Cha Và Con
Chương 18
-Có chứ ạ.
-Không đâu. Nào, con có đói không?
-Có ạ.
-Tối nay hai cha con mình sẽ ăn ngon một chút, nhưng chúng ta phải nhanh chân lên.
-Con đang đi nhanh đây.
-Trời có thể sắp mưa.
-Sao cha biết.
-Cha có thể cảm nhận được.
-Thế cha thấy gì.
-Cha ngửi thấy mùi tro bụi ẩm. Nhanh lên nào.
Anh bỗng khựng lại.
-Khẩu súng đâu rồi.
Thằng bé cứng cả người. Hoảng hốt.
Lạy chúa! Anh quay lại nhìn bờ biển. Họ đã hoàn toàn khuất bóng con tầu. Anh nhìn con. Thằng bé ôm đầu mếu máo.
-Cha ơi, con xin lỗi, con rất xin lỗi cha.
-Anh đặt cái túi bạt xuống. Chúng ta phải quay lại.
-Con xin lỗi.
-Không sao cả, chắc chắn nó vẫn còn ở đó.
Thằng bé đứng đó, đôi vai nhỏ bé run lên. Nó bắt đầu nức nở. Anh quỳ xuống ôm chặt lấy con.
-Nào, không sao cả đâu con trai. Cha là người phải giữ súng nhưng cha quên mất.
-Con xin lỗi cha ơi.
-Thôi, đi nào. Không vấn đề gì cả. Không sao cả.
Khẩu súng vẫn ở đó. Anh lượm nó lên lắc lắc rồi anh ngồi xuống tháo chốt ổ đạn ra và đưa cho con.
-Con cầm hộ cha.
-Nó vẫn bình thường chứ ạ?
-Tất nhiên là thế rồi.
Anh tháo ổ đạn ra thổi cho hết cát và đưa cho thằng bé. Anh thổi cả nòng và vỏ ngoài rồi lắp súng lại như cũ. Anh lên cò súng, kéo cò rồi lại lên cò súng một lần nữa. Anh lắp đạn vào ổ đạn.
-Tất cả đều ổn, đi nào con.
-Trời sắp tối rồi phải không ạ?
-Cha không rõ.
-Chắc là sắp.
-Nhanh lên nào, chúng ta phải nhanh lên.
Bóng tối bao trùm lấy họ. Khi hai cha con lên được đường mòn thì trời đã tối quá, không còn nhìn thấy gì nữa. Họ đứng trong gió giữa những đám cỏ xào xạc. Thằng bé nắm chặt tay anh.
-Chúng ta phải đi tiếp con ạ.
-Con chẳng thấy gì cả.
-Cha biết, chúng ta chỉ cần bước từng bước một.
-Vâng.
-Cố lên con.
-Dạ.
-Không vấn đề gì đâu.
-Vâng, không vấn đề gì.
Hai cha con tiếp tục đi trong bóng tối dầy đặc, mò mẫm như những người khiếm thị. Anh đưa tay ra đằng trước quờ quạng. Trên mũi đất này, anh chẳng thể đâm vào cái gì khác ngoài những mô đất đầy cỏ dại. Tiếng sóng ngày càng xa hơn. Anh vẫn phải chống chọi cả với những cơn gió. Sau một tiếng dò dẫm, hai cha con đã ra khỏi đám cỏ dại và ra đến bờ biển. Dưới chân hai cha con là cát khô của phần trên bãi biển. Gió lạnh hơn. Anh đưa con nép sang bên khuất gió của mình. Thình lình bãi biển sáng lòa lên rồi lại biến mất.
-Cha ơi cái gì thế?
-Không có gì đâu. Chớp ấy mà. Đi tiếp nào.
Anh vắt cái bạt lên vai nắm chặt lấy tay con, nhấc chân như những chú ngựa đang diễu hành. Cố gắng tránh dẫm lên gỗ dạt hoặc tảo biển. Ánh lại chớp lóa lên một lần nữa. Tiếng sấm xuyên qua màn đêm ầm ì vọng lại từ xa.
-Cha nghĩ là cha nhìn thấy chỗ nghĩ của hai cha con mình rồi.
-Vậy là chúng ta đi đúng đường phải không ạ.?
-Ừ.
-Con lạnh quá cha ạ.
-Cha biết. Cầu Chúa cho chớp nữa.
Họ lại đi tiếp. Khi ánh sáng chớp lên, anh nhìn thấy con đang lẩm bẩm cầu nguyện. Anh cố tìm chỗ nghĩ của hai cha con nhưng không thấy gì cả. Gió ngày một dữ dội, anh chờ đợi những hạt mưa đầu tiên. Nếu hai cha con mắc kẹt trên bãi biển suốt đêm với cơn bão này thì chết mất. Hai cha con quay lưng lại để tránh bị gió táp vào mặt, tay giữ chặt lấy mũ áo. Cát quất ràn rạt vào chân hai cha con. Chúng đuổi bắt nhau trong bóng đêm.
Tiếng sấm nổ ra tận ngoài khơi. Mưa sập xuống nhanh chóng. Tới tấp vào mặt. Anh áp chặt con vào mình.
Hai cha con đứng dưới trời mưa như trút nước. Họ đã đi được bao xa rồi. Anh chờ những tia chớp nữa nhưng nó cứ ngày một yếu đi. Khi những tia chớp tiếp theo ánh lên, anh biết anh chẳng thể nhận ra được đường đi nữa trong cơn bão này. Họ lê từng bước vất vả trên cát. Hi vọng là sẽ nhìn thấy đống gỗ mà hai cha con đã nghỉ ở đấy. Chẳng còn tia chớp nào cả. Rồi qua màn mưa, anh chợt nghe thấy tiếng lộp độp vẳng lại từ xa. Anh đứng lại.
-Nghe này con, anh nói.
-Gì vậy cha?
-Con nghe đi, thấy không?
-Con chẳng nghe thấy gì cả.
-Đi nào.
-Gì vậy cha?
-Tấm bạt con ạ. Cha nghe thấy tiếng mưa trên tấm bạt.
Hai cha con tiến bước, loạng choạng trên cát vá vấp vào những rác rưởi mà thuỷ triều đã dâng lên bờ. Hai cha con về được đến chỗ tấm bạt.Anh vội mò tìm những tảng đá anh đặt lên để chặn giữ tấm bạt, phủ lên người hai cha con rồi lại lấy mấy tảng đá chèn lên mép trong. Anh cởi áo ướt cho con và lấy chăn ra đắp lên. Anh cởi áo khoác của mình, ôm con chặt hơn và hai cha con thiếp đi.
Đến đêm thì mưa tạnh. Anh thức giấc và lắng nghe. Gió lặng rồi, còn biển thì đang gầm gừ. Khi ánh sáng nhợt nhạt đầu tiên của ngày xuất hiện, anh đứng dậy và bước xuống bãi biển để xem sóng có đánh dạt lên bờ thứ gì dùng được không. Trận bão đã quăng quật mọi thứ và ném bừa bãi trên bãi biển. Trong chỗ nước cạn của đê chắn sóng, giữa đống củi dạt, anh nhìn thấy xác một người già bị dạt vào lúc nâng lên lúc hạ xuống theo nhịp của sóng. Anh ước giá anh có thể giấu đi để con anh khỏi nhìn thấy. Nhưng con anh nói đúng. Anh giấu để làm gì? Khi anh quay lại thì thằng bé đã ngồi dậy trên cát và nhìn anh đi lại từ xa. Anh cuốn chăn và phơi áo khoác của hai cha con lên những bụi cỏ khô. Thằng bé đến cạnh anh và ngồi xuống. Hai cha con cứ ngồi như vậy nhìn những con sóng đen nhịp nhàng lên xuống đằng xa.
Hai cha con đã mất cả buổi sáng để chuyển đồ từ con tầu sang. Anh nhóm lửa sẵn trên bờ. Khi anh vừa run cầm cập vừa đi lên từ bờ biển lạnh, anh đưa sợi dây cho thằng bé ì ạch kéo cái túi từ dưới biển lên còn anh thì ra đống lửa sưởi. Hai cha con dốc hết đồ từ trong túi ra và trải nó lên bãi biển cho con. Trên thuyền còn nhiều thứ khác má hai cha con không thể mang theo hết. Anh nghĩ là hai cha con nên ở lại vài ngày trên bờ biển ăn uống thỏa thuê nhưng như thế thì rất nguy hiểm. Đêm đó, hai cha con nhóm lửa ngủ lại trên bờ biển với đống đồ đạc lỉnh kỉnh xung quanh. Anh thức dậy và ho. Anh uống chút nước và chất thêm củi vào đống lửa, những tia lửa đỏ không ngừng bắn ra. Thứ gỗ đã ngấm muối này cháy tỏa ra ngọn lửa màu cam và xanh. Anh ngồi nhìn chúng trong một lúc lâu. Sau đó anh đi ngược lên trên bờ biển. Cái bóng của anh đổ dài trên nền cát ngay trước mặt anh. Nó cũng lay động theo ngọn lửa, như một ngọn lửa bập bùng trong gió. Anh ho không dứt. Anh quỳ xuống nắm chặt đầu gối, cảm nhận được vị mặn của máu trong miệng. Những con sóng trườn lên bờ cát rồi rút lui vào trong bóng tối. Anh nghĩ lại về cuộc đời nhưng còn cuộc đời nữa đâu để nghĩ. Sau một hồi anh quay lại. Anh lấy một lon quả ra khỏi túi, ăn chậm rãi. Thằng bé vẫn đang ngủ. Mỗi làn gió thổi, ngọn lửa bùng lên làm những tàn lửa thi nhau chạy theo gió ra ngoài biển. Anh để cái hộp rỗng giữa hai chân. Mỗi ngày là một sự dối trá. Nhưng ta đang chết dần chết mòn. Đấy không phải là một điều dối trá.
Hai cha con xếp những đồ đạc mới trên tấm bạt hoặc trên những tấm chăn trên bờ biển. Sau đó đóng tất cả lên xe. Thằng bé đã cố gắng mang quá nhiều và hai cha con phải dừng lại để nghỉ. Anh dỡ bớt một phần đồ đạc bên con chuyển sang bên mình. Sau cơn bão, con tàu đã di chuyển một chút. Anh đứng nhìn nó. Còn thằng bé chăm chú nhìn anh.
-Cha lại định ra đó ạ?.
-Ừ. Một lần cuối.
-Con thấy sợ lắm cha à.
-Không sao đấu. Con để ý xung quanh một chút.
-Chúng ta đã có quá nhiều thứ để mang đi rồi.
-Cha biết, chỉ là cha muốn xem lại một chút.
-Vâng.
Anh xem xét con tầu từ đầu đến cuối một lần nữa. Khoan đã nào. Để xem lại xem. Anh ngồi trên sàn của phòng khách lớn, chân đặt lên cái bệ. Trời đang tối dần. Anh cố gắng nhớ lại mọi chi tiết của con tàu. Anh đứng dậy bước ra boong tàu một lần nữa. Thằng bé đang ngồi cạnh đống lửa. Anh bước xuống khoang lái ngồi tựa vào tường, chân gác lên bàn, gần ngang tầm mắt. Anh mặc một cái áo len và khoác thêm một cái áo gió bên ngoài nữa nhưng chúng chẳng đủ ấm khiến anh cứ run lên cầm cập. Anh đang định đứng dậy thì anh nhận ra cái mà anh cứ nhìn chăm chăm từ nãy đến giờ ở bên vách bên kia là bốn cái chốt. Tất cả làm bằng i-nốc. Ngày trước, những băng ghế này được bọc đệm. Bây giờ, anh có thể thấy dấu vết của những miếng đệm đã rách toang ở các góc. Phía trên băng một chút, một sợi dây ni-lông lộ ra, đoạn cuối của nó được gấp lên và khâu chéo lại. Anh xem xét mấy cái chốt. Chúng có tay quay. Anh quỳ lên băng ghế rồi lấy ngón tay trỏ vặn mấy cái chốt sang bên trái. Chúng đều là chốt lò xo. Khi anh tháo chúng ra anh nắm lấy sợi dây ni-lọng và giật ra, một tấm bảng trượt xuống sàn. Trong cái ngăn đó có vài tấm vải buồm và có lẽ hai cái xuồng cao su đã được cuộn tròn trong một cái dây. Một đoi mái chèo nhựa nhỏ. Một hộp pháo sáng. Trong cùng là một hộp đồ nghề. Quấn quanh nắp khóa là một sợi dây điện. Anh tháo sợi dây ấy ra, mở được nắp hộp. Trong hộp có một cái đèn pin màu vàng, một cái đèn hiệu nhấp nháy chạy bằng pin khô, một túi cứu thương và một cái đèn phát sáng tín hiệu cấp cứu màu vàng., một cái bao màu đen bằng nhựa, to bằng cuốn sách. Anh kéo khóa bao ra. Cái bao đựng vừa vặn một khẩu súng bắn pháo sáng bằng đồng, dài 37mm. Anh khẽ nâng khẩu súng ra khỏi túi bằng cả hai tay. Xem xét rồi đẩy cái chốt và ngó vào bên trong. Không có viên pháo sáng nào trong nòng súng cả, nhưng trong bao còn tám viên to tròn, ngắn và có vẻ mới. Anh đặt khẩu súng vào lại trong bao, và đóng nắp hộp lại.
Anh lập cập lội vào bờ, ho sù sụ. Choàng khăn lên mình, anh ngồi xuống bên cạnh đống lửa vứt mấy cái hộp vừa thu lượm được sang một bên. Thằng bé cuối xuống cố vòng tay qua người anh. Anh mỉm cười.
-Cha tìm thấy cái gì thế? Thằng bé hỏi.
-Cha tìm thấy một túi cứu thương. Và một khẩu súng pháo sáng.
-Nó là cái gì thế ạ?
-Để cha cho con xem. Nó dùng để báo hiệu.
-Nó là cái cha định tìm ạ?
-Ừ.
-Sao cha biết được là nó có ở đó.
-Cha chỉ hy vọng là nó sẽ có ở đó thôi. Nhưng rất may mắn là cha lại tìm được.
-Anh mở cái hộp ra cho con nhìn.
-Một khẩu súng.
-Ừ, một khẩu súng bắn pháo sáng. Đạn của nó là những viên pháo. Nó sẽ bắn viên pháo lên trời rồi viên pháo đấy sẽ nổ tung và phát sáng.
-Con có thể xem nó không?
-Có chứ.
Thằng bá nhấc khẩu súng ra khỏi cái hộp và cầm lấy nó.
-Liệu con có thể dùng nó để bắn người khác không? Nó hỏi.
-Có.
-Thế người đó có chết không?
-Không. Nhưng nó có thể làm người đó bốc cháy.
-Vì thế mà cha lấy nó ạ?
-Ừ.
-Vì chẳng có ai để cha con mình báo hiệu. Phải không ạ?
-Cũng không hẳn.
-Con muốn thấy nó phát sáng.
-Ý con là bắn thử nó sao?
-Vâng.
-Chúng ta có thể bắn thử.
-Thật không cha?
-Ừ.
-Lúc trời tối hả cha?
-Ừ. Lúc trời tối.
-Nó sẽ giống như là pháo hoa chúc mừng.
-Pháo hoa chúc mừng. Ừ, đúng vậy.
-Chúng ta có thể bắn vào tối nay được không ạ?
-Sao lại không nhỉ?
-Nó đã được nạp đạn chưa ạ?
-Chưa. Nhưng chúng ta sẽ nạp nó sau.
Thằng bé đứng dậy, tay cầm khẩu súng chĩa thẳng ra biển.
-Ồ! Nó reo lên.
Anh mặc quần áo vào, rồi hai cha con đi xuống bờ biển mang theo những món đồ mới lấy được.
-Cha nghĩ là những người đó đã đi đâu rồi?
-Những người trên con tàu đó ư?
-Vâng.
-Cha không biết.
-Cha có nghĩ là họ đã chết không?
-Cha không rõ.
-Nhưng tình hình có vẻ không có lợi cho họ.
Anh mỉm cười.
-Tình hình không có lợi cho họ ư?
-Vâng. Phải không ạ?
-Không, có thể là không chứ.
-Con nghĩ là họ sẽ chết.
-Không chắc lắm.
-Con nghĩ đấy là điều đã xảy ra với họ.
Họ cũng có thể sống sót và đang ở một nơi nào đó lắm chứ. Anh nói. Có thể là như thế chứ. Thằng bé không trả lời. Hai cha con tiếp tục đi, chân được cuốn quanh bằng tấm vải buồm được buộc chặt lại bằng những sợi dây cắt ra từ tấm vải nhựa. Họ để lại trên bãi biển những dấu chân kỳ dị. Trong đầu anh cứ đeo đẳng những suy tư về thằng bé và mối quan tâm của nó. Một lúc sau, anh nói:
-Có lẽ là con đúng. Họ có thể đã chết.
-Nếu họ còn sống thì chúng ta đang chiếm đồ đạc của họ.
-Hiện tại chúng ta không chiếm đoạt con ạ.
-Con biết.
-Ừ.
-Thế cha nghĩ là liệu có bao nhiêu người còn sống.
-Trên trái đất ư?
-Vâng, trên trái đất.
-Cha không biết. Chúng ta nghỉ một lát nhé.
-Vâng.
-Con làm cho cha mệt lử rồi.
-Dạ.
-Họ để đống đồ xung quanh.
-Ta có thể ở lại đây bao lâu hở cha?
-Con đã hỏi cha rồi mà.
-Con biết.
-Chúng ta phải xem đã.
-Có nghĩa là sẽ không lâu ạ?
-Có thể là vậy.
Thằng bé bới cát lên đến khi trên mặt cát hình thành một miệng lỗ tròn. Anh chăm chú nhìn con.
-Cha không biết liệu còn bao nhiêu người sống trên trái đất này. Cha nghĩ là không nhiều lắm.
-Con biết. Nó nói rồi kéo cái chăn đắp lên vai và nhìn xuống bờ biển hoang vu, xám xịt.
-Sao thế con? Anh hỏi.
-Không có gì ạ.
-Nào, nói cho cha nghe đi.
-Chắc là một nới đó phải có những người đang sinh sống chứ.
-Nơi nào cơ?
-Con không rõ. Nó có thể ở bất kỳ đâu.
-Ý con là ngoài trái đất.
-Vâng.
-Cha không nghĩ là như thế. Họ không thể sinh sống ở bất kỳ đâu nữa.
-Kể cả khi họ tìm được một nơi như thế ạ?
-Ừ.
Thằng bé ngoảnh mặt đi.
-Sao thế? Anh hỏi.
Nó lắc đầu rồi nói: -Con không biết chúng ta đang làm gì.
Anh định trả lời, nhưng rồi lại thôi. Một lúc sau, anh nói:
-Chắc chắn là vẫn còn người sống. Chắc chắn là như thế. Chúng ta sẽ tìm thấy họ. Rồi con sẽ thấy.
Anh sửa soạn bữa tối trong lúc thằng bé chơi đùa trên cát. Nó đã chế ra một cái bay từ vỏ hộp thiếc đựng đố ăn và đã xây được một ngôi làng nhỏ trên cát.Thằng bé khoét cát thành một mạng lưới chằng chịt những con đường. Anh lại chỗ con ngồi xổm xuống ngắm công trình của thằng bé. Nó ngẩn đầu lên.
-Sóng sẽ cuốn trôi nó đúng không cha?
-Ừ.
-Thôi kệ vậy. Không sao cả.
-Con có thể viết bảng chữ cái ABC không?
-Có.
-Lâu lắm rồi chúng ta không học hành gì cả.
-Vâng.
-Con viết cái gì đó lên cát đi?
-Có lẽ cha con mình có thể viết một bức thư gửi đến những người tốt bụng. Để nếu như họ có tình cờ đi ngang qua, họ sẽ biết chúng ta đang ở đây. Chúng ta có thể viết thư lên phía trên kia. Thủy triều sẽ không thể xóa được.
-Thế nếu như những người xấu mà đọc được bức thư của chúng ta thì sao?
-Ừ nhỉ.
-Lẽ ra cha không nên nói như thế. Chúng ta có thể viết cho họ một bức thư.
Thằng bé lắc đầu.
-Không sao đâu mà, nó nói.
Anh nạp những viên đạn pháo súng và ngay khi trời tối,hai cha con bỏ lại đống lửa trên bãi rồi đi ra phía biển. Anh hỏi con có muốn tự tay bắn hay không.
-Cha bắn đi. Cha biết cách bắn mà.
-Ừ.
Anh lên cò súng, chĩa ra biển và bóp cò. Viên đạn pháo bay theo đường vòng cung, bừng lên sáng rực cả vịnh. Những tàn pháo lửa từ từ rơi xuống chìm vào lòng biển đêm. Những cơn thủy triều nhờ nhọ đang trườn lên bãi cát cũng sáng lóa lên một lát rồi lịm dần.. Anh nhìn xuống khuôn mặt đang ngước lên của con.
-Họ có thể nhìn thấy nó từ rất xa phải không cha?
-Ai hả con?
-Bất kỳ ai.
-Không. Không xa lắm.
-Cái này sẽ giúp cha khi cha muốn chỉ cho họ chỗ cha đang ở.
-Ý con là báo cho những người tốt?
-Vâng. Hoặc bất kỳ ai mà cha muốn.
-Ví dụ như là ai?
-Con không biết.
-Như là Chúa ư?
-Vâng. Có lẽ là một ai đó như Chúa.
Vào buổi sáng, anh nhóm một đống lửa rồi lang thang trên bờ biển. Thằng bé vẫn đang ngủ. Anh không đi quá xa, nhưng cứ cảm thấy lòng bất an. Khi quay trở về, anh thấy thằng bé choàng khăn đứng chờ anh. Anh rảo bước đi về phía con lúc này đã sụp xuống.
-Con làm sao thế con trai? Con làm sao thế?
-Cha ơi, con thấy không khỏe.
Anh đưa tay lên sờ trán thằng bé. Tránh. Anh bế nó lên và đưa lại gần đống lửa.
-Không sao. Con sẽ không sao đâu.
-Không sao đâu con
Trên bãi cát vắng lạnh, anh ngồi bên cạnh con, đỡ lấy trán thằng bé lúc nó đang cuối xuống, nôn thốc, nôn tháo. Anh lấy tay khẽ lau miệng cho con.
-Con xin lỗi, thằng bé nói.
-Thôi nào. Con có làm gì sai đâu.
Anh bế con vào trong lều, cuốn chăn cho con. Anh dỗ dành cho thằng bé chịu uống chút nước. Anh chất thêm củi vào đống lửa, tay vẫn sờ lên trán thằng bé. Con sẽ ổn thôi mà, anh nói. Thằng bé run rẩy, sợ hãi.
-Cha đừng đi đâu cả.
-Tất nhiên là cha sẽ không đi đâu cả.
-Kể cả là đi một tí thôi.
-Không, cha không đi đâu cả. Cha ở ngay đây với con.
-Vâng.
Anh ôm chặt con cả đêm đó. Chập chờn và choàng tỉnh trong hoảng hốt, anh cảm nhận được nhịp đập yếu ớt của con. Sáng hôm sau, thằng bé vẫn không khá hơn chút nào. Anh cố nài con uống một chút nước hoa quả nhưng thằng bé không uống. Anh áp chặt tay lên trán con, cầu cho thằng bé sẽ mát hơn nhưng thằng bé vẫn sốt cao. Khi nã thiếp đi, anh xa xót khẽ lau đôi môi nhợt nhạt của con. Cha sẽ giữ lời hứa. Anh nói thầm với con.
-Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cha sẽ không để con đơn độc, cha sẽ không để con ra đi một mình đâu, con trai của cha.
Anh lục lọi trong túi cứu thương lấy được trên tàu hôm trước, nhưng chẳng có gì dùng được cả. Thuốc aspirin, băng gạt và thuốc tẩy. Một ít thuốc kháng sinh nhưng đã quá hạn sử dụng. Đó là tất cả những gì anh có lúc này, anh đỡ thằng bé dậy cho nó uống thuốc. Người thằng bé ướt đẫm mồ hôi. Trước đó, anh đã lôi cái chăn ra khỏi người con rồi cái áo khoác, bây giờ anh cởi hết quần áo trên người nó ra và đưa ra xa đống lửa. Thằng bé ngước nhìn cha và nói:
-Con lạnh lắm.
-Cha biết. Nhưng con đang sốt rất cao và cha con mình phải tìm cách cho con hạ nhiệt.
-Con có thể đắp thêm chăn được không?
-Ừ.
-Cha đừng đi đâu cả.
-Không. Cha không đi đâu hết.
Anh mang mấy cái quần áo bẩn đầy bụi đất của thằng bé đi giặt. Anh cởi truồng, run lập cập trong nước biển lạnh giá, vò và vắt từng chiếc quần cái áo. Sau đó, anh xếp mấy cành cây gần đống lửa trên cát để trải chỗ quần áo vừa giặt ra. Anh cho thêm củi rồi đi lại gần con. Tay anh xoa nhẹ lên mái tóc bù xù của thằng bé. Buổi tối anh mở nột hộp súp, đun nóng nó lên. Anh vừa ăn vừa nhìn màn đêm buông xuống rồi ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm co ro trên cát. Đống lửa đã tàn, xung quanh chỉ còn là đêm đen. Anh cuống chuồng với sang bên con.
-Sẽ ổn thôi. Anh thì thầm. -Sẽ ổn thôi con.
Anh nhóm lại đống lửa, lấy một tấm vải nhỏ, dấp nước và chườm lên trán thằng bé. Bình minh ảm đạm đang lên dần. Lúc trời tờ mờ sáng, anh đi vào trong rừng gỗ phía sau những đụn cát. Khi trở ra, anh mang theo rất nhiều cành củi khô và chất chúng thành đống bên cạnh đống lửa. Anh nghiền nhỏ mất viên aspirin cho vào cốc nước,hòa thêm chút đường và muối. Anh nâng đầu thằng bé lên và giữ cốc cho nó uống.
Anh đi ra bờ biển, ngồi sụp xuống và ho sù sụ. Anh đứng nhìn những đợt sóng cuồn cuộn, đen ngòm. Bắt đầu thấy lảo đảo vì kiệt sức, anh quay lại, ngồi cạnh thằng bé, gấp lại tấm vải, lau mặt cho con, rồi lại đắp lên trán nó.
-Mình phải ở cạnh thằng bé. Anh nhủ thầm, mình phải nhanh tay nhanh chân để lúc nào cũng ở cạnh con. Anh ôm con thật chặt. Ngày tàn của thế giới này.
Thằng bé ngủ li bì cả ngày. Cứ thỉnh thoảng anh lại đáng thức nó đậy để cho nó uống nước đường. Cổ họng khô khốc của thằng bé cứ co giật và nấc lên.
-Con phải uống, anh nói.
-Vâng, thằng bé nói với cái giọng khò khè.
Anh xoay cái cốc xuống nền cát, nhẹ nhàng kéo cái chăn thằng bé đang gối lên để đắp cho nó. Anh ân cần hỏi:
-Con có lạnh không?
Nhưng thằng bé đã chìm vào giấc ngủ.
Anh cố gắng thức qua đêm nhưng cơn đói ngủ cứ kéo tới. thỉnh thoảng, anh lại choàng tỉnh, ngồi dậy và tự tát vào má mình cho tỉnh ngủ hoặc đứng lên lấy thêm củi cho vào đống lửa. Anh ôm con, cúi xuống nghe những tiếng thở phập phồng, khó nhọc. Tay anh có thể cảm nhận được những chiếc xương sườn con gầy gộc. Anh đi ra phía bờ biển, hai tay bấu chặt lên đầu, rồi cả người anh quỳ sụp xuống, khóc thảm thiết.
Đến đêm trời mưa. Từng hạt rơi tí tách trên tấm vải nhựa phủ trên người hai cha con. Anh đang ôm thằng bé. Lặng lẽ nhìn những ngọn lửa xanh qua tấm vải nhựa, anh chìm vào một giấc ngủ không mộng mị. Khi anh tỉnh dậy, anh chẳng nhớ nổi mình đang ở đâu. Đống lửa đã tắt, mưa cũng đã tạnh. Anh cất tấm vải nhựa đi, chống khuỷu tay xuống và nhỏm dậy. Ngày ảm đạm. Thằng bé mở mắt ra nhìn anh. Nó gọi:
-Cha ơi.
-Cha đây con.
-Con có được uống nước không?
-Có. Có chứ. Con thấy trong người thế nào rồi?
-Con thấy cứ là lạ. Con có đói không?
-Con chỉ thấy khát thôi.
-Cha đi lấy nước cho con đây.
Anh đẩy tấm chăn trên người ra, đứng dậy và chạy đi lấy cho thằng bé một cốc nước. Khi quay lại, anh quỳ xuống, đưa cốc nước lên miệng cho con, dỗ dành. Con sẽ khỏe nhanh thôi, con trai. Thằng bé gật đầu, nhìn cha nó và uống hết cốc nước và còn đòi thêm.Anh nhóm lửa lên, phơi quần áo ướt của thằng bé và mang cho nó một hộp nước táo.
-Con có nhớ gì không? Anh hỏi.
-Nhớ gì cơ ạ?
-Về việc con bị ốm ấy?
-Con nhớ là cha con mình đã bắn súng phát sáng.
-Con có nhớ việc lấy các thứ từ con thuyền không?
Thằng bé ngồi húp nước táo. Nó ngước lên và nói:
-Con không phải là người mất trí nhớ.
-Cha biết.
-Nhưng con mơ thấy nhiều thứ kỳ lạ lắm.
-Về cái gì?
-Con không muốn kể cho cha.
-Ừ. Không sao. Bây giờ con đánh răng nhé.
-Đánh răng bằng bàn chải ấy ạ?
-Ừ.
-Vâng.
Anh đã kiểm tra tất cả hộp thức ăn và đều thấy chúng an toàn. Những hộp nào gỉ quá rồi thì vứt đi. Tối hôm đó, hai cha con ngồi bên đống lửa, thằng bé húp súp nòng trong khi anh lật qua lật lại quần áo trên lửa cho khô. Anh nhìn con chăm chú làm thằng bé bối rối.
-Cha đừng nhìn con nữa.
-Ừ
Nói rồi nhưng anh vẫn không rời mắt khỏi con.
Hai ngày tiếp theo, hai cha con cứ đi lang thang dọc bờ biển, đến tận mũi đất rồi lại quay lại. Chân bọc trong những mảnh vải nhựa. Họ đã ăn rất nhiều. Anh đựng lại tấm vải buồm lên bằng mấy cái cọc chắn gió. Hai người cũng đã lọc bớt đồ đạc được để có thể chất vừa lên chiếc xe kéo. Anh dự tính hai cha con sẽ lên đường trong hai ngày nữa. Khi hai cha con quay lại cái lều vào lúc chạng vạng tối, anh nhìn thấy những dấu chân người trên cát. Anh dừng lại, đứng quan sát bờ biển.
-Ôi, Chúa ơi! Anh rên lên. Chúa ơi!
-Chuyện gì vậy, cha?
Anh rút súng ra.
-Đi nào con. Nhanh lên.
Tấm vải nhựa đã không cánh mà bay. Những chiếc chăn của họ. Những chai nước và tất cả thức ăn họ gom góp được bấy lâu nay cũng biến mất. Tấm vải buồm đã bị gió thổi tung, bay lên chỗ những đụn cát. Giầy cũng bị lấy đi mất. Anh chạy đến chỗ cất chiếc xe, nhưng chiếc xe cũng không còn ở đó. Tất cả mọi thứ đã bị lấy đi hết. Anh nguyền rủa chính mình. Mày là đồ ngu. Đồ con lừa.
-Thằng bé tròn mắt ngạc nhiên. Chuyện gì xảy ra vậy cha?
-Chúng đã lấy đi tất cả đồ của chúng ta rồi con ạ.
-Thằng bé ngước nhìn lên rơm rớm nước mắt.
-Theo cha nào.Con phải theo sát cha nhé.
Anh lần theo vết xe kéo để lại trên cát. Những dấu giày, Có bao nhiêu tên đây? Ra đến nền đất sau mấy bụi dương xỉ thì anh mất dấu. Lần mò một lúc hai cha con ra đến đường lớn, anh ra dấu bảo con dừng lại. Gió cuốn hun hút, bốc lên những đám tro bụi rải rác.
-Con đừng giẫm lên đường vội. Và nín khóc đi. Chúng ta phải rũ sạch cát khỏi chân đã. Đây, con ngồi xuống.
Anh tháo tấm vải buồm buộc chân, rũ sạch cát ra và rồi buộc lại như cũ.
-Cha muốn con giúp. Chúng ta cần tìm nơi cát rơi bên đường. Có thể chỉ là một ít cát thôi. Để chúng ta có thể biết được chúng đã đi đường nào. Được chứ?
-Vâng.
Họ tìm thử hai hướng khác nhau trên đường nhựa. Anh vừa đi được một đoạn thì thằng bé gọi.
-Đây này cha ơi. Bọn chúng đi theo đường này này.
Khi anh quay lại chỗ thằng bé, nó đang cúi sát mặt đường.
-Ngay đây này.
Anh nhìn thấy có một ít cát biển trên mặt đường, Đó hẳn là chỗ cát rơi ra từ hầm chiếc xe kéo của hai cha con. Anh đứng dậy và nhìn theo vệt cát trên đường.
-Làm tốt lắm, con trai. Đi nào.
Họ lại đi tiếp. Anh nghĩ là với tốc độ này, anh sẽ đuổi kịp bọn chúng, nhưng không thể. Anh phải dừng lại vì những cơn ho dữ dội.
-Chúng ta sẽ phải đi bộ. Nếu bên kia nghe thấy tiếng chúng ta chạy, chúng sẽ trốn vào hai bên đường. Đi thôi con.
-Họ có bao nhiêu người vậy cha?
-Cha không biết, cũng có thể chỉ có một tên thôi.
-Chúng ta sẽ giết họ à?
-Cha chưa biết.
Họ lại tiếp tục đi theo vệt cát. Hơn một giờ đồng hồ trong đám bụi, lúc đo trời cũng đã nhá nhem tối, thì họ mới đuổi kịp theo kẻ trộm. Hắn đang gò lưng kéo chiếc xe đầy đồ, chật vật bước ngay phía trước hai cha con. Khi hắn ta nhìn lại sau và thấy hai người, hắn cố hết sức để kéo chiếc xe chạy, nhưng chiếc xe chất quá nhiều đồ nên hắn buộc phải dừng lại. Hắn đứng phía sau cái xe kéo, tay lăm lăm con dao phay. Khi hắn nhìn thấy khẩu súng, hắn lùi lại mấy bước, nhưng tay vẫn cầm chặt con dao.
-Tránh xa chiếc xe ra. Hắn gằn giọng.
Hắn nhìn hai cha con, nhìn vào thằng bé. Một kẻ cù bất cù bơ. Những ngón tay của bàn tay phải đã bị cắt cụt. Hắn rụt tay lại, giấu những ngón tay sau lưng. Chiếc xe được chất cao ngất, hẳn là hắn không bỏ sót một chút gì của hai bố con.
-Tránh xa chiếc xe ra và thả con dao xuống.
Hắn dáo dác nhìn quanh như thể quanh đó sẽ có gì giúp được hắn. Hắn ta gầy giơ xương, thảm hại, râu ria xồm xoàng và bẩn thủi. Cái áo khoác hắn đang mặc chằng chịt băng dính. Mặc dù biết tên kẻ trộm kia đã sợ hết hồn hết vía khi trông thấy khẩu súng trong tay anh, nhưng anh vẫn lên đạn để dọa hắn. Hai tiếng lên cò khô khốc, lạnh lùng phá tan không gian tĩnh mịch chỉ có một âm thanh duy nhất là tiếng thở của mỗi người. Đứng cách tên kẻ trộm một đoạn mà hai cha con vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi hám bốc ra từ đống quần áo rách tới tả trên người hắn. Nếu mày không đặt con dao xuống và tránh xa chiếc xe của tao ra, tao sẽ bắn vỡ sọ mày. Tên trộm đưa mắt nhìn thằng bé. Hắn đặt con doa trên đống chăn và lùi lại mấy bước và cứ đứng đó.
-Lùi lại nữa đi.
Hắn lùi lại thêm ấy bước.
-Cha ơi. – Thằng bé rụt rè lên tiếng.
-Con ở yên chỗ đó.
Anh vẫn không rời mắt khỏi tên kẻ trộm.
-Thằng khốn này.
-Cha ơi, đừng giết ông ấy.
Tên trộm lấm la lấm lét nhìn hai cha con. Thằng bé mếu máo.
-Nào ông bạn, tôi đang làm những gì ông bảo đây. Ông nghe thằng bé đi.
-Cởi quần áo ra.
-Cái gì.
-Cởi quần áo ra. Cởi hết.
-Thôi nào, đừng bắt tôi làm vậy.
-Làm đi, không tao sẽ cho mày chết ngay tại chỗ.
-Đừng giết tôi, xin ông, đừng giết tôi.
-Tao không nhắc lại lần nữa đâu.
-Được rồi, được rồi. Bình tĩnh đã ông bạn.
Tên trộm từ từ cởi đám giẻ rách trên người ra và để trên mặt đường.
-Giày nữa.
Thôi nào, tôi xin ông.
-Tên trộm nhìn thằng bé cầu cứu. Nó quay mặt đi và lấy tay bịt chặt tai.
-Được rồi, tên trộm nói. Được rồi.
Đến lúc này thì nhắn đã hoàn toàn trần truồng, hắn ngồi xuống đường và bắt đầu tháo giầy ra khỏi chân. Sau đó, hắn đứng dậy, cầm đôi giầy trên tay.
-Để chúng vào xe.
Hắn tiến mấy bước rồi đặt đôi giày lên trên đống chăn, rồi lại lùi lại. Hắn ta đứng đó, bẩn thỉu, trần truồng và ốm đói. Hắn ôm lấy người,run lên cầm cập.
-Để đống quần áo của mày lên xe.
Hắn cuối xuống, gom lại đống quần áo tổ đĩa của hắn và để lên trên đôi giày. Co quắp vì lạnh, hắn van nài: -Xin đừng làm vậy, thưa ông.
-Mày có bận tâm khi làm thế với tao đâu.
-Tôi xin ông, tôi cầu xin ông.
-Cha ơi.
-Thôi nào, ông nghe thằng bé nói đi.
-Mày đã cố tình giết chúng tao.
-Tôi sắp chết đói. Nếu ông là tôi ông cũng sẽ làm như thế thôi.
-Mày đã lấy đi tất cả mọi thứ của tao không chừa một cái gì cả.
-Tôi xin ông. Tôi sẽ chết mất.
-Tao sẽ đối xử với mày như cách mày đã làm với chúng tao.
-Tôi xin ông, tôi van ông.
Anh lôi cái xe và quay nó vòng trở lại. Đặt khẩu súng lên đống đồ anh nhìn con.
-Đi thôi.
Họ đẩy chiếc xe đi dọc con đường về phía nam, thằng bé cứ vừa đi, vừa khóc, vừa quay lại nhìn người đàn ông trần truồng, đứng co quắp đằng sau..
-Cha ơi. Thằng bé mếu máo.
-Không khóc nữa.
-Con không thể.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
46 chương
41 chương
58 chương
63 chương