Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Chương 5 : Cú nổ của đầu bếp Hạ Nặc và ông già một chân không mời mà tới

Ngôi nhà của Hạ Nặc không quá lớn, nhưng cũng có một căn bếp nhỏ bên trong. Nhưng nếu nấu ăn trong này thì thực sự là quá bí, không thoát được mùi của thức ăn. Vì vậy, nếu đó là thức ăn cầu kì thì cậu ta sẽ đặt một cái nồi bên ngoài để nấu. Dưới con mắt chăm chăm của ba cậu bé, Hạ Nặc thở dài, nhẹ nhàng xắn tay áo lên, bước đến bên chiếc bàn gỗ, lấy cái thớt gỗ bày ra trên đó. Cũng may thay, các nguyên liệu cũng như gia vị nấu ăn cũng khá rẻ. Nên nếu muốn nấu một món tôm hùm ngon thật sự là không khó đối với Hạ Nặc. Con dao sắc nhọn được cậu ta cầm sẵn trên tay, cổ tay bắt đầu di chuyển, lưỡi dao sắc lạnh như tuyết, lướt nhẹ như một cơn gió. Trong đống nguyên liệu, có hành tây, gừng tỏi được cắt nhỏ, hạt tiêu thì được cắt thành miếng. Mọi thứ đều hoàn thành trong nháy mắt. Ngay sau đó, Hạ Nặc lấy một cây quế ra, làm sạch, để nó sang một bên. Đáy nồi đã nóng và nước sôi được đổ ra. Sau khi lau sạch nồi sắt, cậu ta đổ dầu đậu phồng màu vàng vào, khi đến nhiệt độ thích hợp, cậu ta cho gừng tỏi đã cắt sẵn vào. Mùi hương bắt đầu bốc lên. Ôi! Dầu nóng bắt đầu sủi bọt, khói trong nồi bốc lên, thỉnh thoảng có một chút dầu văng ra. Trông cũng khá nguy hiểm. Tuy nhiên, Hạ Nặc vẫn bình thản làm tự nhiên, chờ đợi một mùi thơm như mong đợi, bèn lấy tôm hùm ra và đổ hết vào nồi. Xào cho đến lúc thân tôm hùm hơi săn lại trong dầu, dần dần nhuộm màu nước sốt, cổ tay cậu ta di chuyển, cầm các chai lọ trên bàn nêm vào nồi. Có sake, nước tương và đường lần lượt được cậu ta đổ vào nồi và hòa quyện vào nhau. Hương vị thơm ngon tỏa ra, nước súp trong nồi trở nên nhiều màu sắc. Sau khi chờ một lúc cho tôm thấm, Hạ Nặc rắc đều những thứ còn lại vào nồi, sau đó đổ thêm chút nước và đậy nắp lại. Nhanh như gió, sau khi làm xong tất cả các bước này, Hạ Nặc thở phào nhẹ nhõm, lùi lại hai bước, dựa vào tường nhà, lặng lẽ nhìn lên bầu trời xanh. "Tuyệt vời!" "Hạ Nặc đại ca động tác nấu ăn thật điêu luyện, thật đẹp trai lắm!" "Anh ta nấu ăn rất điệu nghệ, quả là danh bất hư truyền." Cảnh tượng trước mắt thực sự đáng kinh ngạc đối với ba cậu bé nhỏ, đột nhiên chúng vỗ tay rào rào, thậm chí La Y còn có vẻ rất vui mừng, trong đôi mắt mỗi người, dường như có thứ ánh sáng gì đó sáng lấp lánh. Những lời này rơi vào tai Hạ Nặc, làm cậu ta không thể không mỉm cười. Ở kiếp trước, cậu ta không thích ăn thức ăn ở ngoài quán, nên luôn tự nấu ăn ở nhà. Sau bao nhiêu năm nấu ăn đều đặn, để chinh phục được dạ dày của ba cậu bé này quả thực không đơn giản. "Cứ nói quá..." Cậu ta khẽ nhắm mắt lại, trên khuôn mặt Hạ Nặc hiện lên một chút sung sướng. Lúc sáng, khi cậu ta rời khỏi cảng biển và trở về nhà, vì cậu ta lo lắng hai người bước xuống từ con tàu cướp biển, giả làm người bình thường để vào các cửa hàng lừa đảo người dân ở thị trấn Cam. Cậu ta liền giả vờ vào mua một số nguyên liệu để xem phản ứng của hai người đàn ông kia ra sao và xem học có phải là người đàng hoàng hay không? Thật ngạc nhiên vì có vẻ như mọi người trong thị trấn đều tỏ ra quen biết hai người này, Hạ Nặc chỉ mới mở lời với dì bán nước tương, mà người dì đáng mến như được có người hàn huyên, dì ta nói mãi đến nỗi quên cả đưa nước tương cho Hạ Nặc, cho đến khi cậu ta nhắc thì dì mới nhớ ra. Theo như tin tức mà cậu ta nghe ngóng được thì người đàn ông dẫn theo cậu bé kia là bạn cũ của ngài thị trưởng thị trấn Cam. Khi còn trẻ, ông ta đã từng đi biển và đến đảo Anderk. Bây giờ ông ta đến đây để thăm bạn cũ là ngài thị trưởng. Đó là những tin tức tôi nghe ngóng được. Bởi vậy, Hạ Nặc đã không còn cảnh giác nữa, thay vào đó là sự tò mò. Rốt cuộc, như cậu ta biết trước đó, thị trưởng thị trấn Cam, chú của người đàn ông đó, nhưng làm sao một ông già tốt bụng, luôn nở nụ cười với mọi người vào tất cả các ngày trong tuần có thể trở thành bạn cũ với một người đàn ông có mối quan hệ với bọn cướp biển được cơ chứ? Danh tính của người đàn ông mặc áo choàng trắng này là gì? "Tiểu quỷ nhỏ này đã đưa tôi đến đây vào sáng sớm, cũng không biết có thấy tôi đang tiếp đãi khách hay không?..." Nhìn cậu bé đeo cặp kính đen, An Đức Sâm, cậu con trai duy nhất của ngài thị trưởng, Cậu ta nhìn Bill, gặp Bill vào các ngày trong tuần nhưng hôm nay Bill vẫn bị cám dỗ bởi những con tôm hùm. Nói cách khác, cậu ta có thể moi một số tin tức từ đây. Ù Ù! Ngay lúc này, nắp nồi bị đẩy lên kêu ù ù, thu hút sự chú ý của Hạ Nặc. Cậu ta nhanh chóng quay đầu nhìn và bước nhanh đến cạnh cái nồi. Dùng một miếng giẻ để cẩn thận mở nắp nồi đang rất nóng. Ù... Vạn vật thu lại vào bên trong cái nồi, giờ đây, nó như khác hẳn lúc nãy, nồi dầu nóng hổi, màu sắc lá, màu trắng xanh xen kẽ, tôm hùm đỏ tươi mọng nước hiện lên trước mắt. Với một muỗng dầu mè thơm ngát, một mùi hương thơm cay nồng quyến rũ xông vào mũi mọi người, khiển mọi người không thể kháng cự mà hít lấy hít để. Ba khuôn mặt rất đỗi thèm muốn ăn hiện ra. "Ồ! Tôm hùm đã ăn được rồi này!" "Tại sao có thể thơm như vậy? Nó có một sự cám dỗ muốn phạm tội, thực sự ghê gớm!" "Dù như thế nào, tôi cũng rất muốn ăn." Món tôm hùm được mong đợi được đưa ra khỏi nồi. Ba cậu bé dường như không thể chịu đựng được nữa, chúng nhảy lên ghế ngồi và lao vào bàn. Chúng vươn tay đón chờ dù biết rất nóng, chỉ muốn ăn sạch tất cả. "Mấy tiểu tử hư đốn này, hãy rửa tay trước đã!" Sau tiếng nói đó thì chiếc giẻ rơi xuống đánh vào tay ba cậu bé. "Ah đau quá!" Sau khi bị Hạ Nặc đánh vào tay, ba cậu bé đột nhiên giật mình và tỏ vẻ khó chịu. Nhưng chúng bắt buộc phải đi rửa tay thôi, chúng vừa đi rửa tay, vừa nhìn vào nồi tôm ứa nước bọt. Chúng di chuyển rất vội vã. "Thật là..." Đôi mắt của ba cậu bé khuất sau cánh cửa, Hạ Nặc lắc đầu chán nản, quay trở lại bàn và bắt đầu múc đồ ăn ra. Đột nhiên, ngay lúc này, một bóng đen to lớn che mất ánh sáng trước mặt Hạ Nặc, ngay lập tức, một giọng nói khàn đặc và trầm ấm vang lên, như thể tiếng nói kề ngay bên tai: "Này cậu, nồi tôm hùm này trông thực sự rất ngon. Ta có thể ăn một chút không?" Ngay thời khắc đó, một chiếc chân gỗ giả bước đến, hiện diện ngay trong tầm mắt của Hạ Nặc.