Cha Và Con
Chương 19
-Thế con có nghĩ đến việc chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không thể bắt được hắn không? Không khóc nữa.
-Vâng.
Khi đi đến khúc quanh của con đường, họ vẫn thấy người đàn ông kia đứng co quắp ở đó. Hắn ta chẳng có chỗ nào để đi cả. Thằng bé cứ ngoái đầu nhìn lại cho đến khi nó không thể thấy gì nữa. Nó đứng lại và ngồi phịch xuống đường khóc nức nở. Anh đừng xe lại và đứng nhìn con. Anh lục lấy hai đôi giầy ra khỏi xe kéo, từ từ ngồi xuống và tháo tấm vải bọc chân con. Nín đi con.
-Con không thể.
Anh xỏ giầy cho thằng bé và cho mình rồi đứng dậy, đi ngược trở lại nhưng anh không còn thấy tên trộm ở đó nữa. Anh quay lại và cuối xuống nói với con:
-Hắn đi rồi.. Chúng ta cũng đi thôi.
-Ông ấy chưa đi, thằng bé nói và ngẩng lên nhìn anh.
Gương mặt nó tèm lem vì bụi bẩn và nước mắt.
-Ông ấy chưa đi đâu.
-Thế con muốn làm gì?
-Mình giúp ông ấy đi cha. Chỉ giúp ông ấy một chút thôi.
Người đàn ông ngoảng đầu nhìn lại.
-Cha ơi, ông ấy đói lăm. Ông ấy sắp chế.
-Kiểu gì thì hắn cũng chết mà.
-Ông ấy đang rất sợ, cha ơi.
Anh ngồi bệt xuống đất, đưa mắt nhìn con.
-Cha cũng rất sợ. Con có hiểu không? Cha cũng rất sợ.
Thằng bé không trả lời. Nó ngồi đó, mặt cuối gầm và sụt sịt khóc.
-Con không phải là người phải lo lắng về mọi thứ.
Thằng bé lí nhí nói điếu gì đó, nhưng anh không nghe thấy gì cả.
-Con bảo sao? Anh hỏi.
Nó ngẩng lên nhìn cha, một khuôn mặt lấm lem và nhòa vì nước mắt.
-Vâng, cha là người duy nhất lo cho những thứ này.
Họ chật vật đẩy chiếc xe kéo quay trở chỗ tên kẻ trộm. Trời càng ngày càng lạnh giá hơn và bóng tối cũng đang bao trùm dần khắp mọi nơi. Họ cất tiếng gọi, nhưng không một ai đáp lại.
-Ông ấy sợ hãi nên đã không dám trả lời cha ạ.
-Có phải đây đúng là chỗ lúc nãy ta gặp hắn không?
-Con không biết, nhưng con nghĩ thế.
Họ cứ đi dọc con đường, cất tiếng gọi tên kẻ trộm. Trong màn đêm buốt giá, tĩnh mịch đến rợn người, tiếng gọi của họ như bị mất hút vào bóng tối. Mây tiếng hú gọi chỉ được đáo lại bằng sự lạnh lẽo, cuối cùng anh để lại quần áo và đôi giày của tên kẻ trộm trên đường, đặt một hòn đá lên trên đó..
-Cha con mình phải đi thôi.
Họ đựng lều, nhưng lần này không nhóm lửa. Anh chọn ra vài hộp đồ ăn cho bữa tối, dùng ngọn đèn hàn để sưởi ấm. Thằng bé không hề nói một lờ nào trong lúc hai cha con ăn tối. Trong ánh đèn tờ mờ, anh cố nhìn vào khuông mặt con. Cha không cố ý giết hắn ta, anh nói. Thằng bé vẫn nín thinh. Họ nằm ngủ thu lu trong chăn. Trời tối đen, rét cóng. Anh nghĩ mình nghe thấy tiếng sóng, nhưng có lẽ đó chỉ là tiếng gió. Anh thở dài. Trằn trọc. Thằng bé thức giấc. Một lúc sau, nó nói:
-Cha con mình đã giết ông ấy.
Sáng hôm sau, hai cha con ăn sáng và lại tiếp tục lên đường. Chiếc xe kéo nặng quá nên phải rất vất vả họ mới đẩy được nó đi. Bánh xe sắp long ra. Con đường uốn theo đường bờ biển. Những búi cỏ chết khô bên đường. Biển ở phía xa, nặng nề xám xịt. Yên ắng quá. Đêm đó anh chợt tỉnh dậy. Ánh trăng thê lương mờ mờ trên những bụi cây. Anh quay mặt đi, ho sù sụ. Có mùi tro ẩm. Trời đang mưa. Thằng bé cũng đã thức giấc.
-Con phải nói gì đó với cha chứ.
-Vâng.
-Xin lỗi đã làm con thức dậy.
-Không sao ạ.
Anh đứng lên và đi về phía con đường. Con đường ngoằn ngoèo và lẩn khuất trong màn đêm. Bỗng nhiên, từ xa vọng lại âm thanh ấm ì. Không phải sấm. Anh còn có thể cảm thấy mặt đất đang rung chuyển. Một âm thanh khó xác định, và cũng khó để miêu tả được. Anh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó đang thay đổi, chuyển mình ngoài kia, trong bóng đêm mịt mùng. Trái đất đang co lại ư. Vì lạnh. Không thấy tiếng gì nữa và cũng không thấy đất rung chuyển. Bây giờ là đang tháng mấy nhỉ. Con anh anh đã được bao nhiêu tuổi rồi? Anh tiếp tục đi, rồi lại đứng lại. Sự hoang vắng này.
Yên lặng. Đâu đâu cũng bắt gặp quang cảnh những thành phố ngập ngụa trong bùn đất.Tại một ngã tư, anh bắt gặp một khu đất quy tụ mộ phần của các nhà tiên tri. Những ngôi mộ ở đây giờ chỉ còn là đống hoang tàn, vụn nát. Vẫn sự tĩnh mịch ghe người. Chỉ có tiếng gió thổi hun hút. Bạn sẽ nói gì? Một người đang sống mà nói ra những lời này sao? Anh chuốt lại chiếc bút lông ngỗng bằng con dao nhíp rồi chấm chấm vào muội đèn và ghi chép. Một phút bất cẩn? Hắn sẽ lấy đi đôi mắt của ta, sẽ trát kín miệng ta bằng bùn đất.
Anh rà soát lại mấy hộp đồ ăn, cầm từng hộp lên mà nắn nắn như người ta xem xét độ chín của hoa quả vậy. Sau khi loại bỏ những hộp anh cho là hỏng,số còn lại anh chất lên xe đẩy rồi hai cha con họ tiếp tục lên đường. Sau ba ngày, họ đến một thị trấn cảng nhỏ. Anh giấu xe đẩy trong gara phía sau một ngôi nhà. Sau khi cẩn thận chất một đống hộp cũ lên trên cái xe, anh còn nán lại xem xét xung quanh xem liệu có ai không. May mắn thay không có ai trông thấy cha con anh. Anh lục tung mấy ngăn tủ trong ngôi nhà nhưng không tìm được gì cả. Thằng bé mỗi lúc một còi cọc, nó cần vitamin D. Anh đến bên bồn rửa bát, nhìn ra cửa sổ ra lối đi bên nhà. Nước rửa bát đóng két lại trên những tấm kính cửa sổ. Thằng bé ngồi rũ cạnh bàn, hai tay ôm đầu.
Hai cha con đảo một vòng quanh thị trấn, xuống hết các bến tàu. Thị trấn trống trơn không một bóng người. Anh để khẩu súng lục trong túi áo và cầm súng bắn pháo trong tay. Họ đi ra phía cầu tàu. Những tấm ván xù xì, phủ hắc ín xám xịt được ghim chặt vào những cọc gỗ bên dưới Mùi muối từ vịnh phả vào khiến hai cha con muốn ói. Từ vị trí này, họ có thể nhìn thấy một dãy nhà kho và các tàu chở dầu rỉ sét ở phía bờ bên kia. Một giàn cần trục chơ vơ giữa nền trời ảm đạm.
-Ở đây chẳng có ai con ạ.
Thằng bé không nói gì.
Hai cha con lại đẩy xe dọc các con phố nhỏ trong thị trấn, băng qua đường ray ở phía đường cái ở ven thị trấn. Đúng lúc đi hết dãy những căn nhà gỗ ảm đạm, anh bất chợt nghe thấy một tiếng rít vèo qua tai, sau đó là tiếng va đập xuống đường và tiếng va chạm vào bức tường của dãy nhà bên kia đường. Anh chộp vội lấy con, nằm úp lên thằng bé và kéo mạnh chiếc xe đẩy về phía mình. Cái xe bị giật lật úp, chăn chiếu tung tóe trên đường. Anh nhìn thấy một người đàn ông phía sau khung cửa sổ tầng trên một ngôi nhà đang giương cung về phía hai cha con. Anh giúi đầu thằng bé xuống, ra sức lấy toàn bộ thân mình che chắn cho con. Một tiếng “phựt” khô khốc. Rồi anh thấy đau nhói ở chân. Anh gầm lên:
-Thằng khốn. Khốn kiếp.
Anh gạt phăng đống chăn sang bên, chộp lấy khẩu súng bắn pháo sáng, đứng phắt dậy, dựa vào xe, giương súng, lên đạn. Thằng bé núi chặt lấy cha. Khi gã đàn ông xuất hiện trở lại bên cửa sổ và giương cung nhắm bắn hai cha con, anh bóp cò. Một tia lửa vụt ra, đi theo đường vòng cung hướng thẳng về phía ô cửa sổ. Ngay sau đó, là tiếng rú đau đớn của gã bắn cung. Anh gỡ tay thằng bé ra, vơ chăn phủ lên con.
-Con nằm im. Không được cử động và không được nhìn.
Anh lôi đống chăn ra khỏi cái xe đẩy, lục tìm hộp đạn pháo.Cái hộ lăn ra, anh vồ vội lấy nó, nạp một quả đạn vào súng, còn lại bỏ hết vào túi áo.
-Con ở nguyên đây nhé.
Anh khẽ khàng nói với thằng bé, tay vỗ nhẹ qua tấm chăn rồi tập tễnh chạy qua đường.
Anh vào nhà kho theo lối cửa sau, súng cầm sát ngang hông. Anh thận trọng đi qua phòng khách và đừng lại dưới chân cầu thang, lắng nghe động tĩnh trên tầng. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát chiếc xe đẩy vẫn đang ở ngoài phố, rồi từ từ bước lên cầu thang.
Một người đàn bà đang ngồi trong góc phòng, ôm chặt gã đàn ông xấu số với tấm áo khoác đắp trên mình. Ngay khi trông thấy anh, bà ta cất tiếng chửi rủa. Đan phái bắn ra đã làm cháy xém một khoảng sàn nhà. Vẫn còn đó một lớp tro tàn trăn trắng và mùi cháy khen khét. Anh đi về phía cửa sổ, quan sát. Người đàn bà vẫn dõi theo nhất cử nhất động của anh. Bà ta gầy nhẵng, mái tóc xám xổ ra rũ rượi.
-Còn ai nữa không?
Bà ta không trả lời. Anh bước qua chỗ họ, tập tễnh đi kiểm tra các phòng. Vết thương ở chân mỗi lúc một ra nhiều máu hơn. Anh có thể cảm thấy chiếc quần sũng máu bám dính vào da thịt. Anh quay lại căn phòng, cất tiếng hỏi người đàn bà.
-Cái cung đâu rồi?
-Tao không có cung tên nào cả.
-Nó ở đâu rồi?
-Tao không biết.
-Bọn chúng để lại mình bà ở đây phải không?
-Không có bọn chúng nào ở đây cả. Ở đây chỉ có mình tao.
Anh quay đi, tập tễnh lết xuống cầu thang và ra ngoài theo lối cửa chính Sau khi kiểm tra kỹ phía sau ngôi nhà, anh trở ra phía đường, đỡ con dậy và chất lại đồ đạc lên xe. Vừa làm vừa thì thào:
-Đứng sát vào cha. Đứng sát vào cha.
Hai cha con dừng chân tại một nhà kho ở cuối thị trấn. Anh đẩy cái xe vào một căn phòng phía sau, đóng cửa lại và chặn cái xe chỗ lối ra vào. Xong, anh lấy đèn dầu và can xăng ra châm đèn, đặt xuống sàn nhà rồi mở khóa thắt và cởi chiếc quần đẫm máu ra. Thằng bé lặng im theo dõi. Mũi tên đã rạch một vết dài chừng ba centimet ngay trên đầu gối. Vết thương vẫn đang chảy máu. Toàn bộ phần đùi bên trên tím tái, trắng bệch. Có thể thấy rõ là vết thương khá sâu. Anh ngẩng lên nhìn thằng bé và nói:
-Con xem hộp sơ cứu ở đâu?
Thằng bé không nhúc nhích.
-Lấy hộp đồ sơ cứu đi. Đừng có ngồi ì ra như thế.
Thằng bé bật dậy, đi ra phía cái xe và bắt đầu lục lọi dưới tấm vải nhựa và đống chăn. Nó cầm hộp đồ lại, đưa cho anh. Anh cầm lấy cái hộp, đặt nó xuống sàn tháo khóa, mở hộp. Lẳng lặng không nói một lời. Anh với tay vặn đèn cho sáng hơn rồi mới quay sang bảo thằng bé:
-Mang cho cha chai nước.
Thằng bé lật đật đi lấy nước. Anh mở nắp chai, đổ nước rửa vết thương rồi lấy tay khép miệng vết thương lại trong khi tay kia lau sạch máu. Anh tẩm thuốc sát trùng vào miếng gạc, rồi dùng răng xé túi ni-lông đựng kim khâu và chỉ y tế ra. Ngồi tại chỗ, giơ kim lại gần đèn, anh xâu chỉ. Xong, anh lấy một cái kẹp trong hộp sơ cứu ra, kẹp kim vào đó và bắt đầu khâu vết thương. Anh làm rất nhanh và trên khuôn mặt không biểu lộ một chút đau đớn nào. Thằng bé vẫn gò lưng, ngồi bên cạnh nhìn cha.Anh ngước nhìn con rồi lại cúi xuống khâu tiếp.
-Con không phải nhìn đâu.
-Vết thương không sao chứ ạ?
-Ừ. Không sao.
-Có đau không ạ?
-Có. Đau chứ con.
Anh thắt chỉ sát vết khêu, rồi dùng kéo cắt. Xong xuôi, anh nhìn con. Nãy giờ nó vẫn theo dõi anh một cách tỉ mỉ.
-Cha xin lỗi vì đã quát con.
Thằng bé ngẩng lên.
-Không sao ạ.
-Vậy mình cho qua nhé.
-Vâng ạ.
Trời đang mưa. Gió mạnh đập vào cánh cửa kính sau nhà. Anh đứng bên cửa, lặng lẽ quan sát. Một nửa bến tàu đã sập, ngập sâu trong biển nước. Xa xa, thấp thoáng những chỏm màu xam xám của những khoang thuyền đánh cá. Không một chuyển động. Tất cả mọi cật, mọi thứ có thể chuyển động đều đã bị cuốn đi. Vết thương ở chân anh giật liên hồi vì đau nhức.Anh tháo băng, rửa vết thương. Phần thịt quanh vết thương sưng phồng lên, trắng bợt. Chỗ vết khâu thì thâm đen lại. Anh băng lại vết thương, rồi kéo chiếc quần sậm màu máu khô lên.
Hai cha con ngồi trong phòng cả ngày, giữa đống hộp ngổn ngang.
-Con phải nói chuyện với cha chứ.
-Con vẫn đang nói đây ạ.
-Con chắc không?
-Thì lúc này con đang nói đây ạ.
-Con có muốn cha kể chuyện cho con không.
-Không ạ.
-Tại sao không?
-Thằng bé nhìn anh rồi quay đi.
-Tại sao không?
-Những câu chuyện cha kể đều không có thật.
-Những câu chuyện đó không nhất thiết phải có thật. Vì chúng chỉ là những câu chuyện thôi mà.
-Vâng, nhưng trong câu chuyện chúng ta luôn giúp đỡ người khác. Còn sự thật là chúng ta không giúp ai cả.
-Vậy sao con không kể cho cha nghe một câu chuyện nhỉ?
-Con không muốn.
-Được thôi.
-Con chẳng có chuyện gì để kể cả.
-Con có thể kể chuyện của con.
-Cha đã biết hết mọi chuyện về con rồi. Lúc nào mà cha chẳng ở cạnh con.
-Có những chuyện nếu con không nói ra thì cha không biết.
-Ý cha là những chuyện kiểu như những giấc mơ ạ ?
-Ừ, những giấc mơ. Hay chỉ đơ giản là những đều con nghĩ.
-Vâng, nhưng chuyện thì phải kết thúc có hậu đúng không ạ?
-Không nhất thiết phải vậy.
-Cha luôn kể những câu chuyện kết thúc có hậu còn gì.
-Thế con không có một câu chuyện nào vui sao?
-Những câu chuyện của con giống đời thật hơn.
-Chuyện cha kể không giống với đời thật à ?
-Không, chuyện của cha không thật tí nào.
Anh nhìn con.
-Cuộc sống thật tệ thế sao con?
-Cha nghĩ thế nào ạ?
-À, cha nghĩ mình vẫn ở đây. Có rất nhiều điều tệ hại đã xảy ra, nhưng giờ cha con mình vẫn ngồi đây đấy thôi.
-Vâng.
-Con không thấy thật kỳ diệu sao?
-Cũng bình thường ạ.
Hai cha con kéo một cái bàn ra sát cửa sổ và trải chăn lên đó. Thằng bé lúc này đang nằm sấp trên bàn, nhìn ra ngoài vịnh, còn anh ngồi đó với cái chân bị thương duỗi thẳng ra. Hai khẩu súng và hai hộp đạn pháo đặt trên tấm chăn, ở giữa hai cha con. Im lặng một hồi, anh lại cất tiếng:
-Cha vẫn nghĩ việc mình còn sống là một điều tốt đẹp. Nó phải được tính là một câu chuyện rất có hậu đấy chứ.
-Được ạ. Con chỉ muốn yên tĩnh một lát thôi.
-Thế còn những giấc mơ? Trước, con vẫn hay kể cho cha nghe về những giấc mơ của con.
-Con không muốn nói chuyện gì cả.
-Được rồi.
-Dù sao, con cũng chẳng có một giấc mơ đẹp nào cả. Chỉ toàn là những việc không hay đang diễn ra. Cha đã có lần nói là không sao cả, vì những giấc mơ đẹp không phải là điềm lành.
-Có lẽ vậy, cha không rõ lắm.
-Khi cha thức giấc và ho, cha ra ngoài, đi dọc theo con đường hoặc ra một chỗ nào đó, con vẫn có thể nghe thấy cha ho sù sụ.
-Cha xin lỗi.
-Có lần, con nghe thấy tiếng cha khóc.
-Cha biết.
-Vì thế, nếu con không nên khóc thì cha cũng nên như vậy.
-Ừ.
-Cha không cần phải nói như vậy.
-Tại sao.
-Vì con biết cha đang đau lắm.
-Không đến mức vậy đâu con.
-Người đàn ông đó đã cố tình giết mình phải không cha?
-Ừ.
-Cha đã giết ông ta à?
-Không.
-Có thật không ạ?
-Thật.
-Vậy là được rồi.
-Thế là tốt rồi chứ con?
-Vâng ạ.
-Cha tưởng con không muốn nói chuyện.
-Không đâu ạ.
Hai ngày sau, họ lại tiếp tục lên đường. Anh đi tập tễnh sau xe đẩy, thằng bé đi sát bên cha cho đến khi ra khỏi ngoại ô thị trấn. Con đường chạy theo bờ biển rộng nhuốm màu tro bụi. Gió cuốn để lại trên bờ cát những đụn dài cản bước hai cha con. Họ phải dùng một tấm ván để súc cát sang bên lấy lối đi. Khi ra đến bờ biển, hai cha con ngồi tránh gió sau những đụn cát và xem lại bản đồ. Chiếc đèn dầu vẫn là bạn đồng hành của hai cha con suốt chặng đường đi. Họ đun nước, pha trà và cuộn mình trong chăn ngồi giữa cái rét căm căm. Phía xa bờ là đống ván chắn bão của một con tàu cũ kỹ. Những tấm ván có tay quay ngập chìm trong cát. Những thân tàu bằng sát màu tím hoa cà có lẽ được nung trong một lò nung nào đó ở Cadiz hoặc Bristol, rồi được tán đều trên một cái đe nhọ nhem. Trông chúng đủ bền để có thể tồn tại trên bờ biển này suốt ba trăm năm. Ngày hôm sau, hai cha con đi ngang qua một khu nghỉ mát đổi nát, hoan tàn. Từ đây, hai cha con đi xuyên qua một rừng thông về phía đường cái. Lá thông nằm phủ kín mặt đất đen xì và gió xào xạc qua những tán cây âm u.
Khoảng trưa, anh ngồi bệt xuống đường, chỗ sáng nhật và bắt đầu cắt chỉ vết thương ở chân.Xong xuôi, anh cất kéo lại vào hộp sơ cứu và lấy cái kẹp ra, rút từng sợi chỉ đen nhỏ ra khỏi da thịt; ngón tay trỏ của anh ấn chặt xuống để rút chỉ bớt đau. Thằng bé vẫn ngồi bên cạnh, theo dõi từng cử động của cha. Mỗ lần một sợi chỉ được rút, máu lại ứa ra. Sau khi đã rút hết chỉ, anh cất kẹp và bắng vết thương lại bằng băng gạc.Xong xuôi, anh kéo quần lên và đưa hộp đồ cho thằng bé cất đi.
-Đau lắm phải không cha?
-Ừ.
-Cha đúng là rất dũng cảm phải không?
-Chỉ bình thường thôi con ạ.
-Thế điều dũng cảm nhất mà cha đã từng làm là gì?
Anh khạc một ít đờm toàn máu xuống đất.
-Là thức dậy vào sáng nay.
-Thật ạ ?
-Không. Đừng tin cha. Thôi nào, mình đi thôi.
Đến chiều tối, hai cha con đến một thành phố biển âm u khác. Nơi đây cũng có những tòa nhà đứng xiêu vẹo trong màn sương khói lờ mờ. Anh cho rằng lớp vỏ bên ngoài những tòa nhà đã luồng khí nóng bỏng làm cho mếm oặt đi nên các tòa nhà mới trở nên xiêu vẹo như thế. Những tấm kính cửa sổ bị nung nóng đế chảy ra, giờ đã đông cứng lại trên tường trông như lớp kem bánh ga-tô vậy. Họ lại đi. Thỉnh thoảng, trong đêm, anh chợt bừng tỉnh khỏi một giấc mơ về một thế giới dịu dàng đầy tình người, ngập tràn trong những giai điệu đáng yêu của những chú chim và của ánh mặt trời rực rỡ để lại đối diện với màn đêm thăm thẳm và những mảnh vụn lạnh lẽo của thế giới này.
Anh gục đầy lên cánh tay đang đẩy chiếc xe, ho sù sụ. Có máu. Anh đưa tay quệt đi nhưng máu trong miệng vẫn chảy ra. Này hai cha con buộc phải dừng lại tìm chỗ nghĩ. Thằng bé im lặng nhìn cha.Trong một thế giới khác đang tồn tại, thằng bé có thể bắt đầu loại bỏ anh khỏi cuộc đời nó. Nhưng nó cũng có cuộc đời nào đâu. Đêm nay, thằng bé vẫn thức và đang lắng nghe xem anh có thở không.
Mỗi ngày vẫn trôi qua. Không biết đã bao lâu, bao năm tháng rồi. Hai cha con đã lang thang khắp các bang trên đất nước này; đã thấy những hàng xe nối đuôi nhau, vụn nát, cháy đen và hoen gỉ. Vành xe vẫn dính chặt những cái lốp đã chảy ra. Người chết cháy bị co rút lại, nhỏ như một đứa trẻ, ngồi dựng đứng trên những tấm ghế xe chỉ còn trơ lò xo. Hai cha con vẫn đi, lần mó trong cái thế giới chết chóc, tang thương này. Thật chẳng khác gì số phận của những chú chuột nhắt đang chạy nháo nhác dưới bánh xe. Những đêm dài câm lặng, chết chóc ngày một trở nên u ám và lạnh lẽo và câm lặng hơn.. Rét thấu xương. . Hai cha con hầu như chẳng nói với nhau một lời. Anh ho không dứt và thằng bé phải chứng kiến cảnh anh rạp người xuống đường ho, ho ra máu, nhếch nhác, rách rưới và vô vọng. Thường thì bây giờ thằng bé đi trước, rồi dừng lại, ngó lại phía sau,chờ anh trong khi anh tì vào cái xe đẩy, ho rũ rượi. Những lúc như thế, anh lại ngước nhìn con, hai hốc mắt sâu hoắm như thấy trước một tương lai dành cho thằng bé. Một tương lai mà chính anh cũng không hình dung nổi.
Con đường này dẫn họ qua một đầm lầy đã khô cạn. Ở đây, những tảng băng hình ống nhô lên khỏi mặt đầm trong như nhũ đá trong hang động vậy. Bên đường còn sót lại tàn tro của một đống lửa. Có một con dê dài đắp bằng xi măng qua cái đầm. Cái đầm lầy tang tóc.
Những thân cây chết khô bên dòng nước đục ngầu, rêu phong bao phủ. Anh đứng tựa người vào bờ đê thô ráp. Có lẽ, ít nhất giữa những đống đổ nát của thết giới này, người ta vẫn có thể tìm thấy chút gì nguyên vẹn còn sót lại. Trên các, đại dương, trên các dãy núi. Tất cả đều mang một vẻ đau đau buồn, hoang tàn và ảm đạm trong cái lạnh lẽo đến vô cùng. Không gian như thẳm sâu hơn trong cái tĩnh lặng đến rợn người.
Hai cha con đã xuất phát từ những con đường trải đầy thông khô, đã băng qua những đồng cỏ trơ trụi, cằn cỗi của mỗi miền quê. Những ngôi nhà đổ, những cuộn dây điện rối tung, loằng ngằn lăn lóc trên những con đường tan nát, không còn nguyên vẹn. Một mớ hỗn độn khiên cha con anh phải rất vất vả mới có thể lôi được chiếc xe đẩy qua. Cuối cùng, họ ngồi bệt bên vệ đường, nhìn chăm chăm vào vật cảnh phía trước mặt. Những mái nhà cong vênh. Những thân cây khô quắp, trơ trụi.. Và một con thuyền chơ vơ trên nền trời u ám, chạng vạng tít tắp đằng xa.
Hai cha con lục lọi trong đống đổ nát. Sau cùng, anh cũng tìm được một cái túi làm bằng vải bạt, có thể đeo được và một cái va li nhỏ cho thằng bé. Họ sắp xếp đồ đạc, nhét hết chăn, tấm vải nhựa và số đồ ăn còn lại vào ba lô và cái túi vải, rồi lại lên đường, bỏ lại cái xe đẩy trơ trọi đằng sau. Hai cha con trèo qua những đống đổ nát. Chầm chậm từng bước. Anh phải dừng lại để nghỉ lấy sức. Bên đường có một băng ghế sô-pha, đệm ghế phồng lên vì ngấm nước. Anh ngồi lên đó, gập mình xuống ho sù sụ. Miếng vải đã thấm đầy máu. Mệt mỏi và chậm chạp, anh mang nó lại một rãnh nước giũ sạch. Xong, anh vắt khô miếng vải và lại đứng lặng nhìn con đường. Từng hơi thở là từng làn khói mỏng. Vậy là mùa đông đến rồi. Anh quay lại nhìn con. Thằng bé tội nghiệp đứng bên chiếc vali trông như mọt đứa trẻ mồ côi đang đứng đợi một chuyến xe buýt vậy.
Hai ngày sau, họ đi đến một con sông lớn. Cây cầu bắc qua sông này đã bị sập, chìm trong làn nước lờ đờ trôi. Hai cha con ngồi lại trên một cái cột cây số, nhìn những con sóng nhỏ dật dờ vỗ vào chân một cái hang rào mắt cáo. Anh nhìn xa xăm.
-Mình làm gì bây giờ hở cha? – Anh giả giọng thằng bé.
-Ừ, mình làm gì nhỉ? – Thằng bé đáp lời.
Hai cha con đi ra phía đất đầy lầy lội nép sông. Có một con thuyền nhỏ ở đó. Thân thuyền đã chìm một nửa. Họ đứng đó, xem xét. Một con thuyền nhỏ vô chủ. Trời bắt đầu loáng thoáng một vài hạt mưa lẫn trong gió rét. Hai cha con lại lục tục kéo nhau lên phía trên bãi tìm chỗ trú chân. Nhưng chẳng thấy nổi một chỗ nào cả. Anh chạy dọc bờ sông, vớt những mảnh gỗ lợt lạt, gom thành đống và nhóm lửa. họ ngồi giữa những đụn cát, lấy tấm vải nhựa che đầu, lặng lẽ nhìn cơn mưa lạnh giá từ phương Bắc đang ùn ùn kéo đến. Mưa mỗi ngày một nặng hạt, rơi lộp độp trên cát. Hơi nước bốc lên từ đống lửa, những vòng khói cứ nối đuôi nhau cuộn lên mù mịt. Thằng bé cuộn mình, thiếp đi dưới tấm vải nhựa. Mưa vẫn rơi tí tách. Anh kéo tấm vải nhựa qua đầu, nhìn đăm chiêu ra phía biển. Từng cơn sóng trùm bờ, rồi lại rút ra khơ xa, để lại những lỗ nhỏ li ti trên bờ cát.
Ngày hôm sau, họ đi sâu vào trong đất liền. Một vùng đồng lầy thấp trải rộng với những khóm dương xỉ xanh, những đóa tú cầu phơn phớt và những nhành lan dại vương lên trên đống tro bụi. Nơi này, gió không mấy khi ghé qua. Hành trình của hai cha con rất vất vả.Hai ngày sau, họ ra đến được đường cái. Anh đặt túi xuống, ngồi gập người, hai tay bó chặt trước ngực. Cứ thế ho rũ rượi cho tới khi không ho được nữa. Lai thêm hai ngày nữa. Có lẽ hai cha con đã đi thêm được mười lăm dặm, băng qua một con sông, một lối dẫn ra một ngã tư. Một cơn bão đã quét qua khu vực này, để lại những thân cây chết khô rải rác từ phía đông sang phía tây, giống như cỏ dại mọc đáy sông suối vậy. Hai cha con dựng lều ở đây. Anh nằm xuống và anh hiểu mình sẽ không thể di xa được nữa. Anh sẽ nằm lại đây. Thằng bé ngồi sát bên cha, nước mắt tuôn lã chã. Nó khóc. Gọi:
-Cha ơi.
Thằng bé mang cho anh một ly nước nó mới đi lấy về.Từ nãy đến giờ, anh vẫn không rời mắt khỏi con. Nó quỳ xuống, bứng nước sát lên miệng cho anh. Anh đỡ lấy cái li, uống một hơi, rồi lại nằm nghỉ. Chỉ còn có mỗi hộp đào. Anh không ăn chút nào mà ép con ăn hết.
-Cha không nuốt được. Không sao đâu con.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
46 chương
41 chương
58 chương
63 chương