Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Chương 40 : Tha thứ cho ta

"Não đang bị tổn thương, ta không muốn phá hủy thứ này..." Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Hạ Nặc vẫn không tìm ra đầu mối, liền lắc đầu bất lực, sau khi day day thái dương vài cái, mắt cậu ta nhìn xuống thanh ba lô. "Quên đi, xem thử việc sử dụng bộ đồ Timo. Trước giờ thời gian eo hẹp, vẫn chưa có thời gian để xem nó..." Sau khi xem lại, đầu thanh ba lô nhanh chóng xuất hiện câu hỏi liệu xem có muốn lấy ra không. Hạ Nặc gật đầu không do dự. Kết quả là, sau khi ánh đèn lóe lên, chiếc giường của cậu ta xuất hiện rất nhiều thứ, có vẻ hơi lộn xộn. Đầu tiên, là hai loại nấm trông có vẻ sặc sỡ, tự nhiên nhất, nhưng Hạ Nặc vẫn chưa xác định được điều kiện kích hoạt cụ thể của những thứ này, chỉ biết rằng việc chạm vào sẽ ngay lập tức nhập trạng thái vô hình, vì vậy cậu ta không dám chạm vào nó, lại ném trở về ba lô. Đôi mắt nhìn qua những thứ khác. "Kính an toàn, mũ và nội khố thôi miên." Hạ Nặc đột nhiên thở dài, quả nhiên cậu ta vẫn còn may mắn. Nếu những thứ này không may bị hỏng. Tôi phải lấy nó ra và xem xét kỹ hơn để sẵn sàng. Sau khi vò một miếng vải trắng thành một quả bóng và ném nó ra khỏi cửa sổ, Hạ Nặc nhặt chiếc mũ nhỏ chỉ lớn hơn lòng bàn tay của mình một chút. Sau khi liếc nhìn, cậu ta thấy rằng màu sắc thực sự giống ký ức của Timo. Ngay lập tức mặt tối sầm lại, không hề nghĩ ngợi, định ném nó xuống biển. "Mẹ kiếp, lại dám cho ta một thứ này, nhịn thục bất khả nhẫn..." Kết quả là, mở cánh cửa sổ khép hờ, nhưng chưa kịp ném chiếc mũ ra ngoài, lập tức ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Hạ Nặc sửng sốt, không phản ứng kịp, sau khi cánh cửa từ từ bị đẩy ra, và một hình bóng nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt cậu ta. "Sơn Trì!" Dưới ánh sáng của những ngôi sao, Hạ Nặc nhận ra danh tính của người đó, không thể không hỏi: "Sao giờ này ngươi còn chưa ngủ, ngươi làm gì ở đây?" "Ta..." Dáng người nhỏ nhắn khoảng một mét, mái tóc vàng ủy mị, mặc áo ngủ đang ôm gối đầu, Đó là thói quen của Sơn Trì, cậu ta có một khuôn mặt mập mạp, tỏ vẻ xấu hổ nhìn Hạ Nặc, thì thầm nói: "Ta sợ bóng tối, có một giọng nói lạ trong phòng ta, ta không thể ngủ được." "Này, ta nhớ rằng ngươi đã chọn phòng gần cầu thang, gần cửa thoát khí và âm thanh đó là bình thường vào giữa đêm.... Tuy nhiên, ta cũng không nghe thấy gì cả. Ngươi thật nhát gan. Tại sao bây giờ ngươi lại sợ như thế này?". Hạ Nặc ngồi dậy ôm một cái gối và nói:" Vậy, ngươi muốn làm gì? " "Sở...Sở dĩ..." Sơn Trì lắp bắp, nửa ngày vẫn chưa nói được. Sau một hồi lâu, cậu bé với khuôn mặt đỏ,nói: "Anh trai Hạ Nặc, có thể ngủ với em không?" "Ngủ cùng nhau ư, ngươi là một nam nhân, làm sao có thể ngủ cùng ta chứ!" Hạ Nặc đầu tiên là ngẩn người, sau đó thì kinh ngạc. Đồng thời, đáy lòng cảm thấy sởn gai ốc, đờ đẫn hồi lâu, im lặng nhìn Hạ Nặc, nhìn cho đến khi anh chàng nhỏ bé có chút sợ hãi, cậu ta bĩu môi nói: "Tùy ngươi, hai người cũng có thể ngủ được, đi vào và đóng cửa lại." "Dạ!" Sơn Trì gật đầu, khuôn mặt lộ ra tia vui sướng. Lúc này, cậu ta và anh chàng quật cường lúc sáng trông như hai người khác nhau. Sau khi đóng cửa, tôi thấy mặt đất sạch sẽ và không có bụi, vội vã bỏ dép ngoài cửa, rồi cẩn thận đi đến bên Hạ Nặc và trèo lên giường. Nhìn thấy anh chàng nhỏ bé như con sóc chuột vừa ôm lấy trái thông, co người dựa vào tường và không dám di chuyển quá nhiều. Hạ Nặc nhướng mày và khịt mũi: "Nói đi, nếu ta nhớ không nhầm, trước kia ngươi ở trên thuyền của chú Tháp Đa, ngươi cũng đã ngủ một mình mà? Tại sao lúc đó ngươi không sợ chứ? Ngươi có gì cứ nói thẳng, ngươi như thế nào ta còn không biết sao? " "..." Sơn Trì vốn đang cúi đầu kê lên gối, nghe nói như thế, nhất thời cả kinh, sau đó ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ ửng: "Anh...anh làm thế nào biết được điều đó!" Hạ Nặc liếc nhìn anh ta: "Nói cũng đã nói rồi, đừng làm cho ta thêm thương cảm nữa. Nếu không, ta sẽ đá ngươi ra khỏi cửa, đừng trách ta." "Được rồi...được rồi." Sau khi quá sợ hãi, sự kiêu ngạo nhỏ nhoi mà Sơn Trì vừa có được ngay lập tức biến mất, nói:" Thực ra, tôi không nhịn được, nên muốn ghé qua hỏi anh một điều... " Nuốt nước bọt một lúc, ánh mắt cậu ta nhìn thẳng vào mặt Hạ Nặc, với đôi mắt đầy kỳ vọng: "Này, anh có thể dạy tôi kiếm thuật không?" "Hả?" Hạ Nặc sững sờ một lúc, sau một hồi mới tỉnh, nghi ngờ liếm môi hỏi: "Kiếm thuật ư, ta có nhầm không? Ngươi có chắc là ngươi không đến để học nấu ăn không?" "Không sai a." Sơn Trì gật đầu nghiêm túc, nói: "Đi theo lão già để học nấu ăn, nhưng kiếm thuật thì chỉ có thể học ở Hạ Nặc đại ca thôi." "..." Hạ Nặc trừng mắt nói: "Nếu như ta nhớ không nhầm, mục tiêu của ngươi là trở thành một đầu bếp tài ba, từ khi nào lại có ý nghĩ này?" Lời nói của Hạ Nặc nghe có vẻ hơi lạ, nhưng Sơn Trì vẫn có thể hiểu được ngay lập tức, xấu hổ nói:" để trở thành đầu bếp giỏi nhất trên thế giới, tất nhiên, đó là giấc mơ của tôi, nhưng bất quá... " Nói đến đây, đột nhiên dừng lại, mắt lóe lên sự quyết tâm,nói: "Có những việc, chỉ có vũ lực mới giải quyết được, nhưng trong những trường hợp đó, nấu ăn lại không thể sử dụng." Hạ Nặc hơi nhíu mày, trong lòng khó hiểu liên tưởng tới thân phận của Sơn Trì, và ngay lập tức hiểu ra nhiều điều: "Đứa trẻ này, mặc dù có vẻ như nó vẫn còn nhỏ, nhưng rõ ràng không dễ dàng từ bỏ một số thứ..." Là gia đình lớn nhất ở Biển phía Bắc, con trai thứ ba của gia đình Tư Sở Khắc, Sơn Trì bị anh em khinh miệt từ nhỏ, và tuổi thơ có thể nói là khá đau khổ. Sau đó, với sự hỗ trợ của chị gái và sự khích lệ của cha, rời khỏi gia đình, phiêu bạt đến Biển Đông và làm một đầu bếp thực tập sinh trên tàu chở khách trong một khoảng thời gian, cuối cùng gặp Triết Phổ, trải qua một cuộc chiến sinh tử trên đảo hoang. Có thể nói, mặc dù tuổi của Sơn Trì vẫn còn trẻ, nhưng suy nghĩ lại như người lớn. Tâm trí không đơn giản như trẻ con. Trong lòng anh ta, chắc chắn có khao khát được những giấc mơ nấu ăn, nhưng đối với một số chuyện xảy ra trong những năm đầu đời chắc chắn toàn là suy nghĩ oán giận. Muốn bù đắp chút tiếc nuối của quá khứ chăng? "Ngươi, tiểu quỷ nhỏ, thực sự tin tưởng vào sức mạnh của ta..." Nghĩ đến điều này, Hạ Nặc lắc đầu với một nụ cười. Không có gì lạ khi thái độ của Sơn Trì thay đổi rất nhiều sau khi anh ta đánh bại Khắc Lạc. Giờ đây, dường như không chỉ có sự tôn thờ kẻ mạnh, mà còn bởi vì cậu bé muốn gần gũi và xích lại gần mình hơ, để có thể có cơ hội học kiếm thuật của mình.