Chàng rể chiến thần
Chương 270 : Đợi được cơ hội
Sau khi Tần Yên rời đi, Dương Chấn đứng ở cửa sổ sát đất, nét mặt bình tĩnh nhìn ngắm bên ngoài.
Nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng anh lại không bình tĩnh.
Tuy Tần Yên đã nói ra lựa chọn của bản thân, nhưng Dương Chấn vẫn có thể cảm nhận được, bi thương và tuyệt vọng trong lòng cô ta.
Chỉ là giả thiết, cô ta đã như thế này, vậy khi mà chân tướng lộ diên sẽ thế nào?
Cô ta sẽ đau khổ tới mức nào?
Tần Nhã sẽ rất khó để chấp nhận?
“Thôi đi!”
Thật lâu sau, Dương Chấn bỗng nhiên thở dài, lẩm bẩm: “Cho bà cơ hội cuối cùng, chỉ cần bà không xuống tay với ba, tôi xem như cái gì cũng chưa có xảy ra.”
Tuy không có chứng cớ, nhưng anh cơ bản xác định, Tần Đại Quang gặp chuyện không may, chính là do Chu Kim Hảo làm.
Chỉ cần anh đồng ý, dùng thủ đoạn cứng rắn, chắc chắn có thể ép bà ta nói ra chân tướng.
Nhưng khi chân tướng được đưa ra trước ánh sáng, Tần Nhã và Tần Yên, đều phải đối mặt với nỗi đau.
“Tôi thề, đây là cơ hội cuối cùng!”
Bỗng Dương Chấn nói, trong ánh mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.
Chỉ có chính Dương Chấn hiểu, quyết định này, đối với anh, khó đến mức nào.
Tiếp đó, anh gọi một cuộc điện thoại, dặn dò: “Giúp tôi điều tra một chuyện, mấy công ty ở Tỉnh hợp tác với Tập đoàn Nhạn Chấn, vì sao đột nhiên hủy hợp đồng?”
Thật ra, trong lòng anh đã có chút suy đoán, nhưng vẫn cần xác minh lại.
Tỉnh lị, một tòa biệt thự xa hoa của nhà họ Mạnh.
Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, đang ngồi trên bộ ghế cây tử đàn, bắt chéo chân.
“Cậu Mạnh, chuyện đã làm xong, tất cả các tập đoàn hợp tác với Tập đoàn Nhạn Chấn ở Tỉnh đều hủy hợp đồng, dù bồi thường theo hợp đồng, thì tổn thất của Tập đoàn Nhạn Chấn cũng rất lớn.”
Một người đàn ông trung niên đứng trước người trẻ tuổi, nói chuyện cực kỳ cung kính.
Chàng trai trẻ này là con cháu của nhà họ Mạnh giàu có nhất nhì Tỉnh, là cháu dòng chính xuất sắc nhất đời thứ ba, Mạnh Huy.
Mạnh Huy nhếch môi nhẹ: “Làm tốt lắm, nhưng như vầy còn không đủ, tôi cho ông nhiều nhất là một tuần, phải làm cho chi nhánh của Tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu hoàn toàn sụp đổ!”
“Cậu Mạnh, cái này hơi khó!” Người đàn ông trung niên khó xử nói.
“Tôi chỉ cho ông bảy ngày, nếu làm không được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!” Mạnh Huy uy hiếp.
Người đàn ông trung niên lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng nói: “Vâng, cậu Mạnh!”
“Đi đi!”
Sau khi người đàn ông rời đi, mắt Mạnh Huy nghiêm túc, lẩm bẩm: “Vũ Văn Bân chỉ cho mình một tháng để phá hủy chi nhánh Giang Châu của Tập đoàn Nhạn Chấn, giờ đã nửa tháng trôi qua, mình phải nhanh lên!”
Anh ta cho người đàn ông trung niên 7 ngày, nếu còn làm không được, một tuần cuối cùng, anh ta phải tự mình ra tay.
Anh ta tùy ý lấy một văn kiện ở trên bàn gỗ cây tử đàn, mở ra xem.
Văn kiện này, tất cả đều là thông tin cá nhân của Dương Chấn.
“Không ngờ! Đường đường là đại thiếu gia của nhà Vũ Văn, không chỉ làm con rể, vậy mà còn bị mẹ vợ khinh thường như vậy.”
“Chu Kim Hảo, người đàn bà này, có lẽ còn có chút giá trị lợi dụng!”
Mạnh Huy cười tủm tỉm nói.
Bệnh viện Nhân dân, thành phố Giang Châu, trong phòng bệnh của Tần Đại Quang.
“Ba, ba còn nhớ rõ không? Ngày con thi cấp 3, trên đường kẹt xe, bị kẹt ở chỗ cách trường thi bảy tám km, con gấp đến mức khóc lớn.”
“Đúng lúc này, ba chạy xe đạp tìm được con, đường dốc, ba liều mạng đạp đưa con đến trường thi đúng giờ.”
“Kết quả là ngày hôm sau, ba đi đường cũng đi không nổi.”
Sau khi Tần Nhã tới bệnh viện, vẫn luôn ngồi cạnh giường của Tần Đại Quang, không ngừng nói chuyện trước đây, còn có chuyện mấy ngày nay, công ty đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Chu Kim Hảo sốt ruột.
Khi chỉ có bà ta và Tần Đại Quang, bà ta còn có thể xem TV, lướt điện thoại, hoặc là ngủ một chút.
Tần Nhã đến, bà ta không dám làm gì, chỉ có thể ngồi một bên.
Quan trọng nhất là, bà ta không tìm ra cơ hội ra tay với Tần Đại Quang.
“Nhã, con cứ như vậy, ba con còn chưa tỉnh, chính con liền đổ bệnh.”
Chu Kim Hảo nhịn không được mở miệng nói: “Nghe mẹ nói, về nhà đi nghỉ ngơi, bệnh viện có mẹ ở đây, như vậy đủ rồi.”
Tần Nhã lắc lắc đầu: “Mẹ, con không sao, nhưng mà mẹ, mệt mỏi mấy ngày, đêm nay con ở lại bệnh viện trông cho, mẹ về nhà đi, ngủ một giấc cho ngon.”
“Không được! Không được!”
Chu Kim Hảo vội vàng lắc đầu, nói kiên định: “Cái nhà này bây giờ, mấy đứa đều bận, chỉ có mẹ rảnh rỗi, mấy đứa ở lại trông ba, sao mẹ về được chứ?”
Lời của bà ta, làm Tần Nhã rất cảm động.
“Mẹ, vất vả cho mẹ!”
Mắt Tần Nhã đỏ hoe nói: “Chờ ba khỏe lại, con sẽ khuyên ông ấy, cho mẹ chuyển về Vân Phong Chi Đỉnh, sống với chúng con!”
“Nhã, con nói thật sao?” Chu Kim Hảo lập tức vui vẻ.
“Tất nhiên là thật!”
Tần Nhã gật đầu, tiếp tục nói: “Mẹ, thật ra, Dương Chấn tốt lắm, sau này, mẹ có thể đừng nhằm vào anh ấy không? Dù sao, Vân Phong Chi Đỉnh là của anh ấy.”
“Con yên tâm đi, mấy ngày nay mẹ cũng suy nghĩ rất nhiều, tuy không hài lòng với nó, nhưng vì con, mẹ nhịn! Về sau không so đo với nó!” Chu Kim Hảo vội vàng nói.
Bà ta muốn giết chết Tần Đại Quang, cũng chỉ vì trở lại Vân Phong Chi Đỉnh.
Giờ Tần Nhã chủ động nói ra, vậy chỉ cần Tần Đại Quang vừa chết, bà ta có thể thuận lợi trở lại biệt thự.
“Mẹ, cám ơn mẹ!” Tần Nhã kích động nói.
Lúc này, cô chỉ muốn người một nhà hạnh phúc ở bên nhau.
Chu Kim Hảo biết, có Tần Nhã ở đây muốn ra tay với Tần Đại Quang căn bản là không có cơ hội, giờ chỉ có thể đợi đến tối, nghĩ cách thuyết phục Tần Nhã rời đi, bà ta mới có cơ hội ra tay.
Nhưng khiến bà ta không ngờ chính là, trời chưa tối, bà ta còn chưa mở miệng, Tần Nhã lại nói với bà ta: “Mẹ, đêm nay con ở đây trông, mẹ về nhà nghỉ ngơi đi!”
“Cái này sao được chứ?”
Chu Kim Hảo vội vàng từ chối, ra vẻ đau lòng: “Ba con nằm ở bệnh viện, một mình mẹ ngủ ở nhà, cũng ngủ không được?”
“Nếu không, đêm nay, mẹ quay về Vân Phong Chi Đỉnh.” Tần Nhã hơi chỉ do dự rồi nói.
Nếu là trước đây, Chu Kim Hảo ước gì Tần Nhã mời bà ta quay về biệt thự, nhưng giờ sao có thẻ rời đi?
“Nhã, con nghe mẹ, con về nhà ngủ đi, mẹ ở chỗ này trông ba con được rồi.”
Chu Kim Hảo tận tình khuyên can: “Đây là phòng bệnh cao cấp VIP, cũng giống như nhà, mẹ ở quen rồi, sáng con còn phải đi làm, rồi còn phải chăm sóc Tiếu Tiếu.”
Mặc kệ Chu Kim Hảo khuyên như thế nào, Tần Nhã đều kiên trì phải ở lại bệnh viện.
Rơi vào đường cùng, Chu Kim Hảo chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng bà ta cũng kiên trì lưu lại.
Cứ như vậy, hai người đều ở lại bệnh viện.
Tần Nhã vẫn nói chuyện với Tần Đại Quang, nói tới tận rạng sáng, Chu Kim Hảo nhịn không được khuyên nhủ: “Nhã, đã là rạng sáng rồi, con ngủ đi! Cho dù con không buồn ngủ, ba con cũng phải nghỉ ngơi a!”
Nghe lời Chu Kim Hảo nói, Tần Nhã mới ý thức được, đã trễ thế rồi.
Trong phòng bệnh ngoài giường phụ, còn có một cái ghế sô pha.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Chu Kim Hảo, Tần Nhã ngủ ở giường phụ, còn bà ta, thì ngủ sô pha.
Tần Nhã cũng rất mệt mỏi, một lát sau, giường phụ, truyền đến tiếng thở đều đều, hiển nhiên là đang ngủ.
Chu Kim Hảo vốn dĩ đang ngủ trên sô pha, đột nhiên mở to đôi mắt, cẩn thận đứng lên.
Bà ta đợi suốt một ngày, rốt cục đợi được cơ hội!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
87 chương
47 chương
48 chương
154 chương
161 chương