bị nhiều người nhìn thấy, trở thành trò cười trong tập đoàn Nhạn Chấn. Nhưng nếu làm chút chuyện trong nội bộ tập đoàn Nhạn Chấn, thì không cần phải đắn đo nhiều như thế. Không ngờ hôm nay tập đoàn Nhạn Chấn lại tổ chức đại hội tuyển dụng. Giờ người nhận được giấy ứng tuyển đã xếp thành hàng dài ở hai bên đại sảnh tầng một. Vì chưa tới giờ đi làm, nên đại hội tuyển dụng vẫn chưa bắt đầu. “Anh Dương!” Đúng lúc này, một giọng nói vui mừng bỗng vang lên. Dương Chấn quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc đang kích động chạy tới. “Phi Phi, sao em lại ở đây?” Dương Chấn hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại gặp Hàn Phi Phi ở nơi thế này. “Em tới tham gia hội tuyển dụng.” Hàn Phi Phi nở nụ cười, cô rất vui khi gặp được Dương Chấn ở đây. Với Dương Chấn, Hàn Phi Phi như cô em gái, anh rất thích tính cách cô gái này. Nhưng không ngờ, cháu cưng nhà họ Hàn đứng đầu tỉnh Giang Bình, lại tới tập đoàn Nhạn Chấn tham gia ứng tuyển. “Nếu anh nhớ không lầm, chắc em đang học năm ba Đại học Yên Đô đúng không?” Dương Chấn nghi ngờ hỏi. Lúc trước ở Giang Châu, anh có quan hệ rất tốt với Hàn Khiếu Thiên, nên hai người thường xuyên trò chuyện với nhau, lần nào ăn cơm ông ta cũng nhắc đến đứa cháu gái mà ông ta cưng chiều nhất, nên Dương Chấn biết rất rõ về tình huống của Hàn Phi Phi. Hàn Phi Phi lườm Dương Chấn, hơi bất mãn nói: “Anh Dương, tháng chín năm nay, em đã lên năm tư rồi.” Hàn Phi Phi mặc đồ công sở tiêu chuẩn, trông rất ý nhị. “Phi Phi, đây là ai thế?” Đúng lúc này, một thanh niên mặc vest đi tới, ánh mắt đầy vẻ cao ngạo, lúc nhìn Dương Chấn, còn hơi khiêu khích. Hàn Phi Phi nhíu mày, lườm thanh niên đó: “Tống Lỗi, anh đừng bám theo tôi như cái đuôi nữa được không? Anh ấy là ai thì liên quan gì đến anh?” Hàn Phi Phi nói xong, thì cố ý khoác tay Dương Chấn, lạnh lùng nhìn Tống Lỗi nói: “Giờ anh đã biết anh ấy là ai chưa?” Thấy cảnh tượng này, mắt Tống Lỗi ngập tràn lửa giận, nhìn chằm chằm Dương Chấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ranh con, mau buông người phụ nữ của tôi ra!” Dương Chấn nhíu mày, hôm nay anh đụng trúng sao Thái tuế à? Sao đi tới đâu cũng có thể gặp người ngu xuẩn vậy? “Tống Lỗi, anh mau ngậm miệng thối của anh lại! Tôi trở thành người phụ nữ của anh khi nào?” Hàn Phi Phi nhất thời nổi gận, không hề nể nang mắng. Xung quanh đều là người tới tham gia ứng tuyển, ai cũng nhìn về phía bên này. Tống Lỗi càng tức giận, nhìn chằm chằm Dương Chấn nói: “Thằng kia, anh cũng tới tập đoàn Nhạn Chấn để tham gia ứng tuyển đúng không?” “Nói thật cho anh biết, chú tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Chấn, phụ trách về tài nguyên nhân lực.” “Nếu giờ anh rũ sạch quan hệ với Phi Phi, đồng thời quỳ xuống dập đầu cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ cho anh một cơ hội để trở thành nhân viên trong tập đoàn Nhạn Chấn.” “Bằng không, anh cút khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ gọi điện, nói bảo vệ tập đoàn Nhạn Chấn tới đuổi anh ra ngoài.” Mặt Tống Lỗi đầy hống hách đắc ý. Hàn Phi Phi biến sắc, tức giận nói: “Tống Lỗi, tôi nói cho anh biết, anh đừng làm bừa, bằng không tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh?” “Phi Phi, em phải biết rằng, anh có thể làm mọi chuyện vì em.” “Anh nói rồi, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái anh, thì hoàn toàn không cần phải tới tham gia ứng tuyển, anh có thể cho em trở thành nhân viên trong tập đoàn Nhạn Chấn.” “Em cần gì phải tới đây xếp hàng khổ cực như vậy, nếu không vì em, sao anh lại cùng em tới đây tham gia ứng tuyển?” Tống Lỗi nhìn Hàn Phi Phi, lời nói chứa đầy tính chiếm hữu. Hàn Phi Phi tức đến mức toàn thân run rẩy, cô biết Dương Chấn rất lợi hại, nhưng chỉ trong tỉnh Giang Bình mà thôi. Còn nơi này là Yên Đô, là trung tâm quyền lực Thành phố, hơn nữa đứng sau tập đoàn Nhạn Chấn là gia tộc Vũ Văn. Nếu vì mình mà liên lụy Dương Chấn đắc tội với gia tộc Vũ Văn, thì đây không phải là sự lựa chọn sáng suốt. “Anh Dương, anh cứ đi trước đi, đừng để ý đến tên khốn vô liêm sỉ này.” Hàn Phi Phi buông tay Dương Chấn ra nói: “Anh Dương, anh đi trước đi, buổi tối em sẽ mời anh ăn cơm.” Dương Chấn gật đầu đáp: “Được, vậy tối gặp lại.” Nói xong, Dương Chấn định rời đi. Nhưng anh chưa đi được mấy bước, đã bị Tống Lỗi chặn đường. “Ranh con, anh xem lời nói của ông đây như gió thổi bên tai à?” “Hàn Phi Phi là người phụ nữ của tôi, thế mà anh dám hẹn ăn tối với cô ấy, anh nóng lòng muốn chết đến thế à?” Tống Lỗi túm cổ áo Dương Chấn, hung ác nói. “Tống Lỗi! Anh đang làm gì đấy?” Hàn Phi Phi nhất thời tức giận, quát vào mặt Tống Lỗi. Dương Chấn nhướng mày, nhìn thanh niên cực kỳ hống hách trước mặt, rồi bật cười, nhưng nụ cười của anh hơi u ám: “Cậu nói chú cậu là phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Chấn? Vậy cậu có thể cho tôi biết, ông ta tên gì không?” “Giờ anh biết sợ rồi à?” “Ông đây không ngại nói cho anh biết, chú tôi là Tống Húc Dương – phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Chấn, phụ trách công việc tài nguyên nhân sự.” “Nếu anh biết sợ rồi, còn không mau quỳ xuống, cầu xin tôi tha mạng?” “Bằng không, hôm nay anh đừng hỏng rời khỏi tập đoàn Nhạn Chấn, chỉ một câu nói của tôi cũng có thể đánh anh tơi tả.” Tống Lỗi vênh váo đắc ý như muốn ăn đòn, nói xong, anh ta còn châm cho mình một điếu thuốc. Trên bức tường bên cạnh cón dán bảng cấm hút thuốc, nhưng anh ta phớt lờ ngay. “Sao tôi lại có ảo giác, tập đoàn Nhạn Chấn là sản nghiệp của nhà họ Tống vậy?” Dương Chấn bỗng cười hỏi. Tống Lỗi cười đắc ý: “Anh nói vậy cũng đúng một nửa.” “Ồ? Là thế nào?” Dương Chấn hứng thú hỏi. “Chắc anh cũng biết đứng sau tập đoàn Nhạn Chấn là gia tộc Vũ Văn, nhưng trên thực tế, bọn họ không ra tay nhúng thẳng vào chuyện trong tập đoàn.” “Giờ bọn họ cần phải bồi dưỡng thân tín để quản lý, mà chú tôi là người được gia tộc Vũ Văn đào tạo để quản lý tập đoàn Nhạn Chấn.” “Anh đừng bao giờ xem thường chú tôi, mặc dù ông ấy chỉ là phó tổng giám đốc công ty, nhưng quyền lợi và địa vị của ông ấy, dù là Lạc Khải –mới nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Chấn khoảng thời gian trước cũng phải kém xa.” “Không có lãnh đạo nào trong tập đoàn Nhạn Chấn không dám nghe theo lời của chú tôi, còn Lạc Khải thì mọi người xem như không khí, phớt lờ thẳng thừng.” “Tôi nói như vậy chắc anh cũng đã biết, chú tôi đại diện cho điều gì trong tập đoàn Nhạn Chấn đúng không?” Tống Lỗi như rất nóng lòng khoe khoang quyền thế của chú mình. Những lời này đã nói ra hiện trạng của tập đoàn Nhạn Chấn. Anh ta không hề nhận ra, đáy mắt Dương Chấn đã thoáng qua sát ý. Anh cử Lạc Khải tới tổng bộ tập đoàn Nhạn Chấn để nhậm chức tổng giám đốc, nhưng giờ xem ra, ông ta hoàn toàn không nắm được thực quyền. Người thật sự khống chế tập đoàn vẫn là thân tín do dòng chính gia tộc Vũ Văn đào tạo. E rằng nội bộ tập đoàn Nhạn Chấn không chỉ có mình Tống Húc Dương, mà mấy lãnh đạo khác cũng là thân tín được gia tộc Vũ Văn đào tạo. E rằng Lạc Khải sẽ khó mà khống chế toàn bộ tập đoàn Nhạn Chấn. Nghĩ đến đây, Dương Chấn bỗng hơi hối hận, vì không thể tới Yên Đô sớm hơn, để giúp Lạc Khải khống chế tập đoàn Nhạn Chấn trước. Nhưng giờ vẫn chưa muộn, thời cơ cũng đã chín muồi. Hơn nữa, nếu anh không sắp xếp chuyện Lạc Khải đảm nhiệm chức tổng giám đốc, thì làm sao biết được, ai mới là thân tín do gia tộc Vũ Văn đào tạo trong tập đoàn Nhạn Chấn? Đúng lúc giờ anh có thể giải quyết một lượt. “Đã đến lúc tập đoàn Nhạn Chấn nên loại trừ một lượng lớn rồi.” Dương Chấn bỗng lẩm bẩm. “Nhóc con, tôi nói với anh nhiều như vậy, chắc giờ anh đã biết địa vị của Tống Lỗi tôi trong tập đoàn Nhạn Chấn rồi đúng không? Nếu đã biết rồi, còn không mau quỳ xuống cầu xin.” Tống Lỗi giục. Nếu không phải vì Dương Chấn và Hàn Phi Phi thân mật như vậy, thì anh sẽ không kiên trì bảo anh ta quỳ xuống cầu xin như vậy. Anh phải khiến Dương Chấn quỳ xuống trước mặt Hàn Phi Phi, để cô biết, trước mặt anh, anh ta chỉ là một con giun đế. “Cậu phế cậu ta đi!” Dương Chấn lạnh nhạt nói. “Anh nói gì?” Tống Lỗi không phản ứng kịp. Mà lúc này, Mã Tuân đã đi tới, túm lấy cổ tay Tống Lỗi. “Anh muốn làm gì?” Tống Lỗi nhất thời biến sắc, không ngờ dưới tay Mã Tuân, anh hoàn toàn không có sức để phản kháng. “Rắc!” Anh ta vừa dứt lời, tiếng xương gãy giòn tan đã vang lên, rồi cơn đau dữ dội truyền tới từ cổ tay..