Truy cầu tiên đạo
Chương 1 : Bỏ nhà ra đi
Lưu Kinh ngồi bên cạnh hồ nước nhỏ đằng sau nhà, vẻ mặt hắn ngẩn ngơ nhìn những gợn sóng lăn tăn dưới mặt hồ. Chốc chốc, hắn lại thò tay xuống nhặt một hòn đất nhỏ ném xuống mặt nước, cứ như vậy, gợn sóng hết lớp này đến lớp khác liên tục được tạo ra, dường như không bao giờ dừng lại.
Lưu Kinh năm nay hắn vừa tròn mười năm tuổi, dung mạo có chút anh tuấn, ở trong thôn cũng được khá nhiều thiếu nữ độ tuổi xuân thì chú ý tới.
Có điều gia cảnh nhà hắn bần hàn, cho nên hắn cũng không dám mơ mộng gì nhiều, hắn chỉ quan tâm đến việc phụ giúp gia đình làm sao kiếm đủ tiền, lo cho từng bữa ăn hàng ngày.
Ngoài cha mẹ hắn ra, bên dưới hắn còn có hai em nhỏ, một trai, một gái. Vì hắn là huynh trưởng trong nhà, cho nên phải gánh vác khá nhiều việc thay cho cha mẹ hắn. Nhà nghèo, nên hắn không được học hành nhiều, hắn chỉ học đủ để biết chữ và đạo làm người mà thôi.
Vì hoàn cảnh đưa đẩy, cho nên Lưu Kinh phải lăn lội với cuộc sống từ rất nhỏ, vì vậy, nếu so với đám bạn cùng trang lứa, thì hắn trưởng thành hơn rất nhiều.
Ngoài vẻ bề ngoài anh tuấn, Lưu Kinh cũng rất thông minh lanh lợi, thêm vào đó là tính tình hiền lành chăm chỉ, cho nên hắn được người trong thôn rất quý mến. Cũng có nhiều nhà để ý đến hắn, và mong muốn hắn sẽ trở thành con rể của mình đấy.
"Lưu Kinh, thì ra ngươi đang ngồi ở đây hả? Làm ta chạy đi tìm ngươi từ sáng tới giờ." Đột nhiên, từ phía sau truyền lại một giọng nói đầy trách móc của con gái, khiến cho Lưu Kinh giật mình quay đầu nhìn lại.
Vừa quay đầu lại, xuất hiện trước mắt Lưu Kinh là một thiếu nữ khá xinh đẹp, thiếu nữ ước chừng cũng chỉ tầm mười bốn, mười năm tuổi mà thôi.
Thiếu nữ với vẻ mặt có chút giận dỗi, nhanh chân chạy đến trước mặt Lưu Kinh, nhưng không nói gì cả, mà chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Bị thiếu nữ nhìn như vậy, Lưu Kinh chợt biến sắc, liền nghĩ tới ước hẹn sáng nay, bối rối nói: "Tiểu Mai à! Ta...ta nhất thời quên mất, để sáng mai ta sẽ dẫn ngươi đi được không?"
"Hứ! Ngươi làm gì mà quên? Ta nghe Lưu đại thẩm nói, mấy hôm nay không biết ngươi bị làm sao, mà cả ngày cứ như người mất hồn vậy, làm việc gì cũng quên trước quên sau. Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?" Thiếu nữ được gọi là Tiểu Mai nghe vậy, bĩu môi ra hỏi lại.
"Việc này!...Ta không có làm sao hết, mẹ ta cũng nói quá lên thôi, ngươi đừng có tin..." Lưu Kinh vẻ mặt thoáng thay đổi, hơi do dự nói.
"Thật không đấy? Nếu như không có chuyện gì, thì tại sao ngay cả đến việc đưa ta lên Đàm Tích Dương mà ngươi cũng quên chứ?" Nhìn điệu bộ của Lưu Kinh, Tiểu Mai có chút nghi ngờ hỏi.
"Hây! Còn phải nói, cũng chính là việc liên quan đến Đàm Tích Dương đấy, ở đó vừa mới xảy ra chút chuyện, ta vì nghĩ cách giải quyết, nên mới quên béng ước hẹn với ngươi." Nghe Tiểu Mai nhắc đến Đàm Tích Dương, trong đầu Lưu Kinh chợt lóe lên ý nghĩ, vội nghiêm mặt nói.
"Ồ! Thì ra là vậy? Ta cũng nghe mấy người trong thôn nói, ở Đàm Tích Dương gần đây cũng xảy ra chút chuyện, khiến cho mọi người trong thôn cũng thấy lo lắng. Nếu đã như vậy, coi như lần này ta tha cho ngươi, nhưng nhất định sáng mai ngươi phải dẫn ta lên đó đấy. Theo tính toán, Tuyết Linh Đằng cũng chỉ còn có hai ngày nữa là sẽ lụi tàn, nếu không tận dụng cơ hội này đến xem, lại phải chờ mười năm nữa thì lâu quá." Nghe Lưu Kinh nói vậy, Tiểu Mai chợt nhớ đến những gì mới nghe được gần đây, hơi cúi đầu suy tư một chút, cuối cùng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt hắn nói.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ dẫn ngươi đi. Phải rồi, ngươi đứng đây chờ ta một chút." Lưu Kinh gật đầu, khẽ cười nói.
Nghe vậy, Tiểu Mai định lên tiếng hỏi, nhưng còn chưa kịp nói gì, thì Lưu Kinh đã chạy vọt vào trong nhà, khiến cho nàng hơi sững sờ một chút, thầm nghĩ: "Lưu Kinh chết tiệt, không biết làm cái gì lại đi nhanh đến như vậy, để xem ngươi có cái gì cho ta nào?"
Nghĩ rồi, Tiểu Mai nhìn theo bóng lưng của Lưu Kinh khuất sau vách tường, tâm thần hơi rung động, hai má thoáng ửng hồng.
Đột nhiên tâm tình có chút biến đổi, Tiểu Mai hơi bối rối, hai tay nắm chặt vạt áo cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh. Sau đó nàng đi đến bên cạnh một phiến đá lớn cạnh hồ nước, đưa tay dùng vạt áo lau sạch bề mặt phiến đá, rồi ngồi xuống.
Một lúc sau, Lưu Kinh từ trong nhà theo lối cửa sau chạy ra, thoáng cái đã đến trước mặt của Tiểu Mai. Trên tay hắn còn bưng một cái chậu nhỏ, bên trong chậu còn có một cây hoa màu trắng, và trên cây hoa duy nhất chỉ có một bông hoa trắng như tuyết, ánh sáng mặt trời chiếu lên những cánh hoa, càng làm cho bông hoa tô thêm vẻ đẹp lung linh huyền ảo đến mức khó tả. Bên cạnh đó, một mùi hương đầy quyến rũ được tỏa ra từ bông hoa, khiến cho người ta hít vào có một cảm giác khoan khoái, dễ chịu.
"Đây là...đây không phải là Tuyết Linh Đằng sao? Lưu Kinh, ngươi làm thế nào có được nó?" Nhìn chậu hoa trong tay Lưu Kinh, Tiểu Mai kinh ngạc, dường như không thể tin nổi vào mắt mình nữa, lắp bắp hô lên.
"Ta làm sao có được nó ngươi không cần biết làm gì. Có điều, gốc Tuyết Linh Đằng này là ta đặc biệt lấy về tặng cho ngươi đấy. Ngươi có thích không?" Lưu Kinh thoáng do dự, gượng cười nói.
"Ta...ta đương nhiên thích chứ...Cám ơn huynh Lưu Kinh." Nghe Lưu Kinh nói vậy, hai má Tiểu Mai chợt ửng hồng lên, đưa tay với lấy chậu Tuyết Linh Đằng trong tay hắn, khẽ cúi đầu nói nhỏ một câu.
Nói xong, Tiểu Mai vội ôm lấy chậu Tuyết Linh Đằng vào trong người, chạy thẳng về lối cửa sau thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hành động của Tiểu Mai như vậy, khiến cho Lưu Kinh thoáng kinh ngạc và cảm thấy khó hiểu. Đứng đờ người ra đấy một lúc, cuối cùng hắn lấy lại vẻ mặt bình tĩnh thì thào nói: "Cám ơn huynh Lưu Kinh? Tiểu Mai, thực xin lỗi muội, có lẽ đây là lần cuối cùng ta và muội còn được gặp nhau...ta biết, muội luôn có tình cảm với ta, nhưng ta mong muội hãy quên ta đi..."
***
Đêm hôm đó.
Lúc này là canh ba nửa đêm, Lưu Kinh nhẹ nhàng bò dậy khỏi giường, hắn lén lút lấy túi hành trang đã chuẩn bị sẵn mà hắn đã giấu ở dưới gầm giường lên, sau đó đeo lên vai lẩn đi ra ngoài.
Trước khi đi, hắn không quên lấy trong người ra một lá thư, đặt cẩn thận ở đầu giường, sau đó mới dứt bước ra đi.
Ra đến ngoài đầu ngõ, Lưu Kinh quay đầu đứng nhìn căn nhà gỗ đã cũ kỹ, nơi mà hắn đã được sinh ra và lớn lên trong đó một hồi thật lâu.
Sau đó, hắn thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: "Cha, mẹ! Con xin lỗi, con vô tình phát hiện con không còn sống được bao lâu nữa, nhưng con không cam tâm, con sẽ ra ngoài tìm kiếm con đường sống cho mình. Nếu may mắn không bị chết, con nhất định sẽ trở về phụng dưỡng hai người, còn không, hai người cứ coi như là không có con là được. A Khải, Tuyết Nhi, hai đứa phải ngoan, phải biết nghe lời và hiếu thuận với cha mẹ đấy. Huynh đi đây."
Thì thào nói một câu xong, Lưu Kinh dứt khoát quay đầu chạy thật nhanh về phía trước, hắn vừa chạy vừa cố nén lại những giọt nước mắt đang từ trong khoé mắt rơi ra.
Trong đêm, ánh trăng chiếu rọi xuống dưới, từ trên cao có thể nhìn thấy một bóng người nhỏ đang chạy thật nhanh, rời khỏi nơi mà hắn đã gắn bó từ nhỏ cho tới lớn.
Rời khỏi thôn nhỏ đi được hơn một dặm đường, đến gần ngã ba nối rẽ, cước bộ Lưu Kinh dần chậm lại. Lúc này, trước mặt hắn xuất hiện một cỗ xe ngựa đang đứng ở giữa ngã ba, xe ngựa này dường như là đã ở đây chờ hắn từ lâu rồi thì phải.
Lưu Kinh đi đến gần xe ngựa, cùng lúc đó rèm trên xe cũng được vén lên, một bóng người từ trong xe thò đầu ra, bóng người đảo mắt nhìn qua hắn một lượt nói: " Lưu Kinh, ngươi đã đến rồi à, mau lên xe đi."
Nói xong, bóng người liền thụt đầu trở vào, rèm xe ngựa cũng được thả xuống.
Lưu Kinh đối với bóng người vừa rồi dường như rất quen thuộc, cho nên khi nghe người kia nói vậy, hắn không hề do dự, vội leo lên xe ngựa.
Chui vào bên trong thùng xe, Lưu Kinh thấy một người đang ngồi ngay ngắn trong đó, người này chính là người lúc nãy kêu hắn lên xe. Mặc dù trời tối, nhưng nhờ vào ánh trăng chiếu xuyên qua tấm rèm mỏng cửa ngoài xe ngựa, lờ mờ cũng có thể thấy được dung mạo của người ngồi trên xe.
Người này là một trung niên, ước chừng tầm ba mươi năm tuổi, khuôn mặt cũng tương đối, nhìn vào cách ăn mặc của y, thì cũng có thể thấy, y là người có địa vị ở một nơi nào đó.
Chọn một chỗ ngồi xuống, Lưu Kinh vội lên tiếng: "Bạch thúc thúc, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Tiểu tử, ngươi không cần khẩn trương như vậy, yên tâm, những gì đã hứa với ngươi, Bạch Hà Tử ta sẽ không nuốt lời đâu. Chúng ta ngồi đây chờ một chút, đợi thêm một người nữa rồi đi." Trung niên thấy Lưu Kinh hỏi vậy, khẽ cười nói.
"Còn đợi thêm một người?" Trong đầu Lưu Kinh thầm nghĩ, nhưng cũng không dám nói hỏi nhiều, chỉ khẽ ậm ừ vâng dạ một tiếng hai tay ôm chặt lấy bọc hành trang ngồi im một chỗ.
Thấy biểu hiện của Lưu Kinh như vậy, trung niên gật đầu tán thưởng, sau đó, hai mắt y nhắm lại, bộ dạng như là đang dưỡng thần vậy.
Nửa canh giờ sau, đột nhiên Bạch Hà Tử mở hai mắt ra, đồng thời vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, thần sắc y khẽ động, lên tiếng: "A Phúc, ngươi đi đâu mà lâu vậy? Mau cho xe chạy thôi."
Nghe thấy giọng nói của Bạch Hà Tử, Lưu Kinh đang thiu thiu ngủ chợt tỉnh dậy, hắn phát hiện bên ngoài xe có tiếng động, lại nghe thấy Bạch Hà Tử nói ra bên ngoài, hắn đoán, người mà bọn họ chờ đợi đã tới.
"Mong ngài lượng thứ, tiểu nhân vừa rồi đi ngang qua Vĩnh Lạc Thôn thì gặp phải một đám cháy, và đã ra tay cùng người trong thôn dập nửa cứu người, cho nên mới đến muộn như vậy." Lưu Kinh còn đang nghĩ ngợi, thì một giọng nam nhân từ bên ngoài xe vọng vào.
Truyện khác cùng thể loại
406 chương
232 chương
430 chương
135 chương
185 chương
223 chương
2738 chương
10 chương