Cầu đạo
Chương 81 : Lại là sao lộ
Quảng trường lớn Thái Linh học viện hiện tại tập trung mấy trăm tên học sinh, cựu sinh có, tân sinh cũng có, nam nữ đều có. Dương Linh Điệp, Dương Linh Y hai vị Dương gia tiểu thư rời đi, chỉ còn lại Trần Nguyên cùng Đường lệ Tuyết. Hai người không có chen mình qua đám đông mà ngự kiếm bay cao ba trượng mới quan sát hết thảy bên trong.
“A, thế mà lại là nàng.” Đường Lệ Tuyết thốt lên kinh ngạc.
Tại giữa đám đông có hai nhóm người đứng đối lập, khí thế hung hăng, bầu không khí kiềm chế, linh lực trong cơ thể sôi sùng sục, cả hai phe dường như lúc nào cũng có thể bùng nổ chiến đấu.
Một nhóm người được dẫn đầu bởi một tên nam tử trẻ tuổi, quần áo hoa lệ, cốt linh mới chỉ hai mươi ba, tu vi vừa vặn bước vào Nhị phẩm tầng bảy, thiên phú tu hành không thể nói là không xuất sắc. Theo sau tên nam tử trẻ tuổi này còn bốn, năm tên nam tử trẻ tuổi khác, bộ dáng hèn mọn, tu vi không cao, chỉ dừng lại tại tầng bốn, tầng năm. Những kẻ này đối với nam tử cầm đầu nịnh nọt không ngớt lời, nhưng đối với phe đối diện thì không tiếc lời thóa mạ.
Mà phe nhân mã bên kia, lại là lấy Dịch Phong cầm đầu. Bên cạnh hắn còn ba người nữa: một là vị nữ tử đi cùng hắn đến Thái Linh học viện, một người khác là nam tử béo, lùn, một mặt biểu lộ e ngại, dường như là một người nhát gan vô cùng, mà người cuối cùng là nữ tử trẻ tuổi mang váy đỏ, gương mặt có chút non nớt, hai hàng lông mày thẳng tắp, khí khái hào hùng không kém gì bậc nam nhi.
“Học tỷ biết nàng?” Trần Nguyên ngạc nhiên. Từ góc độ của Đường Lệ Tuyết nhìn theo, người nàng đề cập chính là vị nữ tử mang váy đỏ cuối cùng.
“Phải.” Đường Lệ Tuyết gật đầu, ánh mắt mang theo hâm mộ: “Nàng là Hỏa Linh Vân, trời sinh Hỏa Linh thể, thiên phú tu hành trác tuyệt, cốt linh mới có hai mươi mốt, tu vi đã là Nhị phẩm tầng bảy, có hy vọng trước ba mươi tuổi đột phá Tam phẩm. Tại Tô Châu Thái Linh học viện, nàng là thân nữ, cũng là người tình trong mộng của rất nhiều nam sinh.”
Trần Nguyên khẽ ồ một tiếng. Hai mươi mốt tuổi, Nhị phẩm tầng bảy, tốc độ tu luyện này chỉ kém hơn Tần Xuyên một chút, trong hàng ngũ đệ tử trẻ tuổi Trần Nguyên nhận biết cũng thuộc về tầng lớp thượng giai. Càng quan trọng hơn, nàng là Hỏa Linh thể, tu luyện có nhiều thuận lợi hơn nhiều so với tu sĩ phổ thông. Linh lực và sức chiến đấu cũng không phải tu sĩ thông thường có thể so sánh.
Chỉ là, hắn để ý đến y phục của nàng, không khỏi lấy làm lạ:
“Nàng mặc tựa như là y phục của tân sinh, chứng tỏ năm nay nàng mới vào học viện. Vì sao học tỷ nói nàng là Thần nữ học viện?”
Đường Lệ Tuyết giải thích: “Ấy là bởi vì gia gia nàng.”
“Lời ấy giải thích như thế nào?” Trần Nguyên hiếu kỳ.
“Gia gia nàng là Hỏa đạo sư, là một vị uy tín lâu năm Ngũ phẩm Chân nhân. Tại Thái Linh học viện, Hỏa đạo sư cũng là một vị đạo sư có tiếng, môn hạ không ít, hết thảy đều là người có tài. Hỏa Linh Vân bởi gia gia của nàng mà sớm tại năm năm thường xuyên ghé qua Thái Linh học viện, cho nên rất nhiều người biết đến sự tồn tại của nàng. Nàng xinh đẹp, thể chất đặc thù, thiên phú tu luyện lại cao, muốn không bị người chú ý là không thể nào.”
Nhìn kỹ lại, vị nữ tử trẻ tuổi tên Hỏa Linh Vân này quả thực là mỹ nhân hiếm có. Nàng ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như trứng gà bóc, hai con ngươi đỏ rực, trên trán còn có vết chu sa hình ngọn lửa cháy hừng hực, từng động tác, cử chỉ lộ ra phong thái mạnh mẽ, không hề giống như nữ tử nhu nhược, yếu đuối.
Suy nghĩ chốc lát, Đường Lệ Tuyết bổ sung:
“Năm nay nàng tham gia Thái Linh học viện chiêu sinh, vượt qua khảo hạch là điều hiển nhiên. Bất quá, gia gia nàng kỳ vọng, nàng có thể thông qua nội viện khảo hạch, trở thành một tên chân chính nội viện học sinh.”
“Lấy năng lực của nàng, liệu có bao nhiêu cơ hội bước vào nội viện?” Trần Nguyên tò mò. Nếu như biết điều này, hắn cũng có thể ước lượng độ khó của nội viện khảo hạch đi.
“Chí ít là bảy thành, thậm chí là tám thành.” Đường Lệ Tuyết hơi suy tư rồi đáp.
Trần Nguyên khẽ giật mình, bất quá cẩn thận nghĩ lại thì phát hiện, điều này không có gì bất ngờ. Hỏa Linh Vân dù không phải là người thiên phú cao nhất hắn từng gặp, nhưng cũng thuộc về thượng giai loại kia. Hơn nữa, nàng lại có Hỏa Linh thể phụ thân, lại có một vị gia gia là Thái Linh học viện đạo sư. Nàng sở hữu ưu thế vượt hơn xa chúng tu sĩ đồng lứa.
Lúc này, Đường Lệ Tuyết chỉ vào nam tử cầm đầu nhóm đối diện, nói ra:
“Kẻ kia là Mã Phong Đằng. Hắn cũng là hậu duệ một vị đạo sư trong học viện. Năm nay hắn hai mươi ba tuổi, vừa mới đột phá Nhị phẩm tầng bảy không lâu, thiên tư xác thực thuộc vào hàng xuất sắc. Bất quá, kẻ này làm người kiêu căng ngạo mạn. Tại trong học viện, hắn dựa vào trưởng bối, hoành hành ngang ngược không có kỵ gây nên rất nhiều người bất mãn. Thế nhưng, bởi vì trưởng bối của hắn là người bao che khuyết điểm, cho nên rất nhiều học sinh đối với hắn căm ghét mà không làm được gì. Đúng. Hắn cũng giống như Hỏa Vân Linh, năm nay mới tham gia học viện chiêu sinh, chỉ là trước đó dựa hơi trưởng bối nên đến thăm học viện tựa như về nhà một dạng.”
Trần Nguyên quan sát Mã Phong Đằng, thấy người này làm khó dễ Dịch Phong, nhưng ba câu không dời Hỏa Vân Linh. Còn nữa, ánh mắt của hắn trên người Hỏa Vân Linh đảo qua liên tục, tựa như không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của nàng. Trần Nguyên không khỏi nói: “Mã Phong Đằng kẻ này dường như rất để ý đến Hỏa Linh Vân.”
Đường Lệ Tuyết gật đầu:
“Chuyện này chẳng có gì là bí mật. Cả học viện đều biết. Ma Phong Đằng theo đuổi Hỏa Linh Vân từ mấy năm nay, liên tục dây dưa không dứt. Thậm chí, vị kia trưởng bối của hắn đã từng ngỏ ý muốn thay hắn cầu hôn Hỏa Linh Vân với Hỏa đạo sư. Bất quá, Hỏa đạo sư vô cùng thương yêu đứa tôn nữ này. Đạo sư không có trực tiếp đồng ý mà để cho Hỏa Linh Vân toàn quyền quyết định. Hỏa Linh Vân xưa nay tính tình ngay thẳng, làm sao ưa thích một kẻ ngang ngược, ngạo mạn như Mã Phong Đằng, bởi vậy không chút do dự từ chối. Cũng vì chuyện này mà Hỏa đạo sư cùng vị trưởng bối họ Ma kia huyên náo một trận. Bất quá cuối cùng chẳng đi đến đâu. Cùng là đạo sư học viện, bọn hắn đều biết tự kiềm chế mình. Tuy nhiên, trưởng bối không tham dự, đám hậu bối lại không kiêng kỵ nhiều như thế. Ba năm trước, Ma Phong Đằng từng tuyên bố, Hỏa Linh Vân là nữ nhân của hắn, không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng chàm.”
Nói đến đây, Đường Lệ Tuyết không khỏi lắc đầu, ánh mắt hiếm thấy lộ ra khinh thường:
“Hắn cũng là không biết tự lượng sức mình. Hỏa Linh Vân tính tình vốn là hỏa bạo, vì một tuyên bố đó mà Mã Phong Đằng không biết bao nhiêu lần bị nàng hành hung. Bất quá, Hỏa Linh Vân là có bối cảnh, nàng có thể hành hung Mã Phong Đằng, nhưng người khác lại không có gan, cũng không có năng lực ấy, thành ra, qua mấy năm, thật không có bao nhiêu nam sinh dám đi lại gần với nàng.”
Nghe Đường Lệ Tuyết giảng giải, Trần Nguyên dần hình dung ra tình huống. Mà hình dung ra rồi, hắn không khỏi chửi ầm trong lòng. Đây là kịch bản máu chó gì chứ? Đã là năm bao nhiêu rồi còn có thể như thế xảy ra? Tiếp theo đây, nếu như sáo lộ không có sai, hẳn là vị Mã Phong Đằng kia không ngừng thóa mạ, chửi bới, khiêu khích Dịch Phong để rồi bị đánh mặt ngay trước con mắt bao nhiêu người.
Lại là sao lộ quen thuộc. Đã gần một trăm chương, không thể đổi hay sao?
Quả nhiên, không ra ngoài dự liệu, sau một hồi võ mồm bất phân thắng bại, Mã Phong Đằng khiêu chiến Dịch Phong bước lên võ đài, một phen quyết đấu. Hắn ỷ vào tu vi cao hơn, ỷ vào pháp khí lợi hại cùng thủ đoạn trưởng bối ban cho, không ngần ngại thách đấu một tên Nhị phẩm tầng năm. Tại trong mắt người ta, hắn đây là lấy thế ức hiếp người.
Cũng tại trước vạn chúng chú mục cùng bằng hữu khuyên can, Dịch Phong không ngần ngại đáp ứng. Thậm chí trước khi đi, hắn còn nhếch miệng lên, ánh mắt mang theo một tia đắc ý. Lần đầu đến Thái Linh học viện, hắn cần dương danh.
Bát quái là bản tính của người trẻ tuổi. Mấy trăm học sinh thấy có tân sinh quyết đấu liền hào hứng kéo nhau đi xem. Trong đó càng có một người là hậu duệ của học viện đạo sư, một kẻ khác tuy không có danh tiếng gì, nhưng lại có quan hệ mập mờ với Thần nữ học viện. Hết thảy những điều này không thể nói là không cuốn hút.
Trần Nguyên và Đường Lệ Tuyết liếc nhìn nhau, không do dự đi theo đám đông. Khi hai người bọn hắn đến nơi thì mấy nghìn chỗ ngồi nơi võ trường đã bị lấp đầy. Đám tân sinh mới đến thì háo hức phong cảnh quyết đấu. Trong bọn hắn, Nhị phẩm tầng bảy đã cao khó với tới. Mà đám cựu sinh bởi bàng hữu hô gọi không ngần ngại gác lại việc cá nhân đến đây quan chiến. Bọn hắn thật muốn biết, tên tân sinh nào gan lớn đến vậy, dám trêu chọc Mã Phong Đằng.
Trên võ đài giờ đã đứng hai người. Mã Phong Đằng người mang hộ giáp, tay cầm trường đao, khuôn mặt giận dữ, không ngừng thóa mạ Dịch Phong. Người sau một phong khinh vân đạm, trên tay trường kiếm đã lấy ra, một bộ nước chảy mây trôi ứng lời đối phương.
Khán giả quan chiến không có bao nhiêu người đánh giá cao Dịch Phong. Mã Phong Đằng sau lưng có bối cảnh, lại có ưu thế tu vi, trang bị cũng là một lớp lợi hại hơn nhiều, danh tiếng lại thịnh, dù rằng đa số chỉ là xú danh. Dịch Phong thì đối lập hoàn toàn. Không ai biết hắn là ai, gốc gác ra làm sao, có bản lĩnh gì. Coi trọng hắn chỉ là một nhóm nhỏ, bao gồm ba người đồng hành cùng hắn.
Vị nam tử béo lùn thì một mặt khiếp sợ quan sát hết thảy, tựa như không có bao nhiêu lòng tin với đối phương. Vị nữ tử thân mật với Dịch Phong thì chỉ cười nhẹ nhàng, tựa hồ chuyện này từ đầu đến cuối không có bao nhiêu đáng chú ý. Nàng đối với Dịch Phong có niềm tin tuyệt đối. Mà Hỏa Linh Vân thì hai bàn tay siết chặt, ánh mắt gắt gao nhìn lên võ đài, trong lòng có chút lo lắng. Hai nữ đồng thời đều cổ vũ Dịch Phong, thế nhưng không quên ngấm ngầm cho nhau ánh mắt bất mãn.
Mã Phong Đằng nhìn thấy người trong mộng không tiếc giá nào đứng phe tình địch, nộ khí càng lớn hơn.
Quyết đấu chính thức nổ ra. Chiến đấu quyết liệt vô cùng. Mã Phong Đằng tu vi cao hơn, bất quá là dựa nhiều vào đan dược và tài nguyên cưỡng ép chồng chất mà lên, linh lực trong cơ thể không cô đặc, lại chẳng tinh khiết, so ra lợi thế với đối thủ không rõ ràng là bao. Bù lại, hắn có lợi thế về pháp khí, phù lục cùng thủ đoạn nhiều không đếm hết mà trưởng bối ban cho, chỉ tính đến thực lực tổng hợp, hắn đã ngang ngửa với Nhị phẩm tầng tám phổ thông.
Trái ngược lại, Dịch Phong cơ duyên đông đảo, từng bước đột phá cảnh giới là dựa vào huyết chiến mà ra đến, lại thêm bạn sinh linh bảo rèn luyện, thực lực không thể dùng cảnh giới để đánh giá. Hơn thế nữa, hắn thủ đoạn cùng lá bài tẩy không ít, một phần không nhỏ trong số đó là thu được truyền thừa, ấy là chưa kể đến bạn sinh linh bảo, tại trong Nhị phẩm cảnh giới, hắn vẫn là đứng ở thế bất bại.
Hai bên bởi lý do này hay lý do nọ mà đánh đến cân sức cân tài. Trận chiến kéo dài một nực nửa canh giờ, hấp dẫn vô số ánh mắt. Thậm chí, một vài vị đạo sư cũng bị hứng thú đến, bí mật tại trong bóng tối quan sát.
Sau cùng, vần là Dịch Phong cao tay hơn một chút, ra đòn quyết liệt, chiến thắng đối phương, trực tiếp là chấn kinh bao nhiêu con người có mặt hiện trường. Có thể nói, hắn không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng chính là một tiếng hót kinh người.
Đường Lệ Tuyết một mặt kinh ngạc: “Kẻ này thế mà lợi hại như vậy?”
Trần Nguyên không bất ngờ. Hắn đáp: “Người này có đại khí vận, cơ duyên đông đảo, một đường quật khởi đi lên đã đánh bại không biết bao nhiêu đối thủ. Một cái Mã Phong Đằng không làm khó được hắn.”
Đường Lệ Tuyết lại càng ngạc nhiên: “Sư đệ nhận biết người này?”
Trần Nguyên lắc đầu: “Sư đệ không nhận biết, bất quá trước đó gặp mặt vài lần. Hắn thủ đoạn rất nhiều, thực lực không tầm thường, sau này ắt dương danh.”
Đường Lệ Tuyết nghe vậy, lại kết hợp với màn biểu diễn xuất sắc vừa nãy, không khỏi gật đầu. Người này tu vi không cao, thế nhưng thực lực trong đội ngũ tân sinh đã là xuất chúng vô cùng.
Nếu như chưa gặp Trần Nguyên, nàng sẽ coi hắn là ngôi sao sáng chói trong hàng ngũ Tân sinh, là chú ngựa ô của kỳ chiêu sinh năm nay. Bất quá, gặp được vị học đệ bên cạnh rồi nha…
Nghĩ đến đây, Đường Lệ Tuyết chỉ cười khẽ, lắc đầu, không đáng nghĩ tiếp.
Trần Nguyên vừa định rời đi thì bỗng nhiên, hắn cảm nhận được một ánh mắt hướng trên người mình. Hắn phát giác, dõi mắt nhìn lại thì thấy phía xa là một nam tử phong thần tuấn lãng, vóc người cao ráo, sống lưng thẳng tắp, thân mang trường bào trắng tinh khiết tựa như trích tiên lâm trần. Tay hắn cầm chiếc quạt giấy, nhẹ nhàng phe phẩy, động tác ôn hòa, nước chảy mây trôi.
Bất quá, để Trần Nguyên giật mình là, kẻ này cốt linh mới hai mươi tư, như tu vi đã là Tam phẩm tầng ba, so với bất kỳ người nào hắn từng gặp, tốc độ tu luyện đều nhanh hơn.
Gặp Trần Nguyên nhìn lại, đối phương mỉm cười gật đầu, bày tỏ ra thiện ý.
Trần Nguyên cũng đáp lại.
Song phương chỉ giao lưu trong nháy mắt liền kết thúc, ai đi đường nấy.
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
18 chương
624 chương
15 chương
297 chương
746 chương
143 chương