Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi
Chương 2 : Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi
Edit: Hanna
Lúc Kinh Di vừa xuống máy bay, Tạ Ngọc Ngô đã chờ rất lâu rồi, vừa nhìn thấy cô thì lập tức cầm lấy ba lô giúp cô, Tạ Ngọc Ngô nhìn cô nóng tới mức trên chóp mũi toát ra một tầng mồ hôi mỏng thì vô cùng đau lòng, nhanh nhẹn lấy khăn lau mồ hôi giúp cô.
Kinh Di mỉm cười nói không sao, nhận lấy khăn rồi tự mình lau.
Tạ Ngọc Ngô vừa nhìn thấy Kinh Di đã vô cùng vui vẻ, lúc nghĩ tới việc cô sẽ tới nhà mình chơi một tháng thì càng vui sướng hơn, cười không thấy mắt đâu.
Lái xe nhà họ Tạ chờ bên ngoài, lúc thấy hai cô gái vừa nói vừa cười đi tới đây thì nhanh chóng nhận lấy vali hành lí rồi đặt vào sau xe ô tô.
“Suốt từ năm nhất cậu đã hứa sẽ tới nhà mình chơi, vậy mà bây giờ lên năm tư mới thực hiện được nguyện vọng này.” Tạ Ngọc Ngô dính chặt Kinh Di, cười hì hì nói.
Kinh Di là người Tô Châu, 21 tuổi cũng chưa từng đặt chân tới phương Bắc, hiện tại là lần đầu tiên trải nghiệm mùa hè khô hanh oi bức ở Bắc Kinh, Tạ Ngọc Ngô vẫn luôn ngồi dính sát vào cô, cả người khó chịu, cũng không thể xốc lại tinh thần mà tán gẫu với Tạ Ngọc Ngô, chỉ rầu rĩ ậm ừ hai tiếng.
Lúc này Tạ Ngọc Ngô mới phát hiện Kinh Di không thoải mái, đột nhiên phản ứng lại có lẽ cô bị cảm nắng rồi, vội vàng lấy nước Hoắc Hương Chính Khí* cho cô uống.
*Hoắc Hương Chính Khí: một bài thuốc chữa cảm.
Từ nhỏ đến lớn Kinh Di sợ nhất là nước Hoắc Hương Chính Khí, ngửi mùi đã muốn nôn, vội vàng nói với Tạ Ngọc Ngô: “Không cần đâu Ngọc Ngô, tớ chỉ hơi nóng thôi, lát nữa tắm rửa một cái thì khỏe ngay.”
Xe chạy nửa tiếng đã tới nhà họ Tạ.
Mùa hè, nhà họ Tạ có thói quen ở khu biệt thự Tây Sơn, ở đây thoải mái mát mẻ hơn trong nội thành nhiều, cũng thanh tịnh yên tĩnh hơn, chỉ là giao thông không thuận tiện, nhưng ở đây nhà nhà có lái xe riêng nên không có vấn đề gì lớn.
“Vậy em trai cậu phải làm sao bây giờ?” Kinh Di hỏi, cô nhớ rõ Ngọc Ngô từng nói với mình, người nhà họ Tạ rất chiều chuộng con gái, từ nhỏ đến lớn Tạ Ngọc Ngô ra ngoài đều có lái xe đi theo phục vụ, còn Tạ Ngọc Võng không có cửa đấy, đến tiền tiêu vặt cũng ít hơn một nửa so với Tạ Ngọc Ngô.
Tạ Ngọc Ngô lấy một ly nước đá từ trong tủ lạnh đưa cho Kinh Di, nói: “Võng Võng á? Nó ngồi xe điện ngầm là được rồi, sau đó đi bộ có 40 phút là tới nhà ấy mà.”
Có 40 phút? Kinh Di không thể tưởng tượng nổi cảm giác đi bộ 40 phút ngoài trời dưới cái nắng gay gắt này là như thế nào, trong lòng yên lặng cảm thán đầu thai làm con trai nhà họ Tạ thật đáng thương.
“Kinh Di, muốn đi xem phòng mà tớ chuẩn bị cho cậu không?” Tạ Ngọc Ngô hứng thú bừng bừng nói, cô ấy mất công trang trí nửa tháng vì nghe tin Kinh Di tới đây chơi, từ việc chọn khăn trải giường, vỏ chăn đều lôi kéo Võng Võng đi lượn mấy ngày mới hơi vừa lòng, hiện nay đặc biệt chờ mong phản ứng của Kinh Di.
Kinh Di gật đầu: “Muốn.”
Phòng ở tầng hai, Tạ Ngọc Ngô thần thần bí bí che mắt Kinh Di lại, dẫn cô tới chính giữa phòng, sau đó buông tay ra, chớp mắt nhìn cô, hỏi: “Thế nào, thế nào, có thích hay không?”
Kinh Di nhìn căn phòng được trang trí sắp xếp tỉ mỉ, trong lòng làm sao có thể không cảm động, là bạn bè, Ngọc Ngô vẫn luôn đối xử đặc biệt tốt với cô.
“Vô cùng thích, cảm ơn Ngọc Ngô của tớ.” Kinh Di chớp chớp mắt nhìn Tạ Ngọc Ngô.
Tạ Ngọc Ngô nghe được câu nói này thì vui quên trời đất, cảm thấy nửa tháng vội trước vội sau quá đáng giá, lại lấy váy ngủ đã được chuẩn bị tốt nhét vào trong tay Kinh Di, nói: “Mau đi tắm rửa đi, mặc cái này nè, tớ chọn mãi đấy, khẳng định cậu mặc là đẹp!”
“Ừ.”
Trong phòng có phòng tắm riêng, thậm chí có đầy đủ đồ dùng cá nhân, sữa rửa mặt, khăn lông có màu sắc mà Kinh Di thích, nhìn Tạ Ngọc Ngô có vẻ tùy tiện, nhưng thật ra là một người rất tinh tế tỉ mỉ.
Hai mươi phút sau, Kinh Di tắm xong, lúc cô giũ váy ngủ ra, ai có thể nói cho cô biết thứ này có viền ren màu trắng để làm gì?
Khi cô đi xuống tầng, Tạ Ngọc Ngô đang ép nước dưa hấu, nhìn thấy Kinh Di mặc bộ váy ngủ mình mua bước xuống, thiếu chút nữa đã nhét tay mình vào máy ép hoa quả, reo lên khen ngợi: “Cậu mặc cái này thật sự quá đẹp!”
Kinh Di có làn da trắng sáng mịn màng, vừa nhìn đã biết là con gái vùng sông nước Giang Nam, vừa dịu dàng vừa tinh tế, kết hợp với váy hai dây màu trắng thật sự là đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người khác, càng không nói đến việc cô vừa tắm xong, mái tóc dài đen nhánh còn ẩm ướt rũ xuống trên vai, dáng vẻ ấy, mềm mại hòa tan một nửa trái tim người nhìn.
“Sao cậu không sấy tóc?” Tạ Ngọc Ngô quan tâm hỏi.
Kinh Di cười ngượng ngùng, nói không tìm được máy sấy.
Tạ Ngọc Ngô buông dưa hấu đang cầm trong tay, rửa tay, vốn dĩ muốn tìm máy sấy, nhưng đột nhiên cảm thấy dùng máy sấy tóc cho Kinh Di, nhỡ sấy hỏng tóc thì phải làm sao bây giờ, cuối cùng Ngọc Ngô tìm một cái khăn lông khô đưa cho Kinh Di, giúp cô lau khô tóc, sợ cô vừa lạnh vừa nóng sẽ bị cảm mạo.
“Cho nên chú dì đi ra ngoài một tháng ư?” Kinh Di vừa lau tóc vừa nói chuyện phiếm với Tạ Ngọc Ngô.
Tạ Ngọc Ngô vẫn đang tiếp tục chiến đấu với máy ép hoa quả, nói: “Đúng vậy, hai người bọn họ sến sẩm nổi da gà, đã bốn năm chục tuổi mà còn cả ngày nghĩ tới việc hưởng tuần trăng mật, luôn luôn ném tớ và Võng Võng ở nhà một mình.”
Kinh Di hơi cúi đầu cười rộ lên, lộ ra một bên má lúm đồng tiền nho nhỏ trên má phải, vô cùng ngây thơ dịu dàng.
Tạ Ngọc Ngô nhìn qua đó, thở dài hít sâu một hơi, cô ấy vừa thấy Kinh Di cười đã lập tức không thể khống chế mà đỏ mặt, làm sao có thể đáng yêu như vậy chứ.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, tay Tạ Ngọc Ngô còn bận ép dưa hấu, nhìn đồng hồ, nói với Kinh Di: “Chắc là Võng Võng đã về đấy, Kinh Di, cậu mở cửa giúp tớ với.”
Kinh Di đồng ý, quan sát bản thân lại một lượt, ăn mặc còn ổn, mới vội vàng đi mở cửa.
Một cậu nhóc mặc đồng phục học sinh màu trắng kết hợp xanh da trời, tóc xoăn, vai đeo ba lô đứng ở ngoài cửa.
Hiển nhiên cậu không dự đoán được người mở cửa là Kinh Di, cậu nhóc nhỏ tuổi ngẩng đầu lên, biểu tình thay đổi nhanh chóng, vốn đang nhíu mày mất kiên nhẫn vì trời oi bức khó chịu, lập tức biến thành kinh ngạc, có lẽ bởi vì thời tiết, gương mặt cậu ửng đỏ.
Cậu thiếu niên có một đôi mắt rất đẹp, dưới ánh mắt trời mỏng manh càng thêm rực rỡ lấp lánh, mũi cao, môi hồng răng trắng, Kinh Di chợt nhớ tới một câu thơ mà bà ngoại dạy cô khi còn bé —— “Tá thuỷ khai hoa tự nhất kỳ, thuỷ trầm vi cốt ngọc trầm vi cơ*.”
*Hai câu tả hoa thủy tiên trong bài thơ Thứ vận Trung Ngọc thuỷ tiên hoa nhị đầu của nhà thơ nổi tiếng Hoàng Đình Kiên thời Bắc Tống, Trung Quốc
Rõ ràng là câu thơ hoa mỹ tả hoa thủy tiên, vậy mà bây giờ tại sao cô thấy cực kì thích hợp với cậu thiếu niên trước mặt này?
Kinh Di vốn tưởng rằng Tạ Ngọc Ngô đã cũng đủ xinh đẹp kinh diễm động lòng người, không ngờ em trai cô ấy lại càng nổi bật hơn.
Cô đã từng xem ảnh chụp của Tạ Ngọc Võng, nhưng cũng chỉ xem lướt qua một lần ở di động của Ngọc Ngô, còn là dáng vẻ cúi đầu, nhìn không rõ ràng, hiện nay không thể khẳng định chắc chắn, cô đành mở miệng gọi thử: “Võng Võng?”
Cậu thiếu niên ngơ ngẩn nhìn cô, tay phải buông xuống, căng thẳng khẩn trương nắm thành quyền, trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng trong mắt hiện rõ sự luống cuống bối rối, cậu nhỏ giọng ừ một tiếng, xem như trả lời cô.
Tạ Ngọc Ngô làm xong một ly nước ép dưa hấu, vẫn chưa thấy người quay lại, lo lắng bản mặt lầm lì của thằng em trời đánh dọa Kinh Di chạy mất, lập tức buông việc trong tay chạy ra ngoài, không ngoài dự kiến, hai người trầm mặc đối diện không nói gì, vẻ mặt Kinh Di xấu hổ.
“Sao không vào nhà gả? Tạ Ngọc Võng mày rảnh à?!” Tạ Ngọc Ngô vừa mắng em trai xa xả vừa túm Kinh Di kéo vào nhà.
Tạ Ngọc Ngô đưa ly nước dưa hấu cho Kinh Di, an ủi: “Đừng để ý đến nó, nó lúc nào cũng như vậy.”
Kinh Di gật đầu, liếc mắt nhìn vẻ mặt vô cảm của Tạ Ngọc Võng một cái, chủ động chào hỏi với cậu: “Chào Võng Võng, chị là bạn thân của chị gái cậu, Kinh Di.”
Dưới dâm uy của Tạ Ngọc Ngô, sau khi Tạ Ngọc Võng thấp giọng gọi một câu ‘chị Kinh Di’ nhỏ như tiếng muỗi kêu thì lập tức chạy lên tầng mà không quay đầu lại một lần.
Tạ Ngọc Ngô nói câu ‘đừng để ý tới nó’, rồi tiếp tục dính lấy Kinh Di, cười lấy lòng hỏi tối nay cô muốn ăn món gì.
Kinh Di nói chuyện với Tạ Ngọc Ngô một cách nhỏ nhẹ ôn tồn, không chú ý tới chỗ ngoặt trên cầu thang, một đôi mắt cực kì đẹp đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt tham lam kiên định.
Truyện khác cùng thể loại
218 chương
4 chương
12 chương
23 chương
17 chương
6 chương
37 chương
28 chương