Cậu thích tôi phải không
Chương 2
Sau ngày hôm đó, mỗi khi về nhà Hạ Dịch Huân đều tạc qua cây cầu đó. Đơn giản, bởi vì nơi đó, luôn có cô. Không rõ là cách đây bao nhiêu năm, cậu chỉ nhớ, ngay từ lần gặp đầu tiên, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng của cô đã làm trái tim cậu lệch một nhịp. Từ đó, cuộc sống của cậu đã gắn liền với ba từ Lưu- Nhược-Yên.
Và hôm nay, lại là một buổi sáng trời trong xanh. Cô gái bước chậm trên con đường dẫn đến trường học, phía bên kia đường có một cậu trai, đã đứng đợi từ rất lâu rồi.
"Cậu?"
Cuối cùng cô gái cũng phát hiện ra cậu trai đang đứng bên vệ đường.
"Tôi đợi bạn thôi."
"Bạn của cậu đâu?"
"Không biết, vẫn chưa thấy cậu ta đâu hết."
"Cậu định đứng đây đợi thêm nữa à?"
"Có lẽ."
"Ừ."
Cô gái cười cười rồi tiếp tục đi, không bao lâu sau đó, cậu trai đuổi kịp cô. Họ cùng song hành trên con đường nhựa nhỏ. Tiếng bước chân đều đều nhau, cuối cùng cũng đến trường. Cậu lên tiếng:
"Tôi đi ăn sáng, chị có ăn không?"
"Cậu mua cho tôi?" Thật ra, cô đang nói đùa.
"Ừ, vậy chị có đi không?"
"Tôi chỉ đùa thôi. Tôi lên lớp trước đây, cậu đi ăn sáng vui vẻ!"
Nói rồi cô nhanh nhẹn bước về phía dãy lầu đối diện.
"Lát nữa tôi ăn xong. Mua giúp chị một phần!"
Lưu Nhược Yên đi được một đoạn, vì câu nói của cậu mà quay đầu. Nhìn cậu bằng ánh mắt rất kì lạ, nhưng không lên tiếng. Hạ Dịch Huân xoay người, mặc kệ ánh mắt của cô.
Tiếng chuông vào giờ học reo lên, cô nhanh chóng đi về phía dãy lầu đối diện. Còn Hạ Dịch Huân thì cứ mặc kệ, vẫn tiếp tục hướng nhà ăn trường mà đi.
Bên ngoài, ánh nắng mặt trời len qua những tán cây đại thụ rợp sân trường. Chiếu lên mái tóc của Hạ Dịch Huân. Giờ ra chơi, có một cậu trai tay cầm một phần cơm sáng đứng ngay cầu thang, thu hút ánh nhìn của mọi người. Mà người đó chính là hotboy Hạ Dịch Huân của trường cấp ba D. Xung quanh có rất nhiều nữ sinh qua lại, không ngừng bàn tán:
"Không biết cậu ấy đang đợi ai?"
"Có khi nào là bạn gái không?"
"Bạn gái gì mà đứng ở đây? Chẳng phải là dãy lầu khối 11 sao?"
"Tớ nghe đồn, bạn gái của cậu ấy là Trịnh Dược Nhiên mà."
"Không phải chứ, bắt cá hai tay à?"
"Chắc không đâu."
Hạ Dịch Huân như không nghe thấy, vẫn trưng ra bộ mặt lạnh như băng. Mặc kệ bọn họ vẫn đang thì thầm to nhỏ, ánh mắt cậu nhìn bọn họ không bắt được một tia ấm áp nào cả. Cho đến khi đằng xa xuất hiện bóng dáng của một cô gái, gương mặt của chàng trai mới dần dãn ra.
Hạ Dịch Huân bị vây quanh bởi đám nữ sinh kia, ra sức vẫy tay với cô:
"Tôi ở đây!"
Lưu Nhược Yên đi đến, chen qua đám người.
"Cậu ở đây làm gì?"
Hạ Dịch Huân mỉm cười.
"Đồ ăn sáng của chị."
Cô nhìn cậu, rồi nhận lấy.
"Cảm ơn!" Thật ra, cô đã ăn rồi nhưng vì nụ cười kia mà nhận lấy.
Xung quanh có rất nhiều người, cho nên Hạ Dịch Huân không nghe thấy gì cả. Suy nghĩ một hồi, quyết định đưa cô đến một nơi.
"Tôi đưa chị đến một nơi."
"Đi đâu?"
"Lát nữa chị sẽ biết!"
Hạ Dịch Huân nắm tay cô lướt qua dòng người, chạy về hướng lầu phía xa. Đến góc ngoặc cầu thang, cậu dừng lại, cười với cô rồi lại dắt tay cô lên cầu thang.
"Sân thượng?"
"Ừ, chỗ này không ồn ào."
Cô dang tay, đón từng đợt gió thổi qua người.
Một lát sau, Lưu Nhược Yên lên tiếng.
"Hạ Dịch Huân? Vì sao cậu biết nơi này?"
"Từ khi nào chị được phép gọi tôi như thế?"
Cô mỉm cười.
Cậu nói: "Gọi tôi là Dịch Huân được rồi!"
"Cậu có thể gọi tôi là Nhược Yên."
Không ai nói gì nữa. Gió lướt qua cơ thể, Hạ Dịch Huân khẽ ngẩng đầu. Chợt phát hiện cô đang chống cằm suy nghĩ gì đó. Trên mặt cô không có biểu cảm gì đặc biệt, làm cậu không thể đoán được cô đang nghĩ gì. Chỉ có thể im lặng nhìn cô.
Một lát sau, cô chủ động lên tiếng.
"Ở đây lạnh quá, chúng ta xuống thôi."
Im lặng.
"Này?"
Lại im lặng.
"Cậu có nghe tôi nói không?"
Vẫn im lặng.
"Cậu làm sao đấy?"
Hạ Dịch Huân không lên tiếng. Cô cũng không có ý định rời đi. Cậu không nói, cô không nói. Họ chỉ đứng như vậy, im lặng. Lắng nghe tiếng gió trên ngọn cây.
Từ hôm đó, trong trí nhớ của cô đã có thêm một người, cậu ấy tên là Hạ Dịch Huân. Đã hoàn toàn mất đi một Thẩm Hàn Hiên từng quan trọng đến như thế. Bây giờ lại xuất hiện một Hạ Dịch Huân ở bên cạnh, làm bạn với cô. Còn gì tốt bằng? Suy cho cùng, thời gian đã xóa nhòa tất cả.
Cô nghĩ, đã đến lúc nên tạm biệt Thẩm Hàn Hiên trong kí ức.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
18 chương
44 chương
82 chương
53 chương
12 chương
12 chương
2 chương