Cha Và Con
Chương 2
-Cha có thể đọc truyện cho con rồi phải không cha?
-Ừ!
Ở Phía bên kia thung lũng, con đường chạy qua một vùng cháy đen. Những thân cây trơ trụi cháy thành than rải khắp mặt đường. Tàn tro bay là là mặt đất, những đoạn dây điện treo trên những cột đèn đen kịt đang rên lên trong gió. Một ngôi nhà bị cháy rụi bên lề rừng , cách không xa là đồng cỏ cháy sém. Cạnh đó là một đoạn đường đang làm dở còn ngổn ngang đất bùn đỏ quạch.Xa hơn một chút là những tấm biển quảng cáo của các nhà trọ.Mọi thứ đều nguyên vị trí, chỉ có điều chúng đều mờ nhạt và biến dạng vì sương gió.Họ đứng nghỉ trong chốc lát trên đỉnh đồi trong gió lạnh.Anh nhìn thằng bé.
-Con không sao cha ạ.
Anh đặt tay lên vai thằng bé, hất đầu về vùng đất phía dưới họ.Lấy chiếc ống nhòm ra khỏi xe kéo, anh dùng nó để quan sát vùng đất phía dưới, nơi một thành phố hiện ra mờ mờ trông giống như một bức tranh bằng than chì được phác họa trên vùng hoang mạc.Không nhìn thấy gì cả, dù chỉ là một làn khói.
-Con nhìn được không cha?
-Ừ!
Thằng bé dựa vào chiếc xe để quan sát.
-Có gì không con?
-Chả có gì cha ạ.
Nó hạ thấp ống nhòm.
-Trời đang mưa cha ạ.
-Ừ, cha biết rồi.
Họ để lại chiếc xe kéo phủ kín bằng vải nhựa trong một rãnh nước rồi tìm đương lên dốc.Len lỏi qua những thân cây, họ đến ngồi dưới hốc một phiến đá nhô ra mà trước đó anh đã nhìn thấy.Họ ngồi đó lặng lẽ nhìn những làn mưa màu tro bụi đang phủ kín thung lũng.Lạnh quá.Hai cha con ôm lấy nhau, mỗi người quấn một chiếc chăn bên ngoài áo choàng.Chỉ còn lại tiếng nước rỏ long tong từ những thân cây.
Khi trời quang đãng hơn, họ quay trở về chiếc xe kéo.Kéo tấm vải nhựa che chiếc xe ra, hai cha con lấy chăn và những vật dụng cần thiết cho buổi đêm.Họ lại trèo lên đồi, tìm nền đất khô để dựng trại.Người cha quàng tay ôm đứa con vào lòng cố sưởi ấm cho nó.Họ thu mình trong chăn, quan sát thứ bóng tối không tên đang bao trùm lên tất cả.Cái bóng mờ mờ của thành phố biến mất trong đêm như một bóng ma.Anh thắp đèn, để vào chỗ khuất gió.Họ bước ra đường cái.Anh cầm tay cậu bé rồi hai cha con cùng trèo lên đỉnh đồi, nơi họ có thể nhìn bao quát vùng đất phía nam đang chìm trong bóng đêm.Họ đứng đó, chùm kín trong chăn, chăm chăm tìm kiếm bất cứ một ánh đèn hay ánh lửa nào.Vẫn chẳng có gì cả.Ngọn đèn họ thắp trong hốc đá ở bên đồi trông chỉ như một đốm sáng nhỏ.Họ đứng đó một lúc rồi quay lại hốc đá.Mọi thứ đều ướt sũng, không thể nhóm lửa được.Họ ăn bữa tối đạm bạc rồi nằm xuống cái ổ.Ngọn đèn đặt giữa hai cha con.Anh có mang sách cho thằng bé nhưng thấy nó có vẻ quá mệt nên lại thôi không đọc nữa.
-Mình để đèn khi con ngủ được không cha?
-Được chứ con.
Thằng bé vẫn trằn trọc chưa ngủ.Nó quay sang lặng lẽ nhìn cha.Khuôn mặt cha nó dính những vết đen từ trận mưa, trông giống như một diễn viên hài.
-Con hỏi cha được không?
-Được chứ con.
-Chúng ta sẽ chết phải không cha?
-Một lúc nào đó chứ không phải bây giờ.
-Chúng ta vẫn đi về phía nam phải không cha?
-Ừ.
-Nơi đó sẽ ấm chứ cha?
-Ừ.
-Tốt.
-Tốt gì chứ?
-Không có gì cha ạ.Con chỉ nói vậy thôi.
-Đi ngủ đi con.
-Vâng.
-Cha thổi tắt đèn đi nhé?
-Vâng.
Một lúc sau thằng bé lại hỏi trong bóng tối.
-Con hỏi cha được không?
-Được chứ con.
-Nếu con chết thì cha sẽ làm gì?
-Cha sẽ chết cùng con.
-Để cha được ở bên con phải không cha?
-Ừ, để cha được ở cùng con.
-Vâng.
Anh nằm nghe tiếng mưa rơi trong rừng.Lạnh lẽo và tĩnh mịch.Tro bụi của cái thế giới vừa bị diệt vong cuộn lẫn vào trong những cơn gió rét buốt, thổi điên cuồng trong khoảng khôn.Mọi thứ đều lẻ loi, đều chơi vơi trong một thứ không khí nhợt nhạt.Chỉ có hơi thở yếu ớt,run rẩy của thằng bé tiếp sức cho anh.Anh ước giá như trái tim mình là đá.
Thức dậy trước lúc bình minh, anh nằm ngắm nhìn buổi sớm màu tro của một ngày mới đang đến chầm chậm, uể oải.Thằng bé vẫn đang ngủ.Đi đôi ủng rồi gấp gọn chiếc chăn xong, anh bắt đầu len qua những thân cây.Anh đi đến chỗ hốc đá, cúi người xuống rồi bắt đầu ho.Anh ho rất lâu.Quỳ gối trên đống tro bụi, anh hướng mặt nhìn lên bầu trời u ám.
-E có ở đó không? Anh thì thầm.Cho anh gặp em đi.Cổ em có thể bị bóp nghẹn.Em có trái tim không? Em có linh hồn không? Chúa ơi! Chúa ơi!
Vào trưa ngày hôm sau, họ đi qua thành phố.Tay cầm súng, anh kéo thằng bé sát lại bên mình.Thành phố hầu như bị thiêu trụi.Không còn vết tích nào của sự sống.Những chiếc ô tô phủ đầy tro.Mọi thứ ngập trong tro và bụi.Những rãnh nước cạn khô.Một xác chết khô nằm cong queo trên bậu cửa.Cảnh tượng thật khủng khiếp.Anh kéo thằng bé lại gần hơn.
-Con hãy nhớ là những thứ con nhìn thấy sẽ mãi mãi ở trong đầu con.Hãy nghĩ về điều đó.
-Cha quên điều gì phải không cha?
-Ừ, người ta thường quên những cái mình muốn nhớ nhưng lại không quên được những cái mình muốn quên.
Có một cái hồ cách trang trại của bác anh một dặm, nơi hai bác cháu vẫn thường đi lượm củi đốt vào mùa thu.Anh thường ngồi phía đuôi thuyền nhúng tay xuống làn nước lạnh rẽ sau đuôi thuyền trong khi bác anh khom người đẩy mái chèo.Bàn chân ông cụ trong đôi giày đen của trẻ con ôm lấy chiếc sào.Ông đội cái mũ rơm, mồm ngậm chiếc tẩu, mặt nhìn hướng sang phía bờ.Một tay cầm hờ mái chèo, ông lấy chiếc tẩu ra khỏi mồm rồi dùng tay lau cằm.Hai bên bờ là những cây bulô ( giống cây gần với họ Sồi ) nhợt nhạt trước rừng cây xanh ngắt ở phía sau.Dọc hai bên bờ là những gốc cây đã bị chặt, vặn vẹo, xám xịt và biến dạng vì mưa gió, những cái cây bị gió quật đổ từ những trận bão nhiều năm trước.Thân cây đã bị xẻ làm củi đun hết rồi.Bác anh quay thuyền, gác mài chèo.Chiếc thuyền trôi qua những vùng nước cạn cho đến khi mái chèo chạm vào cát.Một con cá chết ngửa bụng nổi lềnh phềnh trên mặt nước trong vắt.Những chiếc lá vàng đang trôi.Họ tháo giày để trên miếng ván tàu sơn màu trầm rồi kéo thuyền lên bờ, buộc chiếc mỏ neo làm bằng một cái vốn chứa mỡ đã được đổ đầy bê tông vào cuối đoạn dây.Họ đi dọc bờ hồ trong khi bác anh xem xét những gốc cây đã bị đốn, phì phèo cái tẩu với một đoạn dây thừng quấn quanh vai.Ông nhổ một gốc cây bằng cách dùng rễ của nó làm đòn bẩy, lay đi lay lại cho đến khi cái gốc nổi trên mặt nước.Quần sắn đến gối nhưng hai bác cháu vẫn bị ướt.Họ buộc sợi dây thừng vào chiếc cọc phía đuôi thuyền rồi chèo thuyền kéo cái gốc cây sang phía bờ bên kia.Trời cũng đã tối.Chỉ có tiếng rẽ nước đều đều chậm rãi và tiếng cọc chèo va vào mạn thuyền.Ánh nước đen ngòm và ánh ánh đèn từ cửa sổ chiếc thuyền rọi dọc theo bờ.Nghe văng vẳng tiếng đài.Cả hai bác cháu không ai nói câu nào.Đây là một ngày tuyệt vời trong tuổi thơ của anh.Ngày này đã tạo dựng nên những năm tháng sau nó.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
46 chương
41 chương
58 chương
63 chương