Chầm chậm yêu anh
Chương 9 : Giáo sư lại chính là chủ nhà của tôi? (2)
Sau một hồi hì hục viết lách, cô đưa cho anh một bản hợp đồng. Anh cầm cái mắt kịn để gần đó rồi đeo lên nhìn.
Nhìn anh trông có chút khác lạ số với thường ngày nên cô mới hỏi : " Anh bị cận ư? Sao ở bệnh viện tôi không thấy anh đeo nhỉ."
" Ở bệnh viện tôi đeo kính áp tròng." Anh nhàn nhã đáp.
" Ờm. Nếu anh có ý kiến gì về hợp đồng này thì cứ nói." Cô khoanh tay trước ngực tỏ vẻ đề phòng.
Giáo sư An đẩy gọng kính cao lên rồi ngẩng mặt nhìn cô : " Đa số các điều khoản trong đây tôi đều đồng ý. Nhưng có một số cái ví dụ như tại sao mỗi buổi sáng tôi đều phải đi là trước 30 phút? "
" Tại vì chúng ta làm cùng một bệnh viện còn làm chung một khoa nữa. Nếu cùng nhau đi đến mọi người sẽ dễ hiểu lầm." Cô đáp một cách thản nhiên.
" Vậy tại sao cô lại không đi mà bắt tôi đi? "
"Thì...." cô cứng họng.
" Chắc tháng này phải tăng thêm tiền nhà quá..."
" Để tôi, để tôi đi cho." Cô giơ tay xung phong trông rất hăng hái.
Thật sự bây giờ trong túi cô không còn một đồng dính túi vì thuê căn nhà này, nếu cô có tiền thì cô cũng không cần ở chung với anh ta làm gì.
" Tốt. Điều 2, không được dẫn bạn khác giới về nhà khi chưa được sự cho phép của đối phương, điều này tôi đồng ý. Tiếp theo, cùng nhau ăn bữa sáng, điều này tôi có thể đồng ý."
Anh nghĩ đến lời nói trước đó của cô, nhếch môi, lộ ra nụ cười không chút ấm áp, giọng nói lạnh nhạt : " Đến lượt các điều kiện của tôi."
" Thứ nhất, nhiệt độ ở nhà không bao giờ cao hơn 25 độ? Nếu như vậy mùa đông sẽ lạnh lắm!" Cô quay sang nhìn anh khó hiểu.
" Lạnh thì cô tự mặc thêm áo." Anh đáp lại với vẻ bình thản.
" Vậy tại sao anh không tăng nhiệt độ lên? " Cô hỏi, vẻ mặt khó chịu.
" Vì tôi là chủ nhà. " Anh cộc lốc trả lời. Ánh mắt anh thâm sâu nhìn cô, không chút che giấu bụng dạ xấu xa của của mình.
Mạn Mạn thở dài cố gắng giữ bình tĩnh mà nói tiếp :" Được thôi, anh nói gì cũng đúng. Điều tiếp theo, không được vào phòng của anh khi chưa có sự cho phép, điều này tôi đồng ý. Điều 3, tôi sẽ là người nấu các bữa sáng....cái này tôi chấp nhận. Điều 4, việc nhà tất cả sẽ do tôi phụ trách....? "
Cô nghiến răng nhìn anh rồi đập tờ hợp đồng xuống bàn, quát : " Này, sao anh không mướn tôi làm ô sin luôn đi! "
" Nếu cô không đồng ý thì thôi, tiền nhà tháng này....."
Cô chưa kịp nói xong thì đã bị anh chặn họng, đành hạ giọng rồi nói : " Thôi được, tôi sẽ làm. Tôi sẽ làm hết! "
" Tốt. Vậy nếu không còn ý kiến gì thì chúng ta kí hợp đồng thôi. " Anh chỉ chỉ vào tờ hợp đồng cô đang để trên bàn.
" Được thôi. " Cô cầm bút rồi kí vào hợp đồng cái rẹt mà không nghĩ ngợi điều gì.
" Vậy phòng tôi ở đâu? "
Anh dẫn cô lên lầu 1 rồi chỉ căn phòng đầu tiên, " Đây là phòng của cô, còn phòng của tôi ở lầu 2".
Cô mở cửa, đập vào mắt cô là một chiếc giường mang phòng cách rất Âu Mỹ, đó cũng là lý do tại sao cô chọn căn nhà này. Tất cả đồ nội thất ở đây đều mang hướng phương Tây nên trông căn nhà có phần kỳ bí. Cô ngó qua ngó lại rồi hỏi : " Ở đây chỉ một mình anh ở thôi à? "
" Không lẽ còn ai khác? "
" Không, tại vì tôi thấy căn nhà khá lớn. Với lại nhìn cách trang trí của ngôi nhà nhìn rất ấm cúng, tôi nghĩ phải nhiều người sống lắm." Cô cười đáp, vẻ mặt hớn hở bước vào.
Anh dựa vào cửa, khoanh tay ung dung: " Gia đình tôi từng ở đây. Nhưng họ đều sang Mỹ sống hết rồi, được chưa ?"
Nhìn anh trông như không muốn nói nhiều lắm về việc này nên cô liền chuyển chủ đề: " À ừm tôi biết rồi. Vậy anh về phòng đi, sáng mai gặp."
Nghe xong anh liền quay mặt bỏ đi. Cô cũng định đóng cửa phòng lại bỗng dưng tiếng của anh vọng lại từ xa: " Ngày mai tôi muốn ăn đồ Trung."
" Được, tôi biết rồi." Cô gượng cười nhìn anh rồi đóng cửa cái rầm.
Cha sinh mẹ đẻ đến giờ cô chưa từng gặp người nào đáng ghét đến vậy. Ngữ khí anh ta gần như là ra mệnh lệnh, cái thái độ lạnh lùng như băng ấy đã thành công chọc giận cô đây!
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
505 chương
25 chương
84 chương
16 chương
66 chương