Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi

Chương 4 : Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi

Edit: Hanna   Kinh Di ngủ sớm nên 8 giờ tối đã về phòng, Tạ Ngọc Ngô tranh thủ thời gian này để lôi Tạ Ngọc Võng vào phòng mình.   “Ê, đứng im, tao có chuyện muốn hỏi mày đây!” Tạ Ngọc Ngô xụ mặt nói với em trai.   Tạ Ngọc Võng như đi guốc trong bụng cô ấy, không chờ chị gái mình ép cung, đôi mắt đặc biệt nghiêm túc nhìn Tạ Ngọc Ngô, nói: “Thích.”   Tạ Ngọc Ngô suýt nữa đã đập con chuột đang cầm trên tay vào bản mặt lầm lì của thằng em trai, khó khăn lắm cô mới mời được Kinh Di tới chơi nhà, vốn muốn thỏa mãn tâm tư riêng của bản thân, sợ người khác nhớ thương Kinh Di, cô cũng chưa dám giới thiệu Kinh Di với bạn bè trong giới, chỉ muốn giấu trong nhà cho riêng mình, không ngờ kẻ muốn thọc gậy bánh xe lại đang ẩn nấp ngay trong nhà mình.   Đúng vậy, Tạ Ngọc Ngô là một người đồng tính luyến ái, cô đã thích Kinh Di ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, vốn cô cũng nghĩ sẽ tỏ tình, nhưng càng ở chung cô càng luyến tiếc, Kinh Di và cô hoàn toàn không phải một loại người, nếu nói rõ mọi chuyện, Kinh Di nhất định sẽ trốn cô càng xa càng tốt, sau một thời gian dài cô mới từ bỏ được tâm tư ích kỉ này, chấp nhận việc chỉ làm bạn thân với Kinh Di đã vô cùng thỏa mãn rồi.   Kết quả, thằng em trai trời đánh nhảy ra giữa đường muốn hớt tay trên.   “Chuyện này bắt đầu từ khi nào?” Tạ Ngọc Ngô nén giận hỏi.   Tạ Ngọc Võng không hề sợ chị gái mình, rũ mắt, tự hỏi trong lòng, cậu thích Kinh Di từ bao giờ? Từ lúc Tạ Ngọc Ngô như hiến vật quý mà cho cậu xem ảnh chụp của Kinh Di vào năm hai người đó học năm nhất đại học? Hay là vào kì nghỉ đông năm hai, chị gái cậu nói chuyện với Kinh Di qua video, cậu lén lút nhìn thấy cô mặc áo lông xù xù qua màn hình di động, dịu dàng mềm mại nói “Năm mới vui vẻ”.   “Quên rồi.” Tạ Ngọc Võng nhớ tới chỗ này thì không nhịn được mà muốn cười, trong mắt Tạ Ngọc Ngô chính là dáng vẻ ngốc ngếch khi ngã vào bể tình.   Tạ Ngọc Ngô vừa nghe hai chữ này đã cảm thấy đau đầu, quên rồi? Chẳng lẽ thằng nhóc thối này có âm mưu từ sớm rồi à? Vậy mà cô ấy còn ngây ngô tới mức liên tục nhắc tới Kinh Di trước mặt cậu, hóa ra cô tự đào hố chôn mình hả?   “Mày…...” Tạ Ngọc Ngô tức không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nổi điên hét lên: “Kinh Di chỉ coi mày là em trai, mày đừng có vớ vẩn.”   Tạ Ngọc Võng không trả lời, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy dáng vẻ tức giận muốn hộc máu của chị gái mình,cuối cùng nghiêm túc nói một câu: “Chị, xin lỗi.”   Cậu cũng hiểu rõ tâm tư của chị gái mình.   Tạ Ngọc Ngô trừng mắt nhìn cậu một cái, tức giận nói một câu “Đồ cứng đầu”, nói thật, cô không phải thật sự rất tức giận, chỉ là không thể lập tức chấp nhận chuyện này, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu là Võng Võng, nói chung vẫn tốt hơn những người đàn ông khác……   Nhưng cô lại nghĩ, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà thằng nhóc thối này lại nhặt được món hời.   Hai chị em đứng đối diện nhau nhưng không nói gì, trong lòng đang thầm tính toán riêng.   Bầu không khí tĩnh lặng chết chóc, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, thời điểm này dì giúp việc đã sớm về nhà, trong nhà ngoại trừ hai người thì chỉ có Kinh Di, hai người đi ra cửa nhìn xem theo bản năng.   Kinh Di đang mơ mơ màng màng vì bị tỉnh giấc, hai chị em nhà kia đột ngột chạy ra dọa cô sợ chết khiếp, che ngực hỏi: “Sao vậy?”   Tạ Ngọc Ngô không biết phải nói như thế nào, đành phải hỏi lại cô: “Sao cậu còn chưa ngủ?”   Kinh Di a một tiếng, nói: “Khát quá nên bị tỉnh, muốn xuống tầng uống nước.”   Vừa dứt lời, Tạ Ngọc Võng bỏ lại một câu “Em đi lấy cho” rồi lộc cộc chạy xuống tầng.   “Võng Võng làm sao thế?” Kinh Di bị hai chị em này làm cho bối rối.   Tạ Ngọc Ngô xua xua tay nói “đừng động vào nó”, thằng quỷ này xuân tâm nảy mầm.   ——————   Tạ Ngọc Võng không đếm được đây là lần thứ mấy mơ thấy Kinh Di.   Vẫn là ở bể bơi lúc ban ngày, chẳng qua trong mơ biến thành buổi tối, trăng tròn sáng rõ chiếu vào mặt nước, hiện ra một mảnh sóng nước mênh mông, Kinh Di không mặc gì đứng giữa cuộn sóng, da thịt non mịn trắng như tuyết, vòng eo mảnh khảnh chỉ cần hai tay Tạ Ngọc Võng là có thể bóp chặt.   Nhìn thấy có người tới nhưng cũng không tránh không né, ngược lại còn bơi tới gần thành bể bơi, vẫy tay với Tạ Ngọc Võng: “Võng Võng, lại đây đi.”   Trong mơ Tạ Ngọc Võng vẫn không dám nhìn cô như cũ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, ấp úng nói: “Chị Kinh Di, không phải chị không biết bơi à?”   “Nếu ban ngày chị không giả bộ như vậy thì làm sao em có cơ hội để dạy chị được?” Kinh Di mỉm cười nói, bọt nước chảy dọc theo chiếc cằm nhỏ xinh của cô mà rơi tích táp xuống bể bơi, âm thanh ấy càng đặc biệt rõ ràng trong đêm đen yên tĩnh, tí tách tí tách, một tiếng lại một tiếng nối tiếp.   Ngay sau đó, Kinh Di duỗi tay bắt được ống quần của Tạ Ngọc Võng, chính là bàn tay nhỏ mà ban ngày vừa mới quẹt qua sống lưng cậu, bây giờ đang sờ từ mắt cá chân cậu, từng chút một từng chút một sờ lên trên, giống như con rắn nhỏ trơn mềm từng bước cuốn lấy cậu.   Tạ Ngọc Võng cứng đờ cả người, không thể nhúc nhích, thanh âm run rẩy không thể tự chủ được: “Chị Kinh Di, chị…...”   “Chị làm sao?” Thậm chí Kinh Di còn với tay vào trong ống quần của cậu, lòng bàn tay mềm mại vuốt ve qua lại chỗ xương nhô lên phía sau mắt cá chân của cậu.   “Võng Võng, cậu có muốn dạy chị tập bơi không?”   Tạ Ngọc Võng nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của Kinh Di.   Muốn, đương nhiên muốn!   Ngay cả quần áo còn chưa kịp cởi cậu đã nhảy vào trong nước, quần áo bị dòng nước tẩm ướt sũng, lập tức dính sát vào trên người cậu, tùy hứng dán lên còn có Kinh Di.   Cả người cô đều leo lên trên người Tạ Ngọc Võng, Tạ Ngọc Võng có thể cảm nhận rõ ràng được xúc cảm mềm mại khi hai điểm no đủ trước ngực dính trên người cậu, cùng với hai chân thon gầy của cô quấn lên vòng eo tuy gầy mà rắn chắc của cậu.   Sợ cô sẽ ngã xuống, trong lúc hoảng loạn, Tạ Ngọc Võng nâng giữ cặp mông của cô, vừa mềm lại vừa chắc khỏe, Tạ Ngọc Võng rất muốn cắn một ngụm lên đó.   Kinh Di như đi guốc trong bụng cậu, liếc mắt một cái đã biết cậu đang suy nghĩ cái gì, môi dán lên vành tai cậu, thanh âm kiều mị nói: “Muốn cắn lên sao, Võng Võng? Cậu có thể cắn thoải mái lên toàn bộ cơ thể chị.”   Dục vọng chiến thắng lý trí, Tạ Ngọc Võng ấn Kinh Di trên thành bể bơi mà làm suốt một đêm.   Giấc mơ này khiến cho Tạ Ngọc Võng dậy sớm vào sáng hôm sau, nhưng không dám nhìn mặt Kinh Di lấy một lần.   “Võng Võng?” Kinh Di gọi cậu, ngày hôm qua mới vừa làm thân với cậu thiếu niên này, sao hôm nay lại khôi phục tình trạng cũ rồi?   Tạ Ngọc Võng cúi đầu, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng ‘dạ’ nhỏ xíu, vẫn không dám nhìn vào mắt Kinh Di.   Kinh Di hỏi: “Cậu muốn thêm đường vào cháo không?”   Tạ Ngọc Võng nói không cần, cả người có vẻ héo hon ủ rũ, không có tinh thần.   Trong lòng Kinh Di hơi lo lắng, buông bát trong tay, mu bàn tay dán lên cái trán của cậu, Tạ Ngọc Võng bị động tác đột ngột tới gần này dọa sợ choáng váng tới mức không dám cử động, mắt không chớp, mũi không thở.   “Không bị sốt.” Kinh Di lẩm bẩm, xem dáng vẻ khẩn trương của cậu thiếu niên, lại hỏi: “Cậu không thoải mái ở đâu?”   Tạ Ngọc Võng theo bản năng mà nói dối: “Tối hôm qua ngủ không ngon nên hơi đau đầu.”   Kinh Di nghe vậy thì lập tức nói: “Cậu thu dọn đồ đạc đi, chị đánh thức Ngọc Ngô dậy, chúng ta đi bệnh viện.” Vừa dứt lời cô đã định buông đồ vật trong tay xuống.   Tạ Ngọc Võng nhanh chóng ngăn cản cô: “Không cần đâu chị Kinh Di, một lát sẽ khỏe thôi, không nghiêm trọng như vậy.”   Kinh Di cau mày, dường như hoài nghi mức độ chân thật trong lời nói của cậu, nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên một hồi lâu rồi mới miễn cưỡng đồng ý.   Suốt một buổi sáng chỉ có hai người bọn họ, Tạ Ngọc Võng ngồi cùng Kinh Di trên sô pha xem TV, ngoan ngoãn nói chuyện phiếm với cô.   “Chị gái cậu đặc biệt tốt.” Kinh Di kể lại những kỉ niệm khi hai cô mới quen nhau cho Tạ Ngọc Võng nghe: “Có một lần bọn chị đang cùng nhau ăn cơm ở căng-tin, đột nhiên bị mất điện, một sinh viên nam cố ý ngồi sát lại đây, lập tức bị Ngọc Ngô xách cổ ném ra ngoài, còn cảnh cáo hắn, nói chị là bạn gái của cô ấy, bảo hắn phải cách xa chị một chút.”    Tạ Ngọc Võng nghĩ thầm, chắc chắn Tạ Ngọc Ngô thật sự nghĩ như vậy, nhưng bà chị đanh đá này nghĩ hay nhỉ.   Kinh Di vừa đổi kênh tivi vừa nói chuyện với Tạ Ngọc Võng về chuyện thời đại học của cô và Tạ Ngọc Ngô, không chú ý tới việc Tạ Ngọc Võng đang ngồi khoanh chân trên sô pha, căn bản không hề xem tivi, cũng không nghiêm túc nghe cô nói chuyện, mà là chăm chú quan sát góc nghiêng của khuôn mặt cô, nhìn tới xuất thần.   Hai cánh môi đỏ tươi lúc đóng lúc mở, đầu lưỡi nhỏ vươn ra, liếm môi, tạo ra một lớp nước mỏng sáng lấp lánh, tựa như động tác cô ngậm lấy yết hầu của cậu trong giấc mơ mà mút vào, cô vừa liếm vừa thở hổn hển cầu xin cậu lại mạnh mẽ hơn một chút nữa.   “Võng Võng?” Kinh Di duỗi tay quơ quơ trước mắt Tạ Ngọc Võng, có lẽ cậu nhóc này không thoải mái, luôn luôn ngẩn người không nói gì, khuôn mặt đỏ bừng, chẳng lẽ thật sự bị sốt rồi?   Cô ngồi sát lại gần, dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ, hình như trán hơi nóng thì phải.   “Có thật là không cần đi bệnh viện không? Hình như cậu bị sốt rồi.” Kinh Di cảm thấy lo lắng.   Tạ Ngọc Võng thuận thế dựa đầu vào trên vai Kinh Di, ngửi mùi thơm ngọt ngào trên người cô, nhắm mắt lại, nhẫn nhịu dục niệm chôn sâu dưới đáy lòng, ấm ách nói: “Hơi đau đầu, chị Kinh Di cho em dựa một lát nhé.”   Tạ Ngọc Ngô vừa vặn đi xuống tầng nên nhìn thấy tất cả, cô cố gắng kiềm chế xúc động muốn vo viên thằng nhãi ranh dưới tầng kia thành một nắm rồi ném văng ra xa, nghĩ thầm nó thì bị sốt cái gì, có mà bị nghiện Kinh Di ấy.    Ôi ôi, cô còn chưa bao giờ được dựa vào vai Kinh Di như thế đâu!