Chàng rể chiến thần
Chương 271 : Bị phát hiện
Chu Kim Hảo rón ra rón rén đi tới trước giường bệnh của Tần Đại Quang, trong mắt bà ta toàn là sát ý.
Mấy ngày hôm nay đối với bà ta, thật là sống một ngày bằng một năm.
Không chỉ chịu đựng bản thân có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào, còn phải đối diện với cuộc sống buồn tẻ trong bệnh viện.
Bà ta sống hơn năm mươi năm, chưa từng chăm sóc ai như vậy.
Không chỉ phải giúp Tần Đại Quang lau người, còn dọn rửa phân, nước tiểu, chuyện này đối với bà ta thật là địa ngục.
Nhưng lúc bà ta muốn ra tay, lại do dự.
Trong đầu giống như có 2 giọng nói, một giọng nói: “Đừng ra tay, một khi bà thật sự ra tay, thì chính là giết người! Tần Đại Quang rất có khả năng cả đời đều như vậy, sao bà lại vì một người thực vật mà đánh đổi mình, không đáng!”
Nhưng rất nhanh, lại có một giọng nói khác: “Nhanh ra tay, đây là cơ hội tốt nhất của bà, Tần Đại Quang vốn là người sống đời thực vật, cho dù chết, cũng sẽ bị cho là tự nhiên tử vong!”
Bà ta đứng trước giường của Tần Đại Quang, rất lâu cũng không thể ra tay.
Ước chừng do dự năm sáu phút, bà ta mới có thể có quyết tâm, ánh mắt nhìn về phía Tần Đại Quang ngày càng dữ tợn.
“Đi tìm chết cho tôi!”
Trong lòng bà ta điên cuồng hò hét, bỗng nhiên nắm chăn lên, trực tiếp chụp lên đầu của Tần Đại Quang.
“Bà đang làm cái gì?”
Tiếng Tần Nhã giận dữ bỗng vang lên.
Chu Kim Hảo vừa rồi chỉ chú ý Tần Đại Quang, Tần Nhã kêu lên, suýt khiến bà ta sợ hết hồn.
“A? Mẹ…mẹ đắp chăn cho ba con!”
Nét mặt Chu Kim Hảo hoảng sợ, hai tay run rẩy.
Vừa rồi khi bà ta đứng trước giường Tần Đại Quang, Tần Nhã liền tỉnh, vốn dĩ là nghĩ Chu Kim Hảo muốn giúp Tần Đại Quang đổi tã, nhưng không ngờ, Chu Kim Hảo vậy mà chụm chăn lên đầu Tần Đại Quang.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, cô thật sự không thể tin, đây là chuyện mà mẹ cô có thể làm ra được.
“Bà cút đi cho tôi!”
Tần Nhã tiến lên, đẩy Chu Kim Hảo ra, khóc nói: “Sao bà độc ác như vậy? Vì cái gì phải làm như vậy? Bà nói cho tôi biết, vì cái gì?”
Tần Nhã vừa khóc vừa la hét, cô thật sự quá tức rồi.
Vừa rồi Chu Kim Hảo làm cái gì, cô rất rõ ràng, đó là muốn mạng của Tần Đại Quang.
Cô ta như thế nào cũng không ngờ, người mẹ mà cô cho là chăm sóc ba chu đáo, vậy mà muốn giết chết chồng của bà ta.
“Nhã, con nói bậy bạ gì đó? Mẹ thật sự chỉ đắp chăn cho ba con thôi.”
Chu Kim Hảo cũng sợ cực kỳ, vội vàng giải thích: “Nếu mẹ thật sự muốn ba con chết, chẳng lẽ không thừa dịp các con không ở đây, ra tay sao?”
“Vừa rồi khi bà đứng trước giường ba, tôi liền tỉnh, bà còn muốn nói dối sao? Giờ tôi liền báo cảnh sát!”
Tần Nhã khóc nói, cô lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
“Bụp” một tiếng, Chu Kim Hảo trực tiếp quỳ gối dưới chân Tần Nhã, khóc nói: “Nhã, không cần báo cảnh sát! Mẹ biết sai rồi, cũng không dám…nữa, nếu con báo cảnh sát, quãng đời còn lại mẹ sẽ ở trong tù, con thật sự nhẫn tâm nhìn mẹ ở tù sao?”
“Con cho là mẹ tình nguyện làm như vậy sao? Nếu không phải vì con và Yên, mẹ sẽ làm vậy sao?”
“Mẹ đã hỏi bác sĩ lâu rồi, nói ba con rất khó tỉnh lại, ông ấy còn sống, chính là tra tấn ông ấy!”
“Không chỉ là loại tra tấn ông ấy, mà với con và Yên cũng vậy! Mẹ thấy mấy đứa mỗi ngày vừa phải đi làm, vừa phải chăm sóc Tiếu Tiếu, còn phải tới bệnh viện ở cạnh ba mấy đứa, mẹ rất thương mấy đứa!”
Chu Kim Hảo vừa nói vừa khóc, Tần Nhã cũng khóc, mắt cô đỏ hoe nói: “Chỉ cần ba còn thở, thì còn có hy vọng, mẹ dựa vào cái gì muốn đoạt đi hy vọng sống của ba? Dựa vào cái gì?”
Tần Nhã là cô gái như thế nào, Chu Kim Hảo rất rõ ràng.
Bà ta vừa khóc vừa nói như vậy, thật sự khiến Tần Nhã mềm lòng, tuy còn trách cứ Chu Kim Hảo, nhưng đã buông điện thoại xuống.
“Nhã, mẹ thật sự sai rồi, con biết mẹ mà, mẹ ngay cả giết con cá cũng không dám, làm sao dám giết ba con? Mẹ thật là không muốn thấy con và Yên vất vả như vậy, mới làm vậy, xin con tha thứ cho mẹ lần này đi, mẹ cam đoan, không bao giờ có suy nghĩ này nữa, được không?”
Chu Kim Hảo rèn sắt khi còn nóng, vội vàng cầu xin.
“Mặc kệ lý do gì, bà ra tay với ba, chính là không đúng, đời này, tôi đều sẽ không tha thứ cho bà!”
Tần Nhã kiên định, mắt đỏ hoe nói: “Bà đi đi! Tôi không bao giờ muốn gặp bà nữa!”
“Nhã, mẹ thật sự biết sai rồi, đời này đều chưa làm sai gì, chỉ có chuyện này, chẳng lẽ con không thể tha thứ cho mẹ?”
Trong lòng Chu Kim Hảo vừa hoảng vừa sợ.
Tất cả những gì bà ta làm đều vì có thể quay lại Vân Phong Chi Đỉnh, nhưng hôm nay, Tần Nhã lại đuổi bà ta đi.
Cứ như vậy, tất cả cố gắng của bà ta đều uổng phí.
“Bà đi đi! Chuyện bà muốn ra tay với ba tôi, tôi sẽ không nói cho bất kì ai!” Lần đầu tiên thái độ Tần Nhã kiên định như vậy.
Buổi tối khi nhắn tin message với Tần Yên, Tần Yên còn cố ý nhắc nhở cô, để cô cẩn thận Chu Kim Hảo.
Cô còn hỏi lại, Tần Yên không nói gì, chỉ dặn dò cô kĩ càng, kêu cô cảnh giác với Chu Kim Hảo.
Vốn dĩ, Tần Nhã còn không có nghĩ nhiều như vậy, nhưng tất cả những gì Chu Kim Hảo làm vừa rồi, khiến cô cuối cùng cũng hiểu ý của Tần Yên.
Có lẽ, Tần Yên đã biết từ lâu, Chu Kim Hảo muốn ra tay giết Tần Đại Quang, nhưng sợ cô đau lòng, mới không muốn nói ra sự thật.
“Nhã, mẹ thật sự sai rồi, xin con đừng đuổi mẹ đi, được không? Mẹ thật sự biết sai rồi!” Chu Kim Hảo quỳ trên đất, khóc bù lu bù loa.
“Nếu bà không đi, tôi liền báo cảnh sát!”
Tần Nhã lau nước mắt, trên gương mặt cô hiện lên sự kiên định và nghiêm túc.
Dù trong lòng cô có muôn vàn sự không nỡ, nhưng những gì Chu Kim Hảo làm, thật sự khiến cô không thể chấp nhận.
Nghe thấy Tần Nhã muốn báo cảnh sát, Chu Kim Hảo cuối cùng cũng xác định, Tần Nhã là nói thật.
“Được, giờ mẹ đi, con đừng báo cảnh sát!”
Chu Kim Hảo nói xong, vội vàng rời đi, sợ chậm một bước, Tần Nhã sẽ báo cảnh sát.
Cùng lúc đó, Dương Chấn vừa mới ngủ, nhận được điện thoại.
Những chuyện xảy ra ở bệnh viện, anh ta ngay lập tức biết tin.
“Anh Chấn, muốn ra tay sao?”
“Nếu đây là lựa chọn của Nhã, vậy để bà ta đi đi!”
“Vâng!”
Sau khi Dương Chấn cúp điện thoại, thì trong đầu anh toàn nỗi lo lắng.
Chuyện vừa xảy ra, Tần Nhã nhất định rất đau lòng?
Nghĩ vậy, anh ta không có chút do dự, lập tức đứng dậy, đi tới bệnh viện.
Có một chiếc Audi A6 màu đen đang dừng ở cửa lớn bệnh viện Nhân dân.
Chu Kim Hảo mới vừa đi ra cửa, hai gã đàn ông mặc vest, bỗng đi về phía bà ta.
Chu Kim Hảo còn đang hãi hùng, không có ý thức được, hai người này đi về phía bà ta.
“Các ngươi muốn làm cái gì? Buông! Buông! A…Bắt cóc…”
Chu Kim Hảo bỗng nhiên bị hai người vác lên, trực tiếp nhét vào xe.
Lúc này vốn là đêm khuya, tiếng cầu cứu của Chu Kim Hảo căn bản không có ai phát hiện.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
87 chương
47 chương
48 chương
154 chương
161 chương