Cái ý niệm này lăn qua lộn lại cổn động trong đầu óc Lục Bình, nhưng cuối cùng vẫn bị Lục Bình đè ép xuống. Giờ đây có năm đại tu sĩ toàn bộ đạo đàn thế giới tìm mình trả thù. Hắn cũng không nhận ra mình có lấy thực lực một địch năm, lúc này nên ấn trốn những người đó thì tốt hơn. Chuyện cấp bách bây giờ là phải nắm bắt hoàn cảnh đặc thù của đạo đàn thế giới toàn lực tăng lên tu vi thì tốt hơn. Bên người Lục Bình là một cái thủy mạch phong ấn, có Linh Lung Tửu Đỉnh điều chỉnh, hoàn toàn có thể hóa thành thủy linh khí tinh thần cuồn cuộn, đối với trình độ linh khí nồng đậm bên trong đạo đàn thế giới ngược lại cũng không lệ thuộc vào quá lớn. Tuy nhiên hai tầng áp lực trên thân thể cùng thần niệm do tiểu thiên thế giới này mang đến đối với Lục Bình bây giờ mà nói cũng là một cơ duyên không thể có nhiều. Nhưng hiện tại vị trí gặp phải uy áp cũng không trợ giúp quá lớn cho Lục Bình. Lục Bình cần tiếp tục thâm nhập đạo đàn thế giới, đến gần địa phương của đạo đàn di chỉ tiến hành tu luyện thì tốt hơn. Lục Bình nghĩ nghĩ, cũng quay người đuổi theo phương hướng năm vị đại tu sĩ rời đi lúc trước hơn nữa treo ngược xa xa phía sau bọn họ. Năm người này rõ ràng cho thấy muốn đi tìm mình, chỉ sợ bọn họ căn bản không nghĩ đến mình không ngờ đang ở sau lưng bọn họ. Hai canh giờ trôi qua, Lục Bình lại lần nữa trở lại địa phương lúc trước trấn áp khối Khánh Âm Thần Thạch thứ nhất. Nơi này trước đó hiển nhiên đã có người tới khám xét qua, nhưng nghĩ rằng bọn họ cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Năm vị đại tu sĩ không phát hiện mình ở nơi đây, thời điểm này hơn phân nửa đi tìm Hán Bạch Ngọc bồ đoàn khác rồi. Lục Bình tuy rằng rất muốn biết Ngũ Hành tông tìm kiếm những thứ Hán Bạch Ngọc bồ đoàn rốt cuộc có ích lợi gì, nhưng bây giờ đối mặt năm vị đại tu sĩ liên thủ rõ ràng ngay cả có vào miệng cọp, Lục Bình chỉ đành phải áp chế ý niệm này xuống. Nơi này đã từng bị Ngũ Hành tông tu sĩ kiểm tra qua, Lục Bình nghĩ tới bọn họ trong thời gian ngắn sẽ không trở lại, vì vậy lợi dụng liên hoa trận đồ cùng Quải Vân Phàm bày ra một khu vực bế quan tu luyện với phương viên gần một dặm. Bên trong khu vực này, bất kỳ gió thổi có động đều sẽ bị Lục Bình phát giác ra trước. Lục Bình tuy rằng rõ ràng báo cho tất cả mọi người bên trong khu vực này bị hắn dùng làm phạm vi thế lực của mình, nhưng người khác cũng không biết được người bên trong này có bao nhiêu đều là người nào, như vậy hiển nhiên cũng không dám khinh cử vọng động. Hơn nữa cho dù có phát sinh ngoài ý, Lục Bình cũng có đầy đủ thời gian ứng biến. Lục Bình làm xong bế quan chuẩn bị mới gọi Linh Lung Tửu Đỉnh ra, trên mặt lại đột nhiên treo lên một bộ cười khẩy: thiếu chút nữa cũng quên, nếu Ngũ Hành tông cùng năm vị đại tu sĩ của bốn nhà liên thủ muốn tìm người trả thù, vậy sao mình không đem tin tức này thả ra ngoài để cho tất cả mọi người đều biết? Cái chủ ý này thật không tệ, tốt nhất nên đem chuyện Ngũ Hành tông không tiếc lấy linh bảo chỉ sử dụng độc có một lần là hỏng làm cái giá để âm thầm thu thập Hán Bạch Ngọc bộ đoàn nói ra, nghĩ rằng những điều này cũng đủ đưa tới hữu tâm nhân chú ý. Mặc dù mình không rõ ràng nguyên nhân Ngũ Hành tổng thu tập Hán Bạch Ngọc bồ đoàn, nhưng những người khác chưa chắc cũng không biết, nếu không Ngũ Hành tông làm việc cũng sẽ không bí ẩn như vậy. Nghĩ đến làm liền, dù sao năm vị đại tu sĩ cũng không biết là ai tiết lộ những bí ẩn này, đến lúc đó khiến cho bọn họ đoán lung tung nghi hoặc cũng rất tốt! Lục Bình lấy ra một cô não các loại đồ mang theo trên người như đưa tin hạc giấy, truyền âm phù, truyền âm pháp kiếm, ước chừng có ba bốn mươi món, sau đó khắc in toàn bộ những tin tức lên phía trên, rồi sau đó giống như thiên nữ tán hoa hướng các phương hướng của đạo đàn thế giới dùng một hơi phóng ra toàn bộ. Đến lúc đó ai lấy được chút đồ này đã không trọng yếu, trọng yếu là một khi tin tức truyền ra, năm vị đại tu sĩ tất nhiên sẽ bị tất cả mọi người đề phòng cùng địch thị. Đừng nói Ngũ Hành tổng thu tập Hán Bạch Ngọc bồ đoàn có thể tiếp tục nữa hay không, không làm được chọc chúng giận, trở thành con chuột qua đường mà ai ai cũng đòi đánh giết, xui xẻo chính là bản thân bọn họ. Về phần Khánh Âm Toái Thạch còn phải xem cơ duyên. Bây giờ Lục Bình tuy rằng mượn Long chi pháp tướng thần diệu có thể trấn áp thất tổ ý niệm bên trong đá vụn, thậm chí toàn lực xuất thủ chính là xóa sạch ý niệm trong này cũng không nói ở đây. Nhưng mấu chốt của vấn đề là như thế nào tìm được những thứ đá vụn tán lạc, mà cái này cuối cùng vẫn phải xem cơ duyên! Nếu Long chi pháp tướng trong quá trình tu luyện lần nữa lấy được những lời chân ngôn nhắc nhở của thất tổ đột ngột toát ra, nhất là sự nhắc nhở của Giao đạo nhân, có lẽ Lục Bình còn có thể tìm được chỗ đại khái của Khánh Âm Toái Thạch phát ra chân ngôn. Nhưng nếu tiếp theo đây trong lúc tu luyện không nắm bắt được ý niệm được biểu đạt rõ ràng, Lục Bình tự nhiên cũng không còn cách nào, vì dù sao cũng không thể ở bên trong đạo đàn thế giới này đào bới khắp nơi để đi tìm cho được a! Lục Bình hiển nhiên không biết chính hành động như một trò đùa quái ác của hắn đã mang đến rung chuyển như thế nào cho đạo đàn thế giới. Lúc này hắn đang tĩnh tâm tu luyện trong chỗ mà mình vòng chiếm. Thủy linh lực tinh thuần rũ xuống giữa không trung bị Linh Lung Tửu Đỉnh từ thủy mạch chuyển hóa cuồn cuộn không dứt được Lục Bình vận chuyển “Long Đằng Tinh Hà quyết” dung nhập vào người, luyện hóa thành chân nguyên ô dùng để tăng lên tu vi của mình. Hơn nửa năm, Lục Bình rất cục cảm nhận được loại khoái cảm do tu vị đã lâu không tăng trưởng bây giờ đột nhiên tăng mạnh như vậy. Đạo thủy mạch phong ấn trong Linh Lung Tửu Đỉnh có thể mạnh hơn nhiều so với một cái chi mạch nhỏ mà Khương Thiên Lâm chuẩn bị mang về Bắc Hải. Nhưng dù vậy, hơn nửa năm đã đủ đem tu vi của Lục Bình đẩy lên tới pháp tướng trung kỳ điên phong, khoảng cách tiến cấp pháp tướng hậu kỳ đã chỉ còn lại ngưỡng cửa một đạo lối kiếp cuối cùng, có thể nói là mọi sự đã sẵn sàng chỉ còn chờ cơ hội. Nhưng nửa cái chi mạch bị Lục Bình phong ấn trong Linh Lung Tửu Đỉnh mặc dù đại lượng tán dật trong tu luyện, nhưng vẫn còn dư lại hơn một nửa. Trong tu luyện giới, trực tiếp lấy bản thân của một cái thủy mạch làm vật cho một người tu luyện, cái này chỉ sợ cũng chỉ có Lục Bình có thể làm ra. Hắn lấy phương thức cực đoan như vậy tiến hành tu luyện, tu vi trong thời gian nửa năm ngắn ngủi nhất cử đạt tới cảnh giới bây giờ tựa hồ cũng lộ ra chuyện đương nhiên rồi... Lúc này tu vị của Lục Bình đã đứng ở pháp tướng trung kỳ điên phong. Hơn nữa pháp tướng trung kỳ điên phong trải qua phản phục rèn luyện, Lục Bình thậm chí có một loại cảm giác, tựa hồ chỉ cần mình thoáng vận chuyển chân nguyên trong cơ thể một cái, thần niệm dường như đều có thể cảm giác được trong hư không định đầu tựa hồ sẽ phải ngưng tụ lội vân. Loại cảm giác này dĩ nhiên cũng không chân thực, nhưng cũng có thể nói rõ lúc này tu vị thực lực của Lục Bình cơ hồ đã đi tới cuối pháp tướng trung kỳ. Trừ phi hắn độ qua lối kiếp lần thứ hai ra sợ rằng cũng không có thủ đoạn có thể đại phúc tăng cường thực lực của hắn nữa.