Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi

Chương 3 : Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi

Edit: Hanna   Kinh Di có thói quen dậy sớm, từ nhỏ tới lớn cô ở với bà ngoại nên tính tình và phong cách sống hơi giống với bà ngoại, gặp ai cũng có dáng vẻ ôn hòa dịu dàng, làm việc theo nguyên tắc phải tỉ mỉ cẩn thận mới làm ra được một tác phẩm tinh xảo đáng quý, theo thói quen ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày thức dậy lúc 6 giờ, đúng giờ mở mắt, không thể ngủ nướng thêm được nữa, cũng không muốn ngủ nướng.   Cho dù ở nhà họ Tạ cũng không thay đổi.   Cô thay quần áo rồi mở cửa ra ngoài, khi đi đến cửa phòng của Tạ Ngọc Võng thì nghe thấy bên trong có tiếng ồn, nghĩ cũng đúng, cậu mới học lớp 11, vẫn còn phải dậy sớm đi học.   Hình như dì giúp việc nhà họ Tạ chỉ làm cơm trưa và tối, nếu không cô tranh thủ làm ít món đơn giản cho cậu nhóc kia ăn đi, cậu đang vào thời kì phát triển cơ thể, sao có thể coi thường bữa sáng?   Gia đình nhà Kinh Di thích ăn mì vào buổi sáng, món mì Tô Châu với nước dùng trong và ngọt, thêm một ít đồ ăn kèm, mùi thơm nức mũi lập tức gợi lên con sâu thèm ăn trong bụng, bắt đầu một ngày mới với tâm trạng vui vẻ.   Trong tủ lạnh có đầy đủ mọi thứ, Kinh Di chọn mấy thứ rồi bắt đầu bận rộn làm bữa sáng, khi xào thêm thức ăn thì nghe thấy tiếng bước chân, chắc là Tạ Ngọc Võng, bình thường Ngọc Ngô sẽ không bao giờ rời giường vào giờ này, nghĩ vậy, Kinh Di vừa vội vàng làm việc trong tay vừa lớn tiếng nói: “Là Võng Võng à? Chị làm cơm sáng rồi, cậu ăn xong rồi hãy đi học.”   Kinh Di không thấy tiếng trả lời thì quay đầu lại theo bản năng, cậu thiếu niên đeo cặp sách, một đôi mắt to ngập tràn sương mù mênh mông đang nhìn cô, hiển nhiên chưa kịp phản ứng lại, biểu cảm như muốn tự hỏi, sao tự dưng trong nhà lại xuất hiện ‘một cô Tấm’.   Kinh Di mỉm cười với cậu nhóc, nói: “Chào buổi sáng.”   Thế mà cậu thiếu niên bị cô dọa sợ tới mức lùi về phía sau một bước, cúi đầu, khó khăn lắm mới rặn ra một câu từ trong miệng: “Chào buổi sáng.”   Giọng nói rất hay, trong trẻo động lòng người, nếu như bỏ qua sự lãnh đạm cứng nhắc.   Mặc dù Tạ Ngọc Võng có tính tình lạnh lùng, nhưng từ trước đến nay gia giáo lễ nghĩa chu toàn, còn biết lấy bát đũa, thìa, chuẩn bị đầy đủ, sợ bên ngoài bát quá nóng, lại chủ động bưng hai bát mì đặt lên bàn.   Thật sự là một cậu nhóc khiến người khác không thể ghét nổi.   “Mùi vị có ổn không? Có phải hơi nhạt không?” Kinh Di thấy Tạ Ngọc Võng cúi đầu ăn mì thì lên tiếng hỏi.   Cậu nhóc sắp vùi đầu vào trong bát, nhàn nhạt đáp lại: “Ăn rất ngon, cảm ơn… chị Kinh Di.”   Kinh Di chỉ có thể nhìn thấy một đầu tóc xoăn của cậu nhóc đối diện đang run lên, đáng yêu chết đi được.   ——————————————   Không ngoài dự kiến, Tạ Ngọc Ngô ngủ đến 12 giờ, vừa ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi nước canh thơm ngào ngạt, đi theo mùi thơm tới tận phòng bếp, Kinh Di đang hứng thú bừng bừng thảo luận về cách nấu ăn với dì giúp việc.   “Nấu cái gì mà thơm thế?” Tạ Ngọc Ngô ôm chầm lấy Kinh Di từ phía sau.   Kinh Di cố ý trêu cô ấy: “Tớ tưởng là ai cơ, hóa ra là đại tiểu thư đã xuống khuê phòng đấy à?”   Dì giúp việc đứng bên cạnh cũng bật cười, nói: “Hôm nay Ngọc Ngô dậy muộn quá.”   Tạ Ngọc Ngô vui vẻ phối hợp với hai người, làm ra vẻ bi thương, “oan ức”, nói: “Dì bất công quá, Kinh Di mới tới mà dì đã ghét bỏ cháu.”   Ba người cùng nhau bật cười.   Tạ Ngọc Ngô vừa ăn vừa hỏi: “Kinh Di, cậu lại dậy lúc 6 giờ à?”   Kinh Di ừ một tiếng, dường như vừa nhớ ra điều gì, nói: “Tớ còn làm bữa sáng cho Võng Võng ăn, cậu nhóc rất ngoan, ăn hết tất cả, đến nước canh cũng không để thừa.”   Tạ Ngọc Ngô mở to mắt, quên cả nhai thức ăn trong miệng, giật mình hỏi: “Thật hay giả, Võng Võng ăn bữa sáng do cậu làm á?”   “Thật mà, sao vậy?” Kinh Di thắc mắc.   Tạ Ngọc Ngô suy sụp hạ bả vai xuống, lẩm bẩm: “Thằng nhóc thối này thật biết cách cọ người ăn trực, biết thế mình cũng dậy sớm.”   Dù giúp việc nghe thấy lời này thì không nể mặt một chút nào, nói: “Cái gì mà dậy sớm, hai chị em các cháu có bao giờ cần dì làm bữa sáng đâu.”   “Dì!” Tạ Ngọc Ngô xấu hổ không nói nên lời.   ————————   Hai ngày nay Bắc Kinh nóng muốn chết, Kinh Di lại cực kì sợ nóng, kế hoạch ăn cơm trưa xong sẽ ra ngoài chơi đành bị ngâm nước, nhưng thật ra Kinh Di cảm thấy không sao cả, vốn dĩ cô không phải là người thích vận động, nói dễ nghe một chút thì tính tình tương đối an tĩnh, kỳ thật là quá lười, mặc dù Tạ Ngọc Ngô ham chơi, nhưng chỉ cần được ở bên Kinh Di, cô ấy cũng không quan tâm tới việc ở nhà hay ở bên ngoài.   Chờ mãi mới tới buổi chiều, hai cô gái nhỏ định tranh thủ thời gian mặt trời lặn thì ra bể bơi sau nhà chơi, không ngờ vừa mới lấy áo tắm và đồ dùng cần thiết ra khỏi phòng thì nhìn thấy Tạ Ngọc Võng đã trở lại, tay còn ôm một chồng sách cao.   Rõ ràng còn chưa tới thời gian tan học.   “Võng Võng, mày trốn học hả?” Tạ Ngọc Ngô cao giọng hét lên.   Tạ Ngọc Võng giả bộ lơ đãng liếc mắt về phía Kinh Di đang cười tủm tỉm nhìn cậu, nói: “Hôm trước em đã nói với chị rồi đấy, hôm nay em bắt đầu được nghỉ hè.”   Tạ Ngọc Ngô ồ một tiếng, ngượng ngùng cười cười, nói cô ấy đã quên, lại hỏi một câu: “Tao với Kinh Di muốn đi bơi, mày có muốn đi cùng không?”   Cũng không trông cậy vào thằng nhóc thối này có thể đồng ý, ai ngờ cậu lại ừ một tiếng rồi chạy lên tầng thay quần áo.   Tạ Ngọc Ngô lo lắng Kinh Di sẽ ngại ngùng, Kinh Di lại nói: “Để ý gì chứ, cậu ấy vẫn là đứa trẻ thôi.”   “Ơ nhà cậu có đứa trẻ cao 1 mét 87 hả?”   “Ngọc Ngô, chúng ta lớn hơn Võng Võng 4 tuổi đấy.”   “Cũng đúng….”   Kinh Di rất thích nghịch nước, nhưng trên thực tế cô không biết bơi, chỉ có thể nằm trên phao bơi trôi lềnh bềnh trên mặt nước mà nhìn Tạ Ngọc Ngô giống như một nàng tiên cá xinh đẹp bơi tới bơi lui lướt qua bên người mình.   Nhưng cô vẫn rất vui vẻ.   Kinh Di quan sát động tác của Tạ Ngọc Ngô, muốn học một chút, nhưng cô chỉ duỗi chân một cái, suýt chút nữa ngã cả người xuống nước, cũng may cô được một bàn tay giúp đứng vững lại.    Là Tạ Ngọc Võng.   Cậu chỉ mặc một cái quần bơi, ngồi xổm trên thành bể bơi, một bàn tay đỡ lấy bả vai Kinh Di, thấy cô đã nằm vững thì lập tức buông tay, cực kì lịch thiệp ga-lăng.   “Không phải như thế.” Tạ Ngọc Võng cụp mi rũ mắt, rụt rè nói.   Kinh Di còn đắm chìm trong suy nghĩ về dáng người của cậu thiếu niên này, bình thường nhìn rất gầy, vậy mà lúc cởi quần áo ra … cơ bụng và tuyến nhân ngư thật sự rất đẹp, rất cuốn hút.   “Cái gì cơ?” Kinh Di nghe không hiểu ý của cậu.   Tạ Ngọc Võng ngoan ngoãn giải thích: “Tư thế vừa rồi của chị Kinh Di không đúng, rất dễ bị lật ngửa.”   Cũng đúng, vừa rồi suýt chút nữa cô đã uống no một bụng nước bể bơi.   Tạ Ngọc Ngô ở đằng xa nhìn thấy em trai mình tới đây, ngồi xổm trên bờ mà không xuống nước, không biết đang nói gì với Kinh Di, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhìn kiểu gì cũng thấy rất ngoan, giống một con cún nhỏ đang trông mong được chủ nhân khen ngợi.   Tạ Ngọc Võng không phải là người dễ gần, mà hoàn toàn ngược lại, cậu rất ít nói với người xa lạ, càng miễn bàn là một cô gái xa lạ, mặc dù Tạ Ngọc Ngô rất hay nhắc tới Kinh Di với cậu, nhưng biểu hiện của cậu vẫn rất kỳ quái, từ ngày hôm qua đến bây giờ, dường như vẫn luôn xoay quanh Kinh Di, chẳng lẽ cậu…..   Tạ Ngọc Ngô càng nghĩ càng không dám tưởng tượng tiếp, quyết định phải thử cậu một phen.   Vừa nghĩ như vậy, cô lập tức vẫy vẫy tay với hai người, nói: “Tạ Ngọc Võng, mày xuống bể bơi đi, dạy chị Kinh Di của mày bơi lội, tao không làm nổi, dù có chết cũng không dạy đâu!”   Kinh Di hơi xấu hổ, vừa định nói không cần, đã nghe thấy Tạ Ngọc Võng nhanh chóng đồng ý, như sợ chị gái cậu sẽ đổi ý không bằng.   “Võng Võng…...” Kinh Di gội Tạ Ngọc Võng một tiếng.   Tạ Ngọc Võng đã xuống bể bơi, dáng người cao lớn đủ để đứng dưới bể bơi, nghe vậy thì chớp một đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn Kinh Di.   Kinh Di mỉm cười: “Em không đồng ý cũng không sao, chị bơi bằng phao cũng giống nhau thôi.”   Tạ Ngọc Võng đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Đồng ý.”   Dường như cậu sợ Kinh Di đổi ý, lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Kinh Di, em đồng ý.” Vẻ mặt nghiêm túc kiên định.   “Được rồi, cảm ơn Võng Võng nhé.”   Cậu nhóc này thật ngoan, Kinh Di thầm nghĩ.   Tạ Ngọc Võng dạy rất dễ hiểu, mặc dù cậu rất nhiệt tình, nhưng cũng vô cùng lễ phép lịch sự, có thể không chạm vào Kinh Di thì sẽ tuyệt đối không động chạm nhiều, đôi mắt chỉ nhìn từ cổ của Kinh Di trở lên, không hề nhìn loạn.   Kinh Di cảm thấy nhà họ Tạ giáo dục con cái rất tốt, Ngọc Ngô và Võng Võng đều được dạy dỗ cẩn thận, là người hiểu chuyện, đối nhân xử thế cực kì hoàn hảo không có điểm gì phải chê trách.   Đáng tiếc, cho dù Tạ Ngọc Võng tận tâm tận lực dạy đến mấy, Kinh Di vẫn không biết bơi, tốn không biết bao nhiêu thời gian mà cô vẫn chỉ có thể tròng thêm phao bơi nghịch nước.   Tạ Ngọc Võng vội vàng an ủi cô: “Bơi lội không phải học một lần là xong, kiên trì học thì sẽ biết thôi, vấn đề không phải do chị Kinh Di!”   Kinh Di bị biểu cảm nghiêm túc của cậu thiếu niên chọc cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, dường như thuận theo nguyện của con cún nhỏ mà xoa đầu Tạ Ngọc Võng, nói: “Ừ, Võng Võng đã dạy rất tốt rồi!”   Tạ Ngọc Võng được xoa đầu, toàn thân vô cùng thoải mái, vừa định nói cái gì đó thì đã bị Tạ Ngọc Ngô té nước lại đây.   Tạ Ngọc Võng chắn trước mặt Kinh Di theo bản năng, nước tạt hết lên mặt cậu, chị gái cậu đứng đối diện cười đắc ý, dường như thấy dáng vẻ cậu em trai ướt sũng như gà rớt vào nồi canh cực kì thú vị.   Kinh Di được Tạ Ngọc Võng che ở trong ngực, chóp mũi để trên xương quai xanh của cậu, hình như còn ngửi được mùi thơm thoải mái dễ chịu trên người cậu.   Hai người còn chưa kịp hoàn hồn, lại bị nước tạt qua đây, cùng tiếng cười ròn rã như tiếng chuông bạc của Tạ Ngọc Ngô: “Tới nào, chơi vui nha!”   Vì thế cuộc đại chiến tạt nước bắt đầu, Kinh Di và Tạ Ngọc Võng đối chiến với Tạ Ngọc Ngô, nhưng chơi một lát lại thành hai cô gái đối phó với Tạ Ngọc Võng, Kinh Di còn tốt, Tạ Ngọc Ngô bắt nạt em trai thành thói quen, suýt nữa thì cưỡi trên đầu trên cổ cậu mà dìm đầu cậu xuống đáy hồ bơi, may là Kinh Di ngăn cô ấy lại, còn sợ cậu nhóc bị sặc nước không thoải mái nên vỗ lưng giúp cậu thoải mái hơn, Tạ Ngọc Ngô nhìn mà ghen tị, lập tức kéo Kinh Di tới bên cạnh mình.   Tạ Ngọc Võng đứng bất động tại chỗ, ngơ ngẩn dừng ở khoảnh khắc bàn tay nhỏ mềm mại như không xương của Kinh Di lướt qua sống lưng khiến cậu tê dại.   Cảm giác thật sự rất đáng nhớ, nhớ mãi không quên.