Chàng rể chiến thần
Chương 450 : Mau Cút Đi
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của Mã Tuân, Ngải Lâm không kìm được phụt cười: “Đùa anh đấy, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh kìa.”
Dương Chấn cũng hiểu ý nở nụ cười.
Nhìn thấy anh em tốt của mình có thể ở bên người phụ nữ cậu ấy yêu thương, anh cực kỳ vui vẻ.
Giờ anh đã tìm được hạnh phúc của mình, nếu anh em của anh cũng có thể tìm được hạnh phúc, anh sẽ tác thành giúp cậu ấy.
Rạng sáng hôm sau, tại trụ sở tập đoàn Nhạn Chấn.
Một chiếc Maybach màu đen từ từ dừng lại trước cổng tập đoàn, rất nhiều người đều nhao nhao nhìn lại, trong mắt còn hơi kinh ngạc.
Bởi vì vị trí mà chiếc Maybach dừng là lối vào tập đoàn.
Ngoại trừ các quản lý cấp cao của tập đoàn Nhạn Chấn, không ai dám đỗ xe ở vị trí này cả.
Hơn nữa cũng không ai dám làm trái quy định này, dù sao tập đoàn Nhạn Chấn có gia tộc Vũ Văn chống lưng, ai dám gây chuyện ở đây chứ?
Giờ này lại là giờ sắp đi làm, rất nhiều nhân viên đi làm đều chú ý tới chiếc xe này.
Đúng lúc này, hai bóng người trẻ tuổi bước xuống xe.
Một người trong đó rất cao, vóc dáng tỉ lệ vàng, anh mặc bộ quần áo bình thường màu đen đơn giản, trông rất tùy ý.
Nhưng trên mặt anh lại thản nhiên, chỉ là khi anh ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà trụ sở tập đoàn Nhạn Chấn, trong mắt có thêm chút bùi ngùi và hồi tưởng.
Người còn lại rất vạm vỡ, anh ta cũng ăn mặc tùy ý, hai cánh tay lộ ra ngoài nổi đầy gân xanh như từng con rồng có sừng nhỏ bé, toàn thân tràn đầy sức mạnh bùng nổ.
Lúc này, người vạm vỡ im lặng đứng bên cạnh như một vệ sĩ trung thành nhất, lặng lẽ bảo vệ ông chủ của mình.
Hai người trẻ tuổi này đương nhiên là Dương Chấn và Mã Tuân.
“Chào cậu, chỗ này không được phép đỗ xe, mời cậu đỗ xe trong bãi đỗ xe.”
Đúng lúc này, hai người mặc đồng phục bảo vệ đi tới, giọng điệu nghe rất kính cẩn nhưng trong mắt lại tràn đầy kiêu ngạo, không để Dương Chấn và Mã Tuân vào mắt chút nào.
Mã Tuân nhíu mày, lập tức chắn trước mặt Dương Chấn rồi chỉ vào chiếc Audi A8 màu đen ở bên cạnh, tức giận nói: “Nếu chỗ này không được đỗ xe thì tại sao xe của họ lại được đỗ?”
Mặt hai tên bảo vệ khẽ biến sắc, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn, họ quơ cây gậy cao su trong tay, hung ác nói: “Cậu biết chủ của chiếc xe đó là ai không hả? Ông ấy là phó tổng giám đốc của tập đoàn, các cậu là cái thá gì mà có tư cách đỗ xe ở đây?”
“Đừng tưởng các cậu đi Maybach là muốn làm gì thì làm ở tập đoàn Nhạn Chấn.”
“Ông đây nói cho cậu biết, sau lưng tập đoàn Nhạn Chấn là gia tộc Vũ Văn, thậm chí trong tập đoàn Nhạn Chấn còn có rất nhiều con cháu dòng chính của gia tộc Vũ Văn.”
“Nếu không muốn chết thì mau cút đi! Nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Thái độ của hai tên bảo vệ vô cùng kiêu ngạo, mặt mũi rất khinh thường, không vì Dương Chấn và Mã Tuân đi Maybach tới mà đánh giá cao về họ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, một người trung niên đeo kính gọng vàng bước tới, trên mặt là vẻ oai nghiêm.
Người trung niên này không phải ai khác, mà chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn vừa bước xuống từ chiếc Audi A8 kia.
“Chào sếp Tống!”
Hai tên bảo vệ nhìn thấy người trung niên thì vội vàng kính cẩn chào hỏi.
Sau đó một người mới lên tiếng giải thích: “Sếp Tống, hai thằng nhóc này đỗ xe ở đây, chúng tôi bảo chúng lái xe đi nhưng chúng không chịu, còn tuyên bố phải đỗ xe ở đây.”
Dương Chấn, người vẫn luôn không có cảm xúc gì trên mặt, bỗng nhiên cau mày.
Vốn dĩ anh không muốn so đo với hai nhân vật nhỏ này, nhưng đối phương lại nói lời bịa đặt.
Dù sao nơi này cũng là công ty mẹ anh để lại cho anh, đương nhiên anh không muốn gây chuyện ở đây.
Khi nãy anh đã định bảo Mã Tuân lái xe đi trước, kết quả hai tên bảo vệ lại này nói như thế.
Lông mày sếp Tống lập tức nhướng lên, ông ta lạnh lùng nhìn Dương Chấn và Mã Tuân rồi ra lệnh: “Nếu đã dám gây chuyện trước cổng tập đoàn Nhạn Chấn thì đuổi đi cho tôi!”
“Vâng, sếp Tống!”
Hai tên bảo vệ tỏ ra như đạt được âm mưu, vội vàng đáp.
Sau đó chúng cầm gậy cao su bước về phía Dương Chấn và Mã Tuân, cười khẩy nói: “Ranh con, chúng mày tự cút đi hay để chúng tao đánh chúng mày một trận, sau đó đuổi chúng mày đi?”
Ánh mắt Dương Chấn lập tức trở nên lạnh lẽo, anh chỉ liếc mắt nhìn đã khiến hai tên bảo vệ dừng lại, toàn thân không khỏi run lên, trong mắt còn hơi hoảng sợ.
Ánh mắt của người trẻ tuổi này thực sự quá đáng sợ, ánh mắt đó tràn đầy sát ý như không phải ánh mắt con người.
Trong đầu hai tên bảo vệ lập tức nảy lên suy nghĩ này, họ không tự chủ dừng bước lại.
“Là bảo vệ của tập đoàn Nhạn Chấn mà các ông lại thực hiện nhiệm vụ bảo vệ kiểu đó ư?”
Dương Chấn đứng chắp tay, lạnh lùng nói.
Tập đoàn Nhạn Chấn là thứ tưởng niệm duy nhất mà mẹ để lại cho anh trên đời này.
Sau nhiều năm quay lại tập đoàn Nhạn Chấn, nhưng không ngờ ngay cả một tên bảo vệ nho nhỏ cũng không coi ai ra gì như thế.
Có thể tưởng tượng ra tính tình của những tên quản lý cấp cao tự cao tự đại trong tập đoàn sẽ như thế nào?
“Nhóc con, đây là tập đoàn Nhạn Chấn, tôi khuyên cậu không nên gây phiền phức, nếu không cậu cũng không biết mình sẽ chết thế nào đâu.”
Sếp Tống nheo mắt nói, bảo vệ bị Dương Chấn hù họa, nhưng ông ta là phó tổng giám đốc của tập đoàn, nắm giữ quyền lực rất lớn, sao có thể sợ một người trẻ tuổi được?
“Người như ông cũng xứng làm phó tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Chấn sao? Tôi khuyên ông tốt nhất là nên nghĩ kỹ trước khi nói, nếu không thì tự mang tới tai họa cho mình mà cũng không biết đấy.”
Dương Chấn gay gắt đáp trả lại.
Anh vốn không định tới tập đoàn Nhạn Chấn nhanh vậy đâu, nhưng lần này vì chuyện của Ngải Lâm, anh đã tới Yên Đô thì đương nhiên phải trở lại tập đoàn Nhạn Chấn xem thử.
Nhưng không ngờ anh chưa bước vào bên trong tập đoàn đã gặp nhiều người không có mắt vậy rồi, trong lòng anh chỉ có xót xa, anh cảm thấy xót xa cho tập đoàn Nhạn Chấn.
Đã mười tám năm kể từ khi anh và mẹ bị đuổi ra khỏi Yên Đô, chỉ sợ trong mười tám năm này, tập đoàn đã sớm bị dòng chính của gia tộc Vũ Văn ăn mòn.
Xem ra anh cần phải lọc lại một đợt mới được.
Nghe thấy lời Dương Chấn, sếp Tống cười khinh thường: “Tôi cũng muốn xem thử một thằng nhãi con lông chưa dài đủ có thể làm gì được tôi?”
Thái độ của sếp Tống cực kỳ kiêu ngạo, ngoại trừ tổng giám đốc, ông ta chưa từng sợ ai ở tập đoàn Nhạn Chấn.
Dương Chấn chỉ nhìn ông ta bằng ánh mắt sâu xa, sau đó anh cười khẩy: “Ông yên tâm, không lâu nữa ông sẽ quỳ gối dưới chân cầu xin tôi.”
Dứt lời, anh ra lệnh cho Mã Tuân: “Lái xe đi!”
Ngay cả khi giết sếp Tống ngay chỗ này, anh cũng sẽ không chớp mắt một cái, nhưng dù sao đây cũng là tập đoàn Nhạn Chấn, không thể để nó bị máu làm bẩn.
Nếu anh làm lớn chuyện ở đây sẽ gây ảnh hưởng xấu cho tập đoàn Nhạn Chấn.
Nếu đã vậy, anh cần gì phải tranh chấp với một con chó?
“Nhãi con, coi như cậu tự hiểu lấy mình đấy!”
Không biết vì sao sếp Tống nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Dương Chấn, ông ta lại đột nhiên có cảm giác chột dạ, sau khi ông ta nói ra một câu hung ác rồi vội vàng bỏ đi.
Không lâu sau, Mã Tuân đi đỗ xe xong quay lại bên người Dương Chấn.
Hai người một trước một sau bước vào bên trong tập đoàn Nhạn Chấn.
Chỉ là họ còn chưa tới cửa đã bị hai tên bảo vệ vừa rồi chặn đường lại: “Nhãi con, đây không phải nơi các cậu có thể vào, thức thời thì mau cút đi!”.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
92 chương
43 chương