Lâm Viễn đẩy cửa bước ra khỏi phòng khám, màu trắng chói mắt và mùi thuốc sát trùng nồng nặc lập tức được xua tan nhờ làn gió lạnh buổi đêm. Cậu hít sâu một hơi, không khí mát rượi tràn vào buồng phổi, đánh thức bộ não gần như tê liệt sau mấy tiếng liền chiến đấu không ngừng nghỉ trong phòng phẫu thuật. Lâm Viễn khép kín cố áo khoác, cắm cúi tiến vào màn đêm dày đặc. Chẳng còn cách nào nữa. Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng của cậu ở N, ngày mai cậu phải tới thành phố S rồi, nhưng khác với đám thanh niên đồng trang lứa, cái phù phiếm xa xỉ của thành phố phù hoa ấy không hấp dẫn được cậu. Mới hôm qua thôi, cậu còn là một bác sĩ cấp cứu như mọi bác sĩ cấp cứu khác ở một bệnh viện trong thành phố nhỏ này. Thành phố N nhỏ bé, cuộc sống chậm rãi yên bình, thường thì buổi tối trực ban có thể yên tâm ngủ đẫy giấc cũng chẳng có bệnh nhân nào tới. Nhưng không hiểu sao tối qua lại có một bố già xã hội đen được đưa tới đây sau trận bắn giết và trút hơi tàn ở chỗ cậu. Bố già ấy đã sắp sáu mươi, lại trúng một viên đạn ngay giữa tim, sống làm sao nổi? Thế mà mấy gã đàn em nhất quyết đòi cậu chịu trách nhiệm, thậm chí còn phát lệnh truy sát dở hơi với cậu. Đúng là xui tận mạng. Thật ra Lâm Viễn cũng chẳng thèm quan tâm, thích thì cứ truy sát đi, đằng nào cậu cũng một thân một mình, không vợ không con, cùng lắm là lĩnh một viên kẹo đồng vào đầu, vài chục năm sau vẫn được nhắc đến như là "sinh nghề, tử nghiệp" vậy. Ai ngờ phía bệnh viện lại nhốn nháo um sùm cả lên. Lâm Viễn rất hiếu, vị trí của cậu từ lâu đã có kẻ nhòm ngó, chẳng qua bình thường cậu làm việc quá tốt, không thể bắt bẻ được. Bây giờ thì hay rồi, đã túm được đuôi cớ gì không giật cho chết ngắc? Quả không ngoài dự đoán, Lâm Viễn bị chủ nhiệm gọi vào văn phòng. Không đợi lão kịp phun nước bọt giảng đạo, cậu đã nộp luôn đơn xin nghỉ việc. Chủ nhiệm đón lấy lá đơn, vẻ vui mừng lồ lộ trên mặt lão làm Lâm Viễn phát nản. Cậu quay lưng, vừa định bước đi thì chủ nhiệm gọi giật lại, đưa cho một mẩu danh thiếp. Lâm Viễn cầm danh thiếp nhìn lướt qua - Lý Cố, phòng khám tư số 174 phố Hoa Viên thành phố N. Chủ nhiệm cười tươi rói, nói "Người trẻ tuổi như cậu nên xông pha đến nơi rộng lớn, tìm đến thành phố nhộn nhịp hơn đúng không? Cậu có khả năng như vậy ở đây quá gò bó. Bạn tôi ở thành phố N có một phòng khám tư nhân, đang cần một bác sĩ có năng lực, tôi đã đề cử cậu với cậu ta, tiền lương cực kỳ cao, nếu không vướng vợ con tôi thì tôi cũng bỏ nơi này đến đó làm việc!" Lâm Viễn cầm danh thiếp chủ nhiệm đưa cho, lễ phép nói một tiếng "cảm ơn". Trước khi đi, cậu cất danh thiếp vào túi áo khoác, thở dài thườn thượt, cậu không cần công việc lương cao hay thách thức triển vọng gì hết, cậu chỉ cần một nơi nho nhỏ yên tĩnh cho cuộc sống lánh đời của mình... Thôi, sau này cậu sẽ thử tìm xem có công việc nào khác nhàn nhã hơn không, bây giờ cứ về nhà úp bát mỳ lót dạ rồi ngủ một giấc đã. Lâm Viễn vừa nghĩ vừa đi về nhà. Thành phố nhỏ, đường sá về khuya hầu như không có người, cậu dựng cổ áo khoác lên cao quá cằm, gió cuối thu đã rất lạnh. Đi thêm một đoạn ngắn, khu chung cư đã hiện ra trong tầm mắt. Lâm Viễn vừa định qua đường thì phát hiện thấy có mấy chiếc xe đỗ cách đó không xa. Theo bản năng, Lâm Viễn đứng sững lại, trốn vào sau một bức tường... Phía sau là hai chiếc Benz đen, còn trước đó là một chiếc Cadillac ba cửa hào nhoáng, tất cả đều là xe xịn. Thành phố N không có mấy xe đắt tiền, sao lại có nhiều xe xịn như vậy dừng ngay trước cửa nhà mình? Lâm Viễn nấp sau tường tò mò nhìn, cậu thấy mấy kẻ áo đen, kính đen bước ra từ hai chiếc Benz. Lâm Viễn líu lưỡi thầm nghĩ, mấy người sợ thiên hạ không biết mình là xã hội đen sao mà nửa đêm còn đeo kính đen, cẩn thận kẻo lọt hố... Cậu vừa thì thầm xong mấy câu ấy thì mấy gã "đặc vụ áo đen" đã mở cửa chiếc Cadillac, một người đàn ông mặc áo khoác đen từ trong xe bước ra. Từ đằng xa ngó lại, Lâm Viễn không khỏi tặc lưỡi, vừa nhìn cậu đã biết kẻ này thuộc đẳng cấp đại ca, trông phong cách của gã ta là đủ hiểu! Lâm Viễn c đang thầm cảm thán, gã đại ca đã quay phắt đầu lại như thể cảm nhận được điều gì. Lâm Viễn thót tim, nhanh chóng thụt vào sau tường. Cậu vỗ vỗ ngực, vẫn như trông thấy trước mắt cảnh gã đại ca quay lại nhìn mình. Gã không đeo kính đen. Tuy không nhìn rõ diện mạo, nhưng Lâm Viễn vẫn kịp nhận ra ánh mắt của gã vô cùng đáng sợ. Cậu căng thẳng dán lưng vào tường một lúc sau không thấy có động tĩnh gì mới rón rén thò đầu ra. Mấy tên đàn em chắc đã vào nhà, chỉ còn gã đại ca tao nhã dựa vào cạnh cửa xe, châm một điếu thuốc lá. Lâm Viễn thở phào một hơi rút mình lại chỗ cũ, thầm tính toán xem bây giờ phải làm thế nào? Mấy kẻ này có khi đang ngồi trong nhà đợi cậu đấy... Bây giờ mà về không phải là tự chui đầu vào rọ sao, tốt nhất là lánh mình đến nơi khác. Vừa định đi, cậu chợt ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt bay trong không khí. Lâm Viễn không hút thuốc nên rất mẫn cảm với mùi thuốc lá, cậu giật mình biết có kẻ đang đến gần mình. Cậu thầm than trời - đừng thế chứ! Tính đi tính lại, Lâm Viễn thấy rằng chờ chết không bằng chủ động tấn công. Xấu tốt gì trước khi chết ta đây cũng lôi được một tên "đặc vụ áo đen" theo chôn cùng. Nghĩ vậy, cậu quài tay ra sau lưng và chạm phải một cái chổi to, cậu bỗng thấy yêu cô lao công ở công viên vô hạn. Cậu chộp cái chổi, dán sát mình vào tường chờ đợi, mặt cúi nhìn xuống đất, quả nhiên cậu thấy một cái bóng di chuyển đến gần. Lâm Viễn nín thở, hít sâu một hơi và đếm thầm trong đầu "Một... hai... ba..." Đếm đến ba, thấy đối phương có cử động khác, Lâm Viễn lập tức nhào ra ngoài. Đêm hôm khuya khoắt, Lâm Viễn đã chuẩn bị tâm lý mà còn giật bắn mình vì trước mắt mình hiện ra kẻ áo đen, huống chi gã ta chưa hề đề phòng, cố nhiên cũng bị Lâm Viễn làm cho choáng váng, ngây người mất một lúc, vừa đủ để Lâm Viễn phang chổi trúng ngay giữa mặt. Cái chổi quét công viên này chuyên được cô lao công dùng để dọn "sản phẩm" của mấy con chó để lại... Bị cái này đập vào mặt thì đừng nói là "đặc vụ áo đen", có là người ngoài hành tinh cũng phải ngất xỉu. Gã kia đưa tay gạt theo phản xạ, tuy chặn được cái chổi, nhưng cũng ăn đủ một mặt bụi với rác. Gã áo đen cau mặt, Lâm Viễn co chân đạp ngay vào chân hắn, làm hắn lùi về phía sau một bước, nhân cơ hội đó Lâm Viễn liền quay người bỏ chạy. Vì đã quen đường ở đây, chẳng mấy chốc cậu đã lủi vào một khu dân cư, rẽ ngang rẽ dọc mấy lần... rồi biến mất dạng. Thật ra Lâm Viễn vốn định đạp vào chỗ hiểm của tên kia, nhưng cậu lại thôi. Theo cậu, làm gì cũng nên để lại một đường lui cho mình! Hơn nữa, trong một khoảnh khắc thoáng qua vừa rồi cũng đủ để cậu nhìn rõ khuôn mặt tên mặc áo đen ấy, miệng hắn ngậm thuốc lá dáng người rất cao... Trông hắn khá đẹp trai, mặt mũi cũng dễ coi... nên cậu không nỡ. "Đại thiếu gia." Mấy tên áo đen từ trên lầu chạy xuống tới bên cạnh người kia đưa cho hắn một bức ảnh "Trong nhà không có người, chỉ tìm thấy ảnh trên thẻ nhân viên." Gã áo đen phủi bụi trên người, cầm tấm ảnh đàn em đưa lên xem, Lâm Viễn, tốt nghiệp đại học được hai năm, năm nay hai mươi lăm tuổi, nhưng nhìn bề ngoài nom vẫn y như một sinh viên. Người trên ảnh mặc áo sơ mi trắng kia chính là tên ranh ban nãy mặc áo khoác trắng vừa vung chổi đánh hắn. "Ha." Gã cười nhạt một tiếng, nhét ảnh chụp vào túi áo khoác rồi nói. Trước mắt hãy giữ kín sự việc tối nay." "Dạ." Đám đàn em gật đầu, tất cả lên xe bỏ đi. Lâm Viễn chạy một đoạn dài mới ngồi sụp xuống thở hổn hển, thầm nghĩ, trong số những người từng gặp xui xẻo phiền phức, chưa thấy kẻ nào không may như mình. Cậu sờ túi áo, thật may lúc nào cậu cũng mang theo ví, bên trong ví có chứng minh thư và thẻ ngân hàng, ở nhà chỉ còn một ít đồ cá nhân, còn có cả máy tính... Thôi quên đi, bây giờ quay lại quá nguy hiểm tính mạng vẫn là quan trọng nhất. Tiếp tục lục túi xem còn gì nữa không, Lâm Viễn đụng thấy một tấm danh thiếp. "Hừm." Lâm Viễn xoa xoa cằm nghĩ ngợi một lát, liền gật đầu "Được, trước tiên cứ tới chỗ này tránh sóng gió đã!" Nói xong, cậu đứng dậy phủi mông, đi tìm một quán internet mở suốt đêm. Đầu tiên Lâm Viễn mua một chiếc bánh trái cây ở sạp ăn khuya, sau đó vào quán net chơi điện tử. Cậu chơi trò người ngoài hành tinh đánh nhau với bọn vệ sĩ áo đen, chém trăm lần chết cả trăm! Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Viễn mua sáu chiếc bánh bao chiên rồi vội vàng chạy tới bến xe, bắt chuyến xe sớm tới thành phố S. Ăn xong bánh, cậu cũng cảm thấy thấm mệt, liền dựa vào ghế ngủ mơ mơ màng màng. Xe chạy trên đường cao tốc khảng ba tiếng, cuối cùng cũng đến thành phố S vốn là một trung tâm sầm uất náo nhiệt nhất cả nước. Lâm Viễn bị đánh thức cậu xuống xe đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, chỉnh qua loa đầu tóc, hai tay đút túi, nhàn nhã đi ra khỏi bến xe, mua bản đồ hỏi đường đến số nhà 174 phố Hoa Viên. Trước tiên cậu mua vé xe điện ngầm, sau đó đổi sang xe bus, cuối cùng cũng đến trước cửa một phòng khám tư nhân. Bây giờ là mười giờ sáng, trước cửa phòng khám treo một tấm biển "Mời vào" Lâm Viễn thầm cảm thán - đến bảng hiệu cũng sang quá đi mất, quả nhiên không hổ danh là phòng khám tư ở thành phố lớn! Cậu đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một y tá dáng người nhỏ nhắn đang ngồi sau bàn tiếp khách, ngẩng đầu hỏi cậu "Ngài tới khám bệnh?" "Không." Lâm Viễn nói "Tôi tìm Lý Cố." "Bác sĩ Lý đang khám bệnh." Y tá hỏi "Anh có hẹn trước không? Tôi có thể gọi điện hỏi bác sĩ." "Tôi là bác sĩ của bệnh viện thành phố N..." Lâm Viễn còn chưa dứt lời, điện thoại trên bàn tiếp tân của y tá đã đổ chuông. Y tá xin lỗi cậu, nhấc điện thoại lên trả lời "... Quả thật rất đông! Anh mà không đến thì làm sao bây giờ... À đúng, có một bác sĩ ở bệnh viện thành phố N tới tìm anh, dạ? Vâng, được rồi!" Y tá cúp điện thoại, nói với Lâm Viễn "Bác sĩ Lâm, anh là bác sĩ khoa nào?" "Tôi... khoa cấp cứu, khoa ngoại..." Lâm Viễn vừa dứt lời, nữ y tá lập tức vỗ tay "Khoa ngoại phải không, may quá! Trong kia đang có hai ca tai nạn giao thông, anh vào khám thử xem!" Nói xong, y tá đưa cho cậu một bộ Blouse trắng, chỉ ra đằng sau "Phòng thay đồ ở bên kia!" "Hả?" Lâm Viễn còn chưa kịp hiểu rõ sự tình đã bị y tá đẩy vào phòng thay đồ. Lâm Viễn ngơ ngơ ngác ngác mặc áo, bắt đầu khám bệnh... Nghe nói bình thường nơi này cũng rất ít việc, bởi dù sao cũng là phòng khám tư, giá cả khá đắt, bác sĩ ở đây thường đến tận nhà khám bệnh, thỉnh thoảng mới có vài đứa trẻ con bị cảm mạo đến khám. Chẳng qua hôm nay trên tuyến đường cao tốc phía trước xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, những ca bị thương nặng đã được chuyển ngay đến bệnh viện công rồi, còn lại mấy người bị thương nhẹ đều được đưa tới đây. Lâm Viễn bận rộn suốt một ngày, giữa trưa cũng chỉ ăn mấy miếng cơm y tá đưa cho, mãi đến khi tan tầm mới có thể thở phào một hơi... Lâm Viễn mệt mỏi nằm ngả lên bàn không động dậy nổi, y tá mang đến cho cậu một cốc cà phê, vỗ lưng cậu mà nói "Bác sĩ Lâm, anh giỏi quá." Lâm Viễn cầm ly cà phê uống một ngụm... Cậu lè lưỡi, đắng ngắt - ngang uống thuốc đông y! Còn không ngon bằng trà xanh. Y tá nhìn đồng hồ nói cô tới giờ phải về rồi, buổi tối phòng khám tư không tăng ca, sau khi căn dặn Lâm Viễn đừng quên đóng cửa nếu đi ra ngoài, sau đó tung tăng đi mất. Lâm Viễn thở dài một tiếng, giờ này thuê nhà cũng không kịp rồi, hơn nữa cậu mệt muốn chết được liền nằm ngay xuống sô-pha đặt trước bàn tiếp đón của phòng khám, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Không biết đã ngủ được bao lâu, chợt Lâm Viễn nghe thấy tiếng "tút tút tút", cậu mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy một người cao gầy đứng ngay bên cạnh mình, anh ta mặc áo len màu xanh dương, quần bò, một tay xách hộp thuốc, đầu ngẩng cao đang nói chuyện điện thoại "A lô, sở cảnh sát phải không? Trong phòng khám của tôi có một xác chết! Gì? Vớ vẩn, ai bảo tôi chữa không được mới chết hả!" Lâm Viễn ngồi dậy, người kia ngoảnh lại thấy cậu như vậy liền nói "À động đậy rồi, xem ra là chưa chết! Thôi may cho mấy người đó!" Nói xong liền cúp máy. Vẫn trong cơn ngái ngủ, Lâm Viễn thầm đánh giá người trước mặt. Người kia cũng quay lại nhìn chằm chằm vào cậu, Lâm Viễn lười biếng đến mức chẳng thèm nhìn kỹ hắn ta trông thế nào chỉ ngồi yên dụi mắt. "Cậu là ai?" Người kia thấy cậu mặc áo Blouse trắng "À... Có phải là cậu bác sĩ từ thành phố N đến không?" "Phải." Lâm Viễn gật đầu nói "Chủ nhiệm Từ giới thiệu tôi tới. Tôi tìm Lý Cố." "Tôi chính là Lý Cố!" Người kia cười tủm tỉm nói "Lúc nãy Tiểu Phỉ nói cậu tay nghề cũng khá, tôi đồng ý nhận cậu." Lâm Viễn cũng chẳng biết Tiểu Phỉ là ai nhưng vẫn gật đầu mấy cái. "Sao cậu lại ngủ ở đây?" Lý Cố hỏi "Không có chỗ ở sao?" Lâm Viễn vươn vai ngáp một cái "Tôi mới vừa tới đây." "Ừ." Lý Cố gật đầu, vươn tay kéo cậu đứng lên. "Vậy tới nhà tôi ở tạm đi!"