Qua buổi học này, tôi mới hiểu được cảm giác làm ngôi sao là như thế nào. Trước kia tôi ngưỡng mộ những ngôi sao hàng đầu bao nhiêu thì bây giờ tôi lại thấy thương họ bấy nhiêu. Cứ thử trong tình huống của tôi thì biết. Một mình tôi ngồi im một góc nghe giảng nhưng vẫn bị hàng chục ánh mắt như những tia laze cứ chiếu thẳng vào tôi khiến tôi thấy không được tự nhiên, còn hơi gai gai sống lưng.
Ngay sau khi buổi học kết thúc, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm khi đã thoát khỏi những ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình. Tưởng rằng như thế là được bình yên qua ngày hôm nay, ai dè vừa bước ra khỏi cửa lớp đã gặp ngay tên hội phó lúc sáng. Hơn nữa bên cạnh anh ta còn có bao nhiêu ruồi muỗi, anh ta không cảm thấy rất phiền hay sao. Tôi chán nản lắc đầu. Hôm nay tôi phải giải quyết cho xong chuyện này, nếu không thì sẽ không có ngày được yên ổn.
- Chào em, chúng ta đi chứ?
Anh ta lại cười nữa rồi. Nói thật tôi chỉ muốn tiến lên đấm khuôn mặt đẹp trai của anh ta đến biến dạng cho anh ta khỏi cười luôn. Bao nhiêu rắc rối đều từ cái khuôn mặt ấy mà ra.
- Được.
Tôi nghiến răng nghiến lỡi phun ra một chữ, nhìn anh ta bằng ánh mắt như muốn giết người. Anh ta lại đáp trả tôi bằng cái nụ cười chết tiệt kia có tức không cơ chứ. Tôi hậm hực quay người bước đi, anh ta vẫn tươi cười bước theo sau.
Xuống đến canteen, không ngoài ý muón tôi nghe được những tiếng hét đầy phấn khích của các cô gái. Tôi chẳng thèm để ý, chọn một bàn trong góc khuất tôi mới ngồi xuống. Nhưng cho dù tôi có cố ý chọn một bàn ở sâu trong cùng thì chiếc bàn tôi đang ngồi vẫn là trung tâm của sự chú ý. Tôi tức đến nỗi hai hàm răng nghiến chặt vào nhau. Tôi chỉ muốn đứng bật dậy đập bàn mà hét lên: Mấy người không cho người khác được mốt chút riêng tư hay sao?
- Sao mặt em đỏ vậy?
Nụ cười này là sao? Anh tưởng rằng tôi đỏ mặt vì ngượng hay sao? Tôi có điên mới như vậy.
- Không có gì. Anh muốn ăn gì?
Tuy rằng tôi đang rất tức giận nhưng cũng không tỏ ra quá thô lỗ. Không phải tôi không muốn mà là tôi không thể? Vì sao ư? Nhn bọn ruồi muỗi xung quanh thì biết ngay. Bọn họ nhìn tôi thì như nhìn kẻ thù, còn nhìn anh ta thì vẻ yêu thương, ngưỡng mộ hiện lên rõ thế còn gì. Tôi mà tỏ ra thô lỗ với anh ta thì bọn họ không xé xác tôi mới lạ. Sao đời tôi lại khổ thế này?
- Tôi ăn gì cũng được. Còn em ăn gì để tôi lấy cho?
Ách?! Xem ra anh ta cũng galăng ra phết. Nhưng mà tôi mời anh ta mà bắt anh ta đi mua thì hóa ra anh ta mời à?
- Tôi mời mà. Anh cứ nói đi, anh ăn gì?
- Lúc nãy tôi đùa thôi, bữa này tôi sẽ mời.
Tôi sock. Chuyện như thế mà anh ta cũng đùa được cơ à? Tôi mà biết là anh ta đùa thì tôi đã chẳng xuống đây với anh ta.
- Tôi ăn gì cũng được, tùy anh.
Tôi hậm hực trả lời rồi rút từ trong cặp ra một quyển sách. Anh ta đứng lên, sau đó từ tốn đến chỗ quầy bán đồ ăn. Mọi người đang đứng xếp hàng thấy anh ta đi đến thì đều nhường đường, thế là anh ta thuận lợi mua được hai xuất cơm mà không hề tốn một chút sức lực nào. Đúng là đẹp cũng có cái lợi. Tôi có thể nhn thấy những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người trong canteen khi thấy anh ta đi mua đồ ăn như vậy. Cũng dễ hiểu thôi, tôi nghe nói ba người trong hội học sinh đều ăn trưa ở phòng ăn riêng của hội học sinh. Anh ta xuất hiện ở đây đã là chuyện lạ rồi, bây giờ anh ta còn đích thân đi mua cơm cho một học sinh cực kì bình thường là tôi đây thì bọn họ không ngạc nhiên mới lạ.
- Tôi không biết em muốn ăn gì nên tôi mua tạm phần bít tết và nước cam.
Bít tết? Anh ta có phải biết tôi thích ăn cái gì không? Tại sao lại chọn đúng món tôi thích tôi ăn nhất?
- Sao vậy? Em không thích sao?
- À không...không.
Đùa? Đây là muốn tủ của tôi, sao lại không thích được. Tôi cầm dao lên cắt thử một miếng bỏ vào trong miệng. Ừ! Đúng là không chê vào đâu được.
- Sao anh không ăn?
Tôi ăn được vài miếng rồi mà thấy anh ta vẫn chưa ăn nên tò mò hỏi. Không phải chính anh ta đề nghị bữa ăn này sao? Sao giờ lại chỉ ngồi nhìn tôi mà không ăn chứ?
- Tất nhiên là phải ăn rồi.
Thế là tôi và anh ta đều tập chung vào bữa ăn mà không nói gì nữa. Tuy buổi sáng tôi không ăn gì nhưng cũng không cảm thấy đói lắm nên chỉ ăn một chút đã no. Tôi nhìn sang anh ta thì đã thấy anh ta ăn gần hết phần ăn của mình rồi nên quyết định mở miệng.
- Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Giọng của tôi khá nhỏ vì tôi đã có ý hạ giọng xuống tới mức nhỏ nhất, chỉ đủ để anh ta nghe thấy. Dù sao để cho những người khác nghe thấy thì cũng chả có gì tốt cho tôi. Tốt nhất tôi nên bảo toàn tính mạng của mình thì hơn.
- Chuyện gì?
- Sau khi ăn xong bữa ăn này, tôi và anh cứ coi như chưa từng quen biết nhau được không? Cứ xem như tôi và anh là hai người xa lạ.
Tôi đã cố gắng nói thật rõ ràng rồi. Tôi không muốn gây theo nhiều chuyện rắc rối thêm nữa. Tôi chỉ muốn yên ổn, chỉ xin hai chữ "bình yên" mà thôi.
- Woa! Lần đầu tiên có người không bị vẻ đẹp của Trương Gia Minh thu hút đó nha.
Khi tôi còn chưa nghe được câu trả lời của anh ta thì một giọng nói khác vang lên đầy hưng phấn đằng sau tôi làm tôi giật mình. Sao lại có người bất lịch sự thế cơ chứ?
- Oa! Đó chẳng phải là Dương Tuấn Vũ sao?
Giải thích cho sự nghi vấn của tôi là một giọng nữ từ chiếc bàn cách bàn của chúng tôi gần nhất. Sau đó là hàng loạt tiếng thảo luận to nhỏ. Đầu tôi choáng váng. Dương Tuấn Vũ? Không đùa đấy chứ? Số tôi không "may mắn" đến mức đó chứ? Tại sao tôi lại gặp phải những con người này cơ chứ?
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
40 chương
47 chương
16 chương