Chàng rể chiến thần

Chương 311 : Báo Thù Rủa Hận

Lời nói của bác sĩ điều trị chính giống như một tiếng sét vang lên bên tai của Mạnh Thiên Kiêu. “Khốn nạn! Ông nói cái gì?” Mạnh Thiên Kiêu đột nhiên tức giận, nắm lấy cổ áo của bác sĩ, hét lên: “Nếu như các người dám khiến hai tay của con trai tôi bị hoại tử, tôi sẽ giết chết mấy người!” “Mạnh tổng, cho dù ngài giết chết chúng tôi cũng không có tác dụng! Hai tay của cậu Mạnh đều là vết thương bị nghiền nát, xương tay dường như đều bị nát, cho dù hoa đà còn sống cũng không thể chữa khỏi!” Khuôn mặt của bác sĩ điều trị chính đã tái nhợt, nhưng vẫn nói sự thật. “Không phải trước đây ông nói nếu như có thể tìm được chuyên gia Ngải Lâm kia, có thể chữa khỏi tay cho con trai tôi sao?” Mạnh Thiên Kiêu tức giận nói. Bác sĩ điều trị chính lắc đầu: “Cho dù tìm được cô ấy cũng chỉ có thể có hi vọng chữa khỏi, nhưng bây giờ đã để lỡ nhiều ngày như vậy, đã bỏ qua cơ hội chữa trị tốt nhất, cho dù bác sĩ có lợi hại như nào cũng không thể chữa được!” Bùm! Mạnh Thiên Kiêu chỉ cảm thấy đầu mình nổ vang, đôi mắt thẫn thờ, đỏ ửng nói: “Lẽ nào thật sự không có cách nào sao?” Lúc này, trong lòng ông ta tràn đầy sự tự trách. Ngày hôm đó nếu như không phải ông ta muốn cưỡng ép đưa Ngải Lâm đi, kích động Dương Chấn, nói không chừng Ngải Lâm còn nguyện ý chữa trị cho Mạnh Huy, nhưng bây giờ, tất cả đều đã muộn. Bác sĩ điều trị chính vừa nói kia đã là chuyên gia tốt nhất của thành phố, ngay cả ông ta cũng nói là không có cách nào vậy thì thật sự không có cách rồi. “Mạnh tổng, ngài mau quyết định đi! Tay của cậu Mạnh phải lập tức được cắt bỏ, thật sự không thể tiếp tục kéo dài nữa, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Bác sĩ điều trị chính thấy Mạnh Thiên Kiêu đã bình tĩnh hơn rất nhiều, vội vàng lên tiếng khuyên bảo. Lúc nãy kiểm tra, ông ta phát hiện, hai tay của Mạnh Huy 90% mô đã bị hoại tử, quả thật rất nguy hiểm. “Được, vậy thì cắt đi!” Rất lâu sau, cuối cùng Mạnh Thiên Kiêu cũng đưa ra quyết định. Đây đã là sự lựa chọn duy nhất, vậy thì còn suy nghĩ cái gì? Ông ta cũng hiểu rõ, Mạnh Huy là một người vô cùng kiêu ngạo, nếu như mất đi hai tay sẽ là một sự đả kích vô cùng lớn với anh ta. Con trai của Mạnh Thiên Kiêu nhất định có thể chống đỡ được! “Được, vậy Mạnh tổng lại làm công việc của cậu Mạnh đi, bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị phẫu thuật!” Bác sĩ điều trị chính thở phào nhẹ nhõm, nếu như vì để lỡ điều trị, mà Mạnh Huy bị mất mạng trong bệnh viện, Mạnh Thiên Kiêu chắc chắn sẽ khiến ông ta chôn theo. “Mạnh Huy, con muốn làm gì?” Mạnh Thiên Kiêu vừa đi vào phòng bệnh lập tức nhìn thấy Mạnh Huy đã bò lên cửa sổ, lập tức vô cùng ngạc nhiên. “Ba đừng qua đây!” Mạnh Huy vội vàng hét lên, đôi mắt đỏ ngàu nhìn Mạnh Thiên Kiêu nói: “Ba, những lời ba nói với bác sĩ con đã nghe thấy hết rồi, ba đã đồng ý để con cắt tay, có đúng không.” “Không có, con nghe nhầm rồi, con là thế hệ thứ 3 xuất sắc nhất của nhà họ Mạnh chúng ta, sao có thể bị cụt tay chứ? Con yên tâm đi, ba nhất định sẽ mời bác sĩ tốt nhất để chữa trị cho đôi tay của con!” “Đợi ba kế thừa vị trí gia chủ nhà họ Mạnh, con vẫn là đại thiếu của nhà họ Mạnh chúng ta, đợi ba già rồi, vị trí gia chủ của nhà họ Mạnh sẽ giao lại cho con!” “Con mau xuống đi, trên cửa sổ quá nguy hiểm!” Mạnh Thiên Kiêu không dám kích động Mạnh Huy, vội vàng khuyên bảo nói. “Con không phải là thằng ngốc, cũng không bị điếc, tay của con bị phế rồi, chỉ có cắt đi mới có thể sống!” Tâm trạng của Mạnh Huy vô cùng kích động, phẫn nộ hét lên: “Ba là ba của con, con là người như thế nào có lẽ ba là người hiểu rõ nhất, đối với con mà nói, nếu như thật sự mất đi đôi tay mới có thể sống vậy thì con thà chọn cái chết còn hơn!” “Con trai, xem như ba cầu xin con, con mau đi xuống đi có được không?” Trong đôi mắt của Mạnh Thiên Kiêu âng ấng nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ba chỉ có một đứa con trai là con, nếu như con chết rồi, con bảo ba phải làm sao?” “Cho dù không có tay, vậy thì sao? Con vẫn là con trai của Mạnh Thiên Kiêu ta! Còn là đại thiếu của nhà họ Mạnh! Còn là người kế thừa trong tương lai của nhà họ Mạnh! Có ba ở đây, ai dám nói chữ “không”?” Mạnh Thiên Kiêu đỏ mắt hét lên. Bây giờ, ông ta chỉ có thể nghĩ cách ổn định lại tâm trạng của Mạnh Huy, còn về những chuyện sau này, không ai dám nói trước. Mạnh Huy đột nhiên mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ, anh ta lắc đầu: “Ba, ba không cần phải tự lừa dối mình, ông nội không phải chỉ có mình con là cháu trai, không có con, sẽ bồi dưỡng ra cậu Mạnh thứ hai, thậm chí ngay cả ba cũng sẽ vì con mà bị liên lụy.” Đây chính là sự bi ai của đại gia tộc, khi bạn còn giá trị, tất cả mọi người đều sẽ kính nể bạn, một khi bạn thất thế rất nhanh sẽ bị người khác lãng quên. Nếu như đổi lại là trước đây, Mạnh Huy bị bệnh phải nhập viện, người nhà họ Mạnh sớm đã đạp đổ cửa bệnh viện rồi. Nhưng bây giờ, anh ta đã nhập viện được mấy ngày rồi, trừ Mạnh Thiên Kiêu không có một người nào của nhà họ Mạnh đến thăm. Mạnh Huy hiểu rất rõ, vì mình xảy ra chuyện, ngay cả Mạnh Thiên Kiêu cũng sẽ bị liên lụy, địa vị người thừa kế có lẽ đã bị hủy bỏ rồi. “Không thể nào! Dựa vào lai lịch của ba, ai có thể làm gì được ba chứ? Con yên tâm đi, ba nhất định sẽ trở thành gia chủ thế hệ thứ nhất!” Khuôn mặt Mạnh Thiên Kiêu tràn đầy sự chắc chắn, nghiến răng nói: “Nếu như con muốn, đợi ba làm gia chủ, sẽ lập tức truyền lại vị trí gia chủ chon con, sau đó phụ tá cho con, để nhà họ Mạnh càng phát triển hơn!” Manh Huy vẫn lắc đầu, lúc này, khuôn mặt anh ta rất bình tĩnh, cúi đầu nhìn đôi tay đang cuốn gạc của mình, ánh mắt dần trở nên vô cùng u ám, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tất cả những chuyện này đều phải trách Dương Chấn!” Nói xong, anh ta đột nhiên nhìn về phía Mạnh Thiên Kiêu, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên quyết: “Ba, xin lỗi! Kiếp sau, con vẫn muốn làm ba con với ba! Kiếp sau, tạm biệt!” Giọng nói vừa rơi xuống, Mạnh Huy đột nhiên hướng đầu về phía bên ngoài cửa sổ, nhảy xuống. “Con trai!” Mạnh Thiên Kiêu hét lớn một tiếng, lập tức chạy đến trước cửa sổ. Chỉ là, lúc ông ta nhìn xuống, Mạnh Huy đã rơi xuống sàn bê tông của bệnh viện, mặt đất bê bết máu. Đây là tầng 12 của bệnh viện, bên dưới là sàn bê tông, Mạnh Huy sao có thể sống được chứ? “Con trai!” Mạnh Thiên Kiêu đau đớn hét lên, trong mắt đều là nước mắt. Dù sao Mạnh Huy cũng là thế hệ thứ ba xuất sắc nhất của nhà họ Mạnh, thậm chí có tư cách tranh giành vị trí gia chủ với các chú bác đời thứ nhất, ở thành phố, anh ta đã nổi tiếng từ lâu. Tin tức về cái chết của anh ta, lập tức được lan truyền khắp thành phố. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Mạnh Huy lại chết?” “Nghe người ta nói, lần trước mấy hào môn hàng đầu của Châu Thành và Giang Châu đều tề tựu ở nhà họ Mạnh, thậm chí ngay cả nhà họ Hàn ở thành phố cũng đến nhà họ Mạnh, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi những thế lực kia rời đi, Mạnh Huy đã được đưa đến bệnh viện.” “Lẽ nào những người kia chính là xông đến nhà họ Mạnh?” “Bây giờ Mạnh Huy đã chết, nhà họ Mạnh nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy gia tộc ở Châu Thành và Giang Châu kia?” Lúc các gia tộc lớn ở thành phố nhận được tin tức này, đều vô cùng ngạc nhiên, lần lượt suy đoán. Đồng thời, chuyện xảy ra ở nhà họ Mạnh ngày hôm đó cũng trở thành một câu đó. “Ba, cái chết của Mạnh Huy, nhất định phải có người đứng ra chịu tội!” Mạnh Thiên Kiêu đi thẳng vào phòng của gia chủ Mạnh Hoành Nghiệp, đôi mắt đỏ ngàu nói. Mạnh Hoành Nghiệp cau mày: “Con muốn như thế nào?” “Con muốn Dương Chấn phải chết! Chỉ có máu của cậu ta mới có thể tế vong hồn của con trai con!” Đôi mắt của Mạnh Thiên Kiêu tràn đầy sự hung dữ. “Đứa nhỏ kia không thể động vào!” Mạnh Hoành Nghiệp lạnh lùng nói: “Gia tộc Vũ Văn rốt cuộc có thái độ gì với cậu ta, chúng ta không biết được, nếu như thật sự giết chết cậu ta, cho dù gia tộc Vũ Văn không quản, lẽ nào nhà họ Hàn sẽ chịu để yên?” “Cậu ta chỉ là một đứa con bị vứt bỏ của gia tộc Vũ Văn mà thôi, gia tộc Vũ Văn sao có thể quan tâm đến sự sống chết của cậu ta chứ?” “Nhà họ Hàn thì sao? Sở dĩ bọn họ muốn ra mặt cho Dương Chấn cũng chỉ là nhìn trúng thực lực trên người Dương Chấn, nếu như cậu ta chết rồi, nhà họ Hàn sao có thể hây chiến với chúng ta?” “Cho dù khai chiến, vậy thì thế nào? Nhà họ Mạnh chúng ta lẽ nào lại sợ nhà họ Hàn?” Mạnh Thiên Kiêu kích động nói. “Hỗn xược!” Mạnh Hoành Nghiệp tức giận nói: “Một khi khai chiến, con có biết sẽ đem đến cho nhà họ Mạnh bao nhiêu phiền phức không? Nhà họ nhìn đang nhìn chằm chằm như hổ đói, nếu như nhà họ Hàn khai chiến với nhà họ mạnh, sau này ở thành phố nhà họ Ninh sẽ trở thành vua!” “Vậy cái chết của Mạnh Huy, lẽ nào cứ cho qua như vậy?” Trong đôi mắt của Mạnh Thiên Kiêu tràn ngập sự thất vọng. Đôi mắt của Mạnh Hoành Nghiệp hơi nheo lại, trong đồng tử lóe lên hai tia lạnh lùng: “Không bỏ qua, thì có thể làm gì?” “Được, con hiểu rồi!” Mạnh Thiên Kiêu cười tự giễu, quay người rời đi: “Nhà họ Mạnh đã không muốn ra mặt cho con trai của con, vậy người làm ba này sẽ tự mình báo thù rửa hận cho thằng bé!”