Chàng rể chiến thần

Chương 312 : Tôi Muốn Cậu Ta Chết

Giang Châu, bệnh viện nhân dân. Trong phòng bệnh của Tần Đại Quang. “Chị Ngải Lâm, hôm nay đã là ngày trị liệu thứ tư, ba chắc có lẽ sắp tỉnh rồi?” Ngải Lâm vừa mới khám cho Tần Đại Quang xong, Tần Nhã liền lo lắng hỏi thăm. Mấy ngày nay, cô thật sự là sống một ngày mà như một năm. Các số liệu kiểm tra của Tần Đại Quang đều đang chuyển biến tốt lên, càng gần đến ngày ông tỉnh lại, Tần Nhã càng sốt ruột. Trên cơ bản mỗi một lần làm khám xong, cô đều hỏi Ngải Lâm cùng một câu hỏi. Ngải Lâm mỉm cười: “Yên tâm đi, các chỉ số sức khỏe của bác ấy, đã ổn định rồi, trong vòng 3 ngày, tất nhiên sẽ tỉnh lại!” “Còn phải chờ ba ngày sao?” Tần Nhã hơi thất vọng. Dương Chấn cũng cười nói: “Ba đã hôn mê lâu rồi, chỉ 3 ngày thôi, sao em không chờ được chứ? Hơn nữa, Ngải Lâm cũng nói rồi, là trong vòng 3 ngày, ba có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, mà không phải ba ngày sau.” “Mấy ngày này, ông ấy có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, tuyệt đối sẽ không vượt qua ba ngày.” Ngải Lâm lại bổ sung thêm một câu. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều đến khám chữa bệnh cho Tần Đại Quang, cô ta và Tần Nhã cũng có nhiều cơ hội gặp mặt hơn, cô ta cũng rất thích cô gái đẹp như tiên này. “Là em quá nóng vội rồi.” Tần Nhã ngượng ngùng nói. Mà Chu Kim Hảo ở bên cạnh, tự nhiên cũng nghe thấy lời của Ngải Lâm, sắc mặt rất khó coi. Mấy ngày nay, bà ta căn bản không có cơ hội ra tay với Tần Đại Quang, cho dù có, bà ta cũng không dám. Ngày đó may mắn có người ám sát Tần Đại Quang, nếu không, bà ta đã bị Dương Chấn bắt tại trận. “Tôi đi thăm Lục Văn Tĩnh.” Ngải Lâm nói tiếp rồi xoay người rời đi. Lục Văn Tĩnh là mẹ của Hạ Hà, đã làm xong phẫu thuật được bốn ngày rồi, Ngải Lâm mỗi ngày ngoại trừ khám bệnh cho Tần Đại Quang, thì còn phải đi quan sát tình hình của Lục Văn Tĩnh, rất vất vả. “Em ở đây trông ba đi, anh cũng đi thăm dì Lục.” Dương Chấn nói. Khoảng thời gian trước, Hạ Hà vẫn luôn nhiệt tình giúp đỡ, trong lòng anh rất cảm kích cô ta. Giờ Lục Văn Tĩnh làm đại phẫu như vậy, anh cũng nên quan tâm một chút. “Nhã, ăn táo đi.” Chu Kim Hảo gọt một trái táo, đưa cho Tần Nhã. Tần Nhã không thèm nhìn bà ta, lẳng lặng canh giữ bên cạnh Tần Đại Quang. “Nhã, con vẫn giận mẹ sao?” Chu Kim Hảo đỏ mắt nói: “Mẹ biết, trước kia rất có lỗi với con, nhưng mẹ thật sự chưa từng hại ba con a!” “Mấy lời mẹ nói lúc trước hơi khó nghe, nhưng mẹ cũng chỉ lo cho ba con thôi! Muốn ông ấy nhanh tỉnh lại, trả lại trong sạch cho mẹ.” “Nhã, con đừng phớt lờ mẹ có được không?” “Con như vậy, mẹ cũng rất khổ sở, mẹ cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.” Chu Kim Hảo nói một hồi thì khóc luôn. “Được rồi, mẹ đừng khóc!” Nói cho cùng thì Tần Nhã vẫn là một cô gái dễ mềm lòng, thấy Chu Kim Hảo khóc sướt mướt, cô cũng rất đau lòng, hai mắt đỏ hoe nói: “Con cũng lo lắng cho ba, cho nên có lúc dễ nổi nóng.” “Nhưng dù thế nào, con cũng hy vọng, chuyện của ba, không liên quan tới mẹ.” “Nếu không, dù con có đau lòng hơn, cũng sẽ lựa chọn pháp bất dung tình! Tự tay đưa mẹ ra trước pháp luật.” Tuy cô đã nói chuyện với Chu Kim Hảo, nhưng thái độ của cô vẫn cứng rắn như vậy. Trong khoảng thời gian này, cô đã nghĩ rất nhiều, trên cơ bản là mỗi ngày đều tưởng tượng trong đầu, nếu chuyện của Tần Đại Quang, thật sự là do Chu Kim Hảo gây ra, cô sẽ làm gì? Đáp án mỗi lần đều là giống nhau, cô biết mình sẽ đau lòng, nhưng cô tuyệt đối không tha thứ cho bà ta. “Con yên tâm, ba con gặp chuyện, không hề liên quan gì tới mẹ.” Chu Kim Hảo không giận, ngược lại còn vui vẻ nói: “Ba con sắp tỉnh rồi không phải sao? Chỉ cần ông ấy tỉnh lại, mẹ nghĩ là rất cả mọi thứ đều sẽ rõ ràng.” “Đến lúc đó, chúng ta sẽ giống như trước vậy, à không, mẹ phải thay đổi, sau này, mẹ sẽ là một người vợ đảm, mẹ tốt, bà ngoại hiền lành, tuyệt đối sẽ không khiến các con lại thất vọng!” Chu Kim Hảo chân thành nói. Tần Nhã hoảng hốt, trong lòng bỗng có chút áy náy, có phải cô hơi quá đáng rồi không? Dù sao, Chu Kim Hảo là mẹ cô, nhưng cô lại hoài nghi bà, nghi chuyện của Tần Đại Quang có liên quan tới bà ta. Nghĩ vậy, Tần Nhã càng mềm lòng, hai mắt đỏ hoe nói: “Con cũng hi vọng có một ngày như vậy!” “Con đi nhà vệ sinh một chút!” Tần Nhã nói rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Chu Kim Hảo nhìn Tần Đại Quang còn nằm trên giường không nhúc nhích, bà ta đấu tranh dữ dội trong lòng. Vừa rồi bà ta lôi kéo Tần Nhã nói nhiều như vậy, chính là để Tần Nhã thả lỏng cảnh giác. Giờ trong phòng bệnh hỉ có bà ta và Tần Đại Quang, là cơ hội rất tốt để ra tay. Nhưng lỡ đâu ra tay bị phát hiện thì làm gì bây giờ? Lúc này, trong lòng bà ta vừa do dự lại mâu thuẫn. Nhưng cuối cùng bà ta vẫn không dám ra tay, đúng lúc này, Tần Nhã đi ra từ nhà vệ sinh. Chu Kim Hảo bỗng cảm thấy may mắn, nếu vừa rồi bà ta thật sự ra tay, chắc chắn sẽ bị Tần Nhã bắt tại trận. “Nhã, buổi trưa con muốn ăn gì? Giờ mẹ đi mua.” Chu Kim Hảo vội nói. Tuy không kịp ra tay, nhưng bà ta tin, bà ta còn có cơ hội, nhân lúc Tần Nhã mềm lòng, chính mình phải bắt lấy cơ hội, khiến Tần Nhã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với mình. “Con muốn ăn nui xào, mẹ giúp con mua ở căn tin bệnh viện là được rồi.” Tần Nhã cũng không nghi ngờ gì. Sau khi Chu Kim Hảo đi, thì bà ta đi một mạch ra khỏi bệnh viện. Bà ta lên kế hoạch hết rồi, lần trước bỏ thuốc ngủ vào nước của Tần Nhã không có ai nghi ngờ, lần này, bà ta phải nghĩ cách lấy thuốc ngủ nữa. Chờ tới tối, nghĩ cách bỏ thuốc Tần Nhã lần nữa. Hôm nay, là cơ hội cuối cùng của bà ta. Tuy rằng vẫn sợ bại lộ, nhưng bà ta đã không có lựa chọn, nếu còn không ra tay, Tần Đại Quang sẽ tỉnh. “Chào bà, bà Chu!” Chu Kim Hảo mới ra khỏi bệnh viện, thì một người trung niên chặn đường bà ta lại. “Ông là ai?” Chu Kim Hảo lập tức cảnh giác. “Tôi muốn hợp tác với bà Chu, không biết bà Chu có đồng ý hay không.” Người đàn ông trung niên cười tủm tỉm nói. “Tôi không quen ông!” Chu Kim Hảo cảm thấy không thích hợp, muốn rời đi. “Nếu bà Chu không muốn hợp tác, vậy thôi đi, nhưng, bằng chứng trong tay tôi, hẳn là đủ để bà bị phán tù chung thân.” Chu Kim Hảo mới đi vài bước, người đàn ông trung niên lại lên lên tiếng. “Ông nói bừa gì đó?” Chu Kim Hảo tức giận nói, nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu. “Trong tay tôi có một đoạn ghi âm điện thoại, tôi nghĩ, bà Chu hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú.” Nói xong, người đàn ông trung niên lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm. “Hồ Siêu, ông nghĩ cho kĩ đi, bây giờ con gái ông đang bị ung thư máu, nếu không kịp chữa trị nữa, e là dù sau này ông gom đủ tiền, cũng đã bỏ qua cơ hội chữa trị tốt nhất!” “Dù gì thì ông cũng bị ung thư, không sống được bao lâu, dù bây giờ ông liều mạng kiếm tiền, trước lúc chết, ông cũng không kiếm được 1 tỷ rưỡi.” “Dù sao ông cũng sắp chết, sợ gì? Giờ ông giúp tôi đâm chết một người, có thể kiếm được 1 tỷ rưỡi.” “Ông nghĩ cho con gái ông đi, còn nhỏ như vậy, bởi vì không có tiền chữa bệnh, đến lúc đó cùng ông rời khỏi thế giới, chẳng lẽ ông không đau lòng sao?” “Đừng nói nữa, xin bà đừng nói nữa! Bà muốn tôi làm gì, tôi đều làm! Nhưng tiền bà phải đưa cho tôi ngay!” “Được, cứ như vậy!” Đoạn ghi âm điện thoại tuy ngắn, nhưng nội dung lại rất rõ ràng, đúng là đoạn nói chuyện của Chu Kim Hảo và người lái xe đụng Tần Đại Quang. Mặt Chu Kim Hảo biến sắc: “Sao ông có đoạn ghi âm này?” Bà ta sao cũng không ngờ, cuộc gọi của mình và Lục Quân lại bị ghi âm lại, còn nằm trong tay người đàn ông này. Người đàn ông trung niên cười thản nhiên: “Lục Quân vì gom tiền thuốc men cho con gái, trước khi chết, bán đi điện thoại của mình cho người bạn, tất cả mọi người đều nghĩ điện thoại của ông ta đã bị mất trong tai nạn, nhưng thật ra không phải vậy!” Nghe vậy, Chu Kim Hảo cảm thấy đất trời đều chao đảo. Đoạn ghi âm là chứng cứ bà ta mướn người giết Tần Đại Quang, giảo biện thế nào cùng không thoát được. “Ông muốn hợp tác gì với tôi?” Chu Kim Hảo không cam lòng nhìn ông ta. “Tôi muốn mạng của Dương Chấn!” Người đàn ông trung niên hung ác nói: “Bởi vì, cậu ta hại chết đưa con duy nhất của tôi!”