Chanbaek " oneshhot"

Chương 22 : Giả vờ

“Đêm nay anh ở lại công ty , sẽ không về nhà đâu” “Bên ngoài gió lạnh lắm , Xán Liệt anh nhớ giữ gìn thân thể a…” “Được rồi , anh cúp máy đây” đầu dây bên kia truyền đến bên tai thanh âm không kiên nhẫn “Anh…” “Lại sao nữa,em thật phiền đó! Biện Bạch Hiền, trước kia anh cũng không biết em là người vướng víu như vậy!!!” Phác Xán Liệt mất kiên nhẫn hướng Bạch Hiền hét lớn , sau đó liền không lưu tình cúp máy , không quan tâm Bạch Hiền nói câu sau cùng “Anh phải nhớ kỹ mặc thật nhiều áo, nếu không sẽ cảm lạnh , còn có … hôm nay là sinh nhật em” khuôn mặt Bạch Hiền vì lạnh mà trở nên tái nhợt , bất đắc dĩ cười khổ , cố chấp không chịu buông điện thoại xuống . Cậu đang đợi a… đợi Xán Liệt có thể giống như trước kia cười nói cho cậu biết “Tiểu tử ngốc của anh ! Hẳn là bị dọa đến nơi rồi đi! Sinh nhật vui vẻ nga!!!” Xán Liệt kia sẽ liền một hơi chúc mừng rõ ràng rành mạch , kia sẽ vì cậu mà nở rộ nụ cười . Tựa như ánh dương quang chói lọi chiếu thẳng vào tim cậu , làm cho Bạch Hiền cảm nhận được nơi đó có bao nhiêu yêu thương dành cho mình … Nhưng bây giờ , cho dù Bạch Hiền không nhìn tới cũng biết A, cậu biết hiện tại Phác Xán Liệt sẽ không còn quay lại đối mặt với cậu thật lòng thật dạ mỉm cười nữa … Đổi lại chỉ là sự vô tình , khinh thường cùng chán ghét … Nghĩ đến đó đáy lòng chợt tăng thêm một tầng lạnh băng , trái tim tựa như bị một con dao sắc nhọn nhẹ nhàng cứa một vết , miệng vết thương từng giọt từng giọt máu ứa ra cho đến khi nơi đó thôi đập nữa … “Thật lạnh a…” Bạch Hiền miệng thốt ra một tầng sương mù , hai tay không ngừng ma sát , tay chân cũng đã sớm bị đông cứng mất rồi … Chính là cậu trên người chỉ đơn bạc một chiếc áo sơ mi mỏng , không phải Bạch Hiền không sợ lạnh mà bởi vì cậu và Xán Liệt từng có một lời hứa hẹn , một lời hứa khắc cốt ghi tâm Quá khứ bất chợt xoẹt qua trí nhớ của Bạch Hiền khiến khóe môi cậu bất chợt cong lên “Bạch Hiền này , đồng ý với anh một chuyện được không???” Xán Liệt gắt gao đem Bạch Hiền ôm chặt vào lòng nói . “Được , anh nói đi” “Về sau, dù là sinh nhật của anh hay là của em , chúng ta đều mặc chiếc áo này được không?” “Được” Bạch Hiền nhỏe miệng , hai người họ liền đưa tay chạm vào ngực trái của người kia “Còn có , từ nay vị trí này là của anh , nơi này của Biện Bạch Hiền chỉ vì Phác Xán Liệt mà đập như thế này thôi nga” bọn họ vòng tay choàng qua người nhau , thật sâu , thật chặt như muốn đem người kia khảm vào lòng Khi đó tình yêu giống như một đóa hoa nở rộ thật đẹp … có điều chỉ là trong nháy mắt ~ Bạch Hiền cúi đầu , lộ ra một mạt cười bi thương , hốc mắt sớm đã tràn đầy nước mắt … Cậu đi tới một chiếc ghế tựa dài , ngồi xuống , mở chiếc bánh sinh nhật vừa mới tự mình mua , khẽ cắn một cái , lần này sẽ thôi không tiếp tục hy vọng nữa “Rõ ràng là bánh ngọt , vì cái gì lại cảm thấy đắng như vậy …” Bạch Hiền cười khổ nói , cuối cùng đè nén vẫn không được liền vùi đầu giữa hai chân khóc lên thành tiếng , nước mắt từng giọt nóng bỏng rơi tí tách xuống mặt bánh … Từ trước đến nay Xán Liệt không hề quên sinh nhật mình Từ trước đến nay Xán Liệt chưa bao giờ mở miệng ra mắng mình phiền toái Từ trước đến nay đều cố gắng làm mình cười Bọn họ đã thay đổi từ khi nào , vì cái gì lại như vậy , Biện Bạch Hiền trong lòng biết rất rõ nhưng đành bất lực Cậu chỉ có thể lựa chọn trốn tránh , cậu không ngừng lừa dối bản thân mình . Giả vờ như Biện Bạch Hiền vẫn chính là Biện Bạch Hiền của năm năm trước , giả vờ Phác Xán Liệt vẫn là Phác Xán Liệt của năm năm về trước kia . Giả vờ như tất cả đều bình thường , giả vờ như hai người họ còn yêu nhau thế nhưng dường như tất cả đều quá muộn … ~ Bạch Hiền lê thể xác và tinh thần mệt mỏi đi về nhà . Vừa đến nơi , đầu đã đau như muốn nứt ra . Đặt lưng xuống giường chưa lâu , chợt nghĩ đến Xán Liệt có thể sẽ không có gì ăn nếu về nhà muộn , Bạch Hiền gian nan từ giường đứng lên trực tiếp xuống nhà bếp làm một ít thức ăn bày trên bàn đậy kín lại . Cậu ngây ngốc nhìn căn phòng tịch mịch, sau đó cũng lên giường dần chìm vào giấc ngủ ~ Buổi sáng , Bạch Hiền lại bị một trận đau đớn làm cho bừng tỉnh , mi tâm khẽ nhíu lại , mặt đỏ bừng cả người như muốn té ngã Cậu trước tiên đi đến bàn ăn , nhìn thức ăn trên bàn còn nguyên, không khỏi một hơi thở dài đem tất cả đổ vào trong thùng rác . Đi được vài bước , đầu càng lúc càng đau chỉ còn lại một mảng trống rỗng , Bạch Hiền lắc lắc đầu , tự mình làm cho thanh tỉnh Lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên , là Xán Liệt “Vâng” “Bạch Hiền? Anh để sót một phần văn kiện ở nhà , em giúp anh mang đến công ty đi” “…” đáp lại hắn chỉ là một mảng trầm mặc “Em có đang nghe không?? Biện Bạch Hiền?” Bạch Hiền khó chịu lấy tay bóp chặt ngực mình , ngực lại truyền đến một trận đau buốt như là hít thở sắp không thông , thanh âm khàn khàn nói “ Được , em… mang đến cho anh” “Vậy nhanh lên , một lát nữa anh phải họp” Xán Liệt vẫn chưa nghe ra được Bạch Hiền có gì đó không ổn , thúc giục nói “Ân” Vừa gác điện thoại , Bạch Hiền vội vàng đến túi áo khoác lấy ra một lọ thuốc nhỏ , đó là thuốc trợ tim dành cho cậu dùng gấp mỗi khi lên cơn đau , Bạch Hiền …mắc bệnh tim bẩm sinh Vừa bình ổn được hô hấp , Bạch Hiền sắc mặt tái nhợt cầm lấy văn kiện kia , tùy tiện khoác một chiếc áo lên người liền ra khỏi nhà . Ngồi lên xe , Bạch Hiền cảm giác được mình chưa bao giờ lại mệt mỏi như vậy, sau khi uống thuốc cơn buồn ngủ bất ngờ đánh chiếm ý thức cậu , bất tri bất giác liền đi vào giấc ngủ [bất tri bất giác : Không tự chủ , không có ý thức] Cậu mơ Mơ là cậu cùng Phác Xán Liệt , hai người họ đứng bên dưới một công ty Xán Liệt chỉ vào nó kiên định nói “Bạch Hiền , về sau anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền , sẽ cho em ở biệt thự tốt nhất , ngồi xe tốt nhất , sẽ không để em chịu một chút khổ sở nào nữa” Hiện tại , điều Xán Liệt muốn đã làm được , thành giám đốc của một công ty, cho Bạch Hiền một cuộc sống tốt nhất Chỉ là , hết thảy đều thay đổi , Xán Liệt đến hai ba ngày đều không trở về nhà , cho dù có trở về cũng chỉ là tắm rửa một chút rồi sau đó ăn cơm liền vội vã đến công ty , cùng Bạch Hiền không nói quá hai câu ngay cả mặt cũng không có thời gian nhìn đến , cứ như thế liền bước đi … Tuy rằng trước kia , hai người cùng nhau ở trong một căn phòng nhỏ , cũng tiết kiệm tích góp mới thuê được … nhưng mà , Bạch Hiền cảm thấy khi đó mình thực sự là người hạnh phúc nhất thế gian , trong mơ hắn nhìn cậu tươi cười đầy ôn nhu Đó chính là nụ cười thật lòng thật dạ … Hắn thật lâu không có nở nụ cười như vậy … đáng tiếc tất cả chỉ là trong mộng mà thôi Sau đó… còn mơ thấy những gì nữa , Bạch Hiền mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ , chỉ biết khi tỉnh dậy trong lòng nói không nên lời cảm giác mất mác đó , nó như một vết sẹo bị người khác hung hăn xé ra máu chảy đầm đìa Cảm giác buồn bực lại dấy lên , hít thở cũng sắp không ổn nữa Bạch Hiền khởi động xe , đi khỏi ga ra mới biết hiện tại đã nhuốm chiều , lúc nãy ngủ cũng thật lâu đi … Quay cửa kính xe xuống , mùa đông gió lạnh cứ thổi thẳng tới nhưng Bạch Hiền cũng không nghĩ đến sẽ đóng cửa lại , tùy ý để gió tạt thẳng vào mặt . Bạch Hiền cảm thấy đầu mình bị gió ùa vào đến đau nhức , nỗi phiền muộn trong lòng kia cũng càng lúc càng dâng lên . Cậu không tự giác liền nhấn mạnh chân ga , muốn nhanh chóng đem giấy tờ đến cho Xán Liệt ~ Xung quanh dần dần cũng được bao bọc bởi bóng đêm “Bị gió thổi như vậy ngày mai hẳn là sẽ sốt cao không dậy nổi đi” Bạch Hiền nội tâm tự giễu mình một chút . Cậu cư nhiên nghĩ muốn làm cho mình bị trúng gió , nghĩ muốn sinh bệnh thật nặng , nghĩ đến như vậy Xán Liệt sẽ về nhà nhìn cậu lấy một tí … Thật nực cười … Cậu buông tay trái ra ngoài phía cửa sổ , phía sau vòng cua ở trước mặt đột nhiên chạy đến một chiếc xe tải lớn , đèn xe chói mắt làm Bạch Hiền không thấy rõ đường phía trước , chính là theo bản năng cậu nhanh chóng quay ngược tay lái “Phanh ! Phanh ! Phanh” Tiếng phanh xe từ phía sau vang lại kèm theo tiếng nổ Bạch Hiền ngồi trong xe cùng chiếc xe toàn bộ bay ra khỏi đường lộ , lăn vài vòng mới dừng lại . Cậu chỉ thấy một trận trời đất quay cuồng , tiếp theo thân thể đều truyền đến đau đớn dữ dội Khí lực một chút một cạn kiệt , ý thức một chút một mơ hồ trong không khí tràn ngập mùi xăng dầu Đúng lúc này , Xán Liệt với khuôn mặt tươi cười liền hiện lên trong trí óc . Muốn gặp anh … muốn nghe thanh âm của anh … nhớ .. quá Bạch Hiền dựa vào lý trí duy nhất còn sót lại trong bóng đêm sờ soạn lấy được di động Cậu không chọn gọi vào số cấp cứu mà quen thuộc nhấn vào các con số “Uy? Bạch Hiền , anh đúng lúc anh vừa định gọi cho em , em không cần …” Lúc này đây , Bạch Hiền không để cho Xán Liệt nói hết câu , cậu sợ mình sẽ không còn cơ hội , khóe miệng hơi cong lên , cậu cười khẽ “ Xán Liệt à… em yêu anh… Thật sự …thật sự rất yêu anh” Điện thoại đầu dây bên kia thật lâu vẫn không có phản ứng … Tiếp theo chỉ nghe tiếng Bạch Hiền đau đớn kêu lên “Xán Liệt à … là anh???” “Được rồi được rồi , anh rất bận a” Xán Liệt ứng phó nói Đơn giản điều muốn nói cũng đã xong bên kia chỉ truyền đến tiếng thét chói tai , người cũng không còn chút sức lực , di động trượt xuống mặt đất , màn hình sáng lên dòng chữ “trò chuyện chấm dứt” như là trào phúng Bạch Hiền kia đau đớn giãy dụa Trong lòng chợt dừng lại một khắc , Bạch Hiền nghĩ tới trước kia … “Chờ anh có tiền , anh nhất định sẽ không để em chịu khổ …” “Về sau , nơi này chỉ có Phác Xán Liệt , chỉ vì một mình anh mà đập như thế này a” Nước mắt chua sót cuối cùng cũng theo khóe mắt chảy xuống Phác Xán Liệt Em đem trái tim nhuốm máu này đều muốn moi ra cho anh Nhưng mà anh lại ghét bẩn .. Em đây đem nó đi lộng sạch sẽ Anh có thể , còn muốn nó không???” “Phịch____” _______END____________________:’((((___________________