Câu chuyện giữa hai ta như trò đùa của số phận
Chương 7 : Hi vọng với tôi quá mong manh và lạ lẫm
“Ấm quá, là ai vậy? Ai đang khóc thế?” Cậu nặng nề mở đôi mắt ra nhìn xung quanh.
Cậu thấy Xử, Ngư, Ngưu, Giải, Mã, Bảo, Song và Kết đang lo lắng nhìn mình, Song Ngư với Cự Giải đang khóc. Anh thấy nhức đầu thều thào hỏi:
“Các cậu mình đang ở đâu?”
“Đồ ngốc, cậu đang ở trong viện, cậu với Dương làm tụi này muốn đứng tim luôn này. Sao mà mấy người dại thế? Trước là Mã với Song, sau là hai người, tại sao mấy người luôn làm tụi này lo lắng chứ?” Xử Nữ gọt nốt chỗ táo trách móc, khóe mắt vẫn còn vương giọt nước mắt kìm nén.
“Bạch Dương,cậu ấy sao rồi?” Sư cất tiếng khẽ hỏi.
“7 phát đạn mất máu khá nhiều nhưng ổn rồi cậu ấy đang ngủ.” Bảo Bảo lên tiếng.
“Vậy còn…”
“Xà Phu hả? Hắn chết rồi một phát giữa trán chết ngay tại đó luôn.Theo như điều tra của cảnh sát thì đồng bọn của hắn bị bắt cả rồi, hợp đồng của Kết cũng nhờ đó mà an toàn có thể yên tâm sống mà không bị hắn quấy nhiễu rồi. Ông trời luôn có mắt mà.” Mã Mã nói.
“Không, ai thèm quan tâm đến hắn, ý mình là Yết cơ,cô ấy đâu rồi? Cô ấy có làm sao không?”
Vừa nhắc đến Yết tất cả sầm mặt lại,Song Ngư vừa mới nín lại khóc huhu như đứa trẻ lên ba khiến Bạch Dương phải dậy đẩy xe lăn lại an ủi cô.Tất cả chỉ im lặng và những giọt lệ cứ lã chã rơi.
“Ma Kết,em gái cậu đâu?”
“….”
“Xử Nữ nói cho mình đi,Tiểu Yết đâu?”
Xử chỉ quay đầu gạt nước mắt,cậu cứ hỏi tất cả những người trong phòng nhưng không ai đáp cả. Cậu sững người nằm đơ người trên giường. Kết tiến lại nắm lấy bàn tay cậu nói:
“Tụi này chỉ thấy cậu, Dương và Xà Phu thôi không thấy Yết đâu cả?”
“Cậu nói dối, cô ấy…cũng bị trúng đạn…không lẽ nào….không thể…..aaaaaa…”
Kim Ngưu tát Sư một cái mắng như tát nước, gương mắt xinh xắn vẫn còn hai hàng lệ lăn dài.
“Cậu bình tĩnh lại đi Sư Tử, chúng tớ không nói dối. Rõ ràng tất cả đều chỉ thấy có ba người nằm trên cát dính đầy máu rồi đưa hai cậu vào viện…rõ ràng….tụi này….không…không thấy…Thiên Yết đâu….cả.”
“Vậy là đến lúc này cô ấy vẫn không tha thứ cho mình. Tớ đúng là kẻ đáng bị nguyền rủa mà, tớ đáng chết, chỉ vì tớ mà mọi người mất Yết. Tớ….Cô ấy đi thật sao, không một lời…không tha thứ…không…không còn gì cả…”
Cả căn phòng trầm lại chỉ còn tiếng khóc tiếng nức nở của những cô gái không chịu được sự mất mát này. Ngoài trời mưa lại rơi, ảm đạm và lạnh lẽo.
Tại sao chứ, cả thế giời này giờ đây chẳng còn nghĩa lí gì với anh cả. Mất em, con tim anh như xé nát, những vết thương như bị xát muối đau xót vô cùng. Sao em nỡ rời bỏ anh, để mình anh đơn độc trên cái thế giới ghê tởm này. Anh không cần gì chỉ cần em, em là hạnh phúc là động lực để anh sống những ngày tháng khắc khổ trước mặt. Anh chỉ cần em, mất em thế giới của anh chỉ còn màu đen…. Anh chỉ cần em….
…………………
Nửa đêm,tất cả chìm sâu và trong cơn mơ đầy mệt mỏi. Sư Tư gặp ác mộng cậu thấy Thiên Yết người đầy máu đưa vội cho anh chiếc vòng cổ rồi tan biến trong hơi sương anh cố níu cô lại nhưng không được. Cậu ngồi tựa lưng vào thành giương bệnh đôi mắt đỏ đờ đẫn nhìn vào khoảng trời đêm, Kết cựa mình tỉnh giấc cậu lại chỗ Tiểu Sư đưa cậu chiếc vòng cổ của em gái mình, vật còn lại duy nhất của nó rồi nói:
“Cái này lúc tìm thấy hai người mình thấy cậu nắm nó trong lòng bàn tay, lúc đưa hai người đến đây mình chỉ muốn giữ lấy nó như vật cuối cùng của em gái mình nhưng nhìn cậu như vậy mình không nỡ. Con bé nó chưa bao giờ giận cậu cả, Tiểu Sư. Với nó, cậu là người nó muốn bảo vệ nhất.”
Sư Tử chỉ im lặng nhìn về phía những ngôi sao kia nói khẽ:
“Không đâu, cô ấy cần mọi người trừ tớ ra. Ngay cả lời tha thứ của cô ấy tớ cũng không xứng đáng để nhận nó. Cậu giữ lấy đi mình tin cô ấy không bỏ chúng ta đâu, chúng ta chưa thấy xác của Yết có nghĩa cô ấy vẫn chưa chết chúng ta cần tìm cho ra cô ấy mới thôi cậu có hiểu không hả?”
Ma Kết muốn nói thêm với Sư nhưng nhìn cậu anh không nỡ dập tắt niềm hi vọng mong manh đó. Hai con người ngồi đó nhìn ánh sao đêm lấp lánh dưới nền trời đêm mù mịt.
ĐUỲNH!!! Tiếng sấm mùa hạ rên vang cả một bầu trời đen. Ánh chớp xé toạc cả màn đêm và bắt đầu có những giọt mưa lăn dài trên ô cửa kính. Tiếng mưa xối xả như cố xoa dịu một sự mất mát không biết có thể bù đắp lại không…..
Dưới màn mưa đêm một dáng người nhỏ nhắn đang cố gắng lết xa trên con đường đầy nước khắp người nhầy nhụa máu tuy đã khô nhưng bết dính lại rất khó chịu cộng thêm trời đang mưa khiến việc di chuyển lại càng vất vả hơn.Giữa màn mưa đêm một nụ cười gian tà làm bừng tỉnh cả bầu trời lóe cùng ánh chớp rồi vụt tắt hòa lẫn vào đêm.
…………………
1 tuần sau,
“Hai người đã bình phục có thể xuất viện được rồi.” vị bác sĩ già mỉm cười nói, mà cứ như ông vừa trút được cục tạ cả ngàn tấn vậy.
Nghe bác sĩ nói vậy cả căn phòng bệnh nhốn nháo hẳn lên, Song Ngư mừng ra mặt chạy đến ôm chầm lấy Bạch Dương gục đầu vào ngực anh thút thít. Bạch mỉm cười xoa đầu cô bé rồi nhìn mọi người đã tận lực chăm sóc mình.Nhìn khắp căn phòng vẫn thấy thiếu đi một bóng hình,ánh mắt anh vội cụp xuống. Căn phòng thiếu hình bóng em, hơi thở thân thuộc của em khiến anh thấy cô đơn quá. Dĩ nhiên mọi người cũng hiểu căn phòng trầm lại, bé Cua vội vàng xua đi bầu không khí ngọt ngạt này.
“Hôm nay hai cậu ra viện mình cũng Ngưu sẽ trổ tài mọi người đánh chén tẹt ga luôn nhé!”
Đúng là thuốc tiên, ai nấy đều vui mừng nhảy cẫng lên hò hét suốt từ lúc ra khỏi phòng bệnh đến lúc lên xe vẫn nghe tiếng hát tỉ tê của Thiên Bình.Ngồi cuối xe sát gần của sổ Ma Kết tay mân mê chiếc vòng cổ nhìn ra ngoài ánh mắt đượm mối sầu. Sao lại không buồn chứ tại anh mà con bé giờ không biết tung tích nó đâu, anh biết nói sao với mẹ anh đây, biết làm sao để bọ đi tảng đá đang đè chặt con tim thổn thức này đây, Xử Nữ nhoài người dí sát mặt nhìn Kết hỏi:
“Sao vậy Dê, lại nhớ Yết hả?” Xử cố gắng nói thật khẽ đủ hai người nghe vì cô không muốn tâm trạng của mọi người bị ảnh hưởng.
“…” Kết thở dài.
“Yết là một cô gái kiên cường, cậu ấy sẽ không sao đâu. Mình đảm bảo rằng cậu ấy còn sống và đang rất an toàn. Đừng lo Ma Kết.”
Xử nắm lấy tay Kết rồi tì cằm lên thành ghế khẽ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ theo nhịp lắc lư của xe.
“Tiểu Xử, anh cũng hi vọng như thế nhưng anh không dám sống mãi trong cái hi vọng không cở sở đó được, thực tại bao giờ cũng phũ phàng mà. Giờ anh chỉ cần tìm em gái anh và bảo vệ mọi người tránh xa những rắc rối của anh mà thôi.” Kết vén mấy sợi tóc lơ thơ trước mặt cô khẽ đáp.
“Về đến nhà rồi tạm biệt những tháng ngày bị giam cầm trong viện.” Sư Tử khoan khoái vươn vai nhưng khi ánh mắt tinh tường chạm đến căn nhà màu xám góc khuất đột nhiên thu đồng tử lại, khóe mắt cay cay.
“Ngưu chan, bé Cá đi mua mấy thứ này giùm mình nhé!” Cự Giải không biết tự lúc nào đã mặc chiếc tạp giề màu hồng phấn chìa ra trước mặt hai nhỏ bạn thân tờ giấy kín đặc chữ.
“No vấn đề.” Ngưu cười nhận tờ giấy.
Mọi người cũng mỉm cười trước câu đáp tây chằng tây mà việt cũng chẳng việt của cô nhóc. Sư Tử chỉ nhún vai lững thững bước đi những bước chân nặng trịch. Kết cất tiếng:
“Đừng đi về hướng đó, chỗ đó….”
“Chỗ đó làm sao?” Sư ngoái đầu lại hỏi.
Tất cả cũng thắc mắc vì lời nói của Kết, anh trầm lại hít một hới thật sâu tiến lại chỗ Sư nói nhỏ bên tai cậu:
“Đó là cấm địa của em gái mình.”
Sư nhún vai nặng nề đáp “Dù cậu có cản nữa mình vẫn muốn đến.”
Kết giận dữ kéo Sư lại gằn giọng nói “Cậu cứ bước thêm bước nữa tôi cho cậu nhừ xương. Chính cậu hại tôi mất đi em gái, giờ cậu định tính sao đây?”
Không khí lúc này thật căng thẳng những người còn lại đều cảm thấy sát khí ngùn ngụt, Bạch Dương đi lên lôi cổ áo Sư đi xềnh xệch ra chỗ khác mặc cho cậu la lên om sòm. Xử Nữ lại chỗ Kết nhìn anh với đôi mắt xanh sẫm cất tiếng:
“Đừng như vậy mọi người đều hiểu tâm trạng của cậu mà.”
“Nỗi đau của một người anh mất em, cậu ta thấu được mấy phần đây? Cậu nói xem?” Kết giận dữ gắt.
“Đúng là không ai có thể thấu nỗi đau của cậu nhưng cậu giận dữ thì ích gì?” Thiên Bình nhíu mày lên tiếng.
Dứt lời cô bước đi cùng những người kia về căn biệt thự của Cua, chỉ còn mình Ma Kết không hiểu sao ban nãy anh còn cấm Sư đến nơi đó vậy mà hiện tại anh đang đứng đó ngay tại nơi anh cấm mọi người.Thở dài Kết đưa mắt nhìn quanh không có gì lạ cả chỉ có một bãi cỏ xanh mướt còn đọng lại nước mưa từ tối qua lấp lánh dưới ánh nắng vàng, bầu không khí như thấm nhuần hương thơm của em, Thiên Yết. Hẳn là em thích chỗ này lắm. Vừa toan quay đầu bước đi Dê thấy một dáng người nhỏ bé nằm cách xa chỗ anh đứng im lặng người lấm lem hình như là máu, cậu sững người rồi lao đến.Nhìn gương mặt trặng bệch do mất máu, anh bần thần ở đó một lúc, bàn tay nhỏ khẽ cử động anh vội bế người đó vào nhà, miệng luôn nói:
“Có anh ở đây, sẽ ổn cả thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
51 chương
9 chương
37 chương
52 chương