Câu chuyện giữa hai ta như trò đùa của số phận
Chương 6 : Tiểu yết, sao em nỡ.... (2)
Yết không nói được gì chỉ có thể đứng lặng đó nhìn ánh đèn đỏ của căn phòng cấp cứu phía ngoài cửa.Cô lặng như tờ rồi hỏi gần như rít lên qua kẽ răng:
“Ai đâm hai người họ? Là kẻ nào dám cả gan đâm họ?”
Bảo Bảo rầu rĩ đáp “Một tên con trai áo sơ mi trắng quần âu,mái tóc màu nâu gạch lái xe ô tô màu xám tro loại ….”
Nghe đến đây hai tai Yết ù ù, cô nghĩ thầm và căm phẫn,đôi đồng tử co lại hằn những vệt máu đỏ sậm. Những thứ trước mắt như tối đen đi chỉ còn đó nụ cười giảo hoạt đểu trá của hắn, sự ghê tớm của hắn khiến cô thấy kinh tởm, siết chặt nắm tay côn gằn từng chữ:
“Kẻ đó là Xà Phu. Chính hắn không thể nào nhầm được.”
Tất cả nhổm dậy khi nghe Yết nhắc đến cái tên đó, Xử Nữ cau đôi lông mày thanh tú của cô lại hỏi “Sao cậu biết là hắn?”
“Anh và Yết vừa gặp hắn ở công ty xong mới lao vội đến đây” Kết khẽ cau mày đáp.
“Ngoài kẻ chuyên ngáng đường đó ra từ 3 năm trước hắn đã vậy, 3 năm sau hắn quay lại vẫn như kẻ ôn thần ám chúng ta. Cái tên khốn nạn đó. Mã, Song hai người phải cố gắng lên.” Thiên Yết từ giận dữ, căm phẫn, đầy tức giận giờ chỉ có thể yếu ớt hi vọng cho hai người bạn bình yên qua đợt giông tố này.
Sư Tử và Bạch Dương mất bình tĩnh la lối om xòm “Cái tên đáng chết này,biết ngay là dính tới hắn không có chuyện gì tốt đẹp mà!”
Hai người bị nhân viên an ninh của bệnh viện nhắc nhở vì làm ồn,ai nấy đều thở dài ngán ngẩm và họ đều lo cho tính mạng của hai người trong kia không biết họ sống chết ra sao.Họ luôn cảm thấy hơi thở của tử thần quanh đây. Hắn là kẻ duy nhất không ai đối chọi được, cứ vật vờ tìm đến những linh hồn. Thiên Yết thọc tay vào túi áo thấy có một mẩu giấy,mở ra xem chỉ có một dòng chữ viết xiên xẹo, dòng chứ đó, nét chũ đó chỉ càng làm cô thêm căm phẫn:
“Cô nghĩ lừa được tôi với cái bản hợp đồng giả tối qua cô bắt lão già kia kí được sao? Coi thường tôi rồi,đáng lẽ cho tên anh trai cô chết nhưng may cho hắn có hai kẻ thế mạng rồi hahahahaha….Muốn anh cô và lũ kia an toàn thì đến đây chỗ tôi hẹn gặp ở bờ biển vào lúc 15h.”
Tiểu Yết im lặng lòng cô dấy lên từng ngọn sóng dữ, hóa ra việc hắn đâm Mã và Song đều có chủ đích cả.Cô định bàn với mọi người về lá thư đó nhưng nghe tiếng “Bíp” của phòng cấp cứu cô vội nhét nó trở lại túi rồi chạy về phía cửa phòng.
“Ai là người nhà của hai bệnh nhân?” Tiếng y tá hỏi.
“Chúng tôi đây.” tất cả đáp.
Thiên Bình nấc lên nghèn nghẹn hỏi vị bác sĩ già vừa đi ra “Họ sao rồi bác sĩ? Họ vẫn ổn chứ?”
“Ca mổ rất thành công nhưng chỉ có điều…” vị bác sĩ ngập ngừng
“Có điều gì nói đi!” Sư Tử cáu tiết gắt lên khiến vị bác sĩ đã có tuổi sợ tím tái.
“Có điều họ mất máu quá nhiều nên vẫn hôn mê sâu không chắc họ có thể tỉnh lại lúc nào.”
Tất cả nhẹ nhóm đôi chút,Kim Ngưu xách túi đồ nhìn bác sĩ hỏi “Cám ơn bác sĩ rất nhiều. Liệu chúng tôi vào thăm họ được chứ?”
Ông hơi lo lắng nhưng nhìn máu hăng của Sư cao ngất bốc lên ngùn ngụt, ông gật đầu rồi vội vã rảo bước nhanh.Tất cả vào trong phòng bệnh, hai người nằm trên chiếc giường trắng tinh, khắp người đã được băng bó,một loạt dây dẫn ống truyền gắn trên người họ.Phía trên đầu Mã mảnh băng trắng có thấm chút máu đỏ sẫm,Thiên Bình nắm lấy tay Song Tử mà khóc như mưa,Cự Giải ngồi xuống cạnh giường của Mã ái ngại nhìn anh đang chìm trong hôn mê, cô biết cô đã được hứa gả cho Sư Tử nhưng nhìn anh cô lại không thể cầm lòng.Thiên Yết chỉ có thể đứng xa nhìn hai người đau đớn tột cùng, họ vô tình thành hình nhân thế mạng cho anh trai cô nhưng mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt. Đó mới là bắt đầu cho một loạt những chuyện tiếp theo, cô cảm thấy rất rõ như vậy. Và rõ hơn cô biết chỉ có cô mới có thể chấm dứt nó cho dù nó có thể sẽ đưa cô rời xa họ mãi mãi.
Ngoài trời lại bắt đầu mưa,cơn mưa xối xả trắng xóa cả một vùng trời,những giọt mưa đọng lại trên cửa kính phòng bệnh chảy thành vệt dài.Tất cả đều mệt mỏi,họ dần chìm sâu vào giấc ngủ,Bình Nhi gục trên giường Tiểu Song hai hàng mi vẫn ngấn lệ,Giải Giải nắm chặt tay Mã mà thiếp dần.Ngoài trời mưa với gió vẫn gào thét ngoài đó,dữ dội vô cùng, nó như phản chiếu cơn giận dữ trong lòng Thiên Yết bây giờ vậy…
Đồng hồ cứ lặng lẽ nhích dần nhích dần từng chút một,giờ hẹn sắp điểm,cô đứng dậy lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh.Bạch Dương ngồi gần cửa nắm lấy tay cô hỏi, trông anh cũng tiểu tụy đi nhiều:
“Em định đi đâu? Định đi tìm tên đó hả?”
“….”
“Được rồi anh đi với em, không nói gì nhiều dù gì mối hận này cũng phải trả hắn dám đâm hai người anh em tốt của chúng ta đâu dễ gì bỏ qua cho hắn. Đừng từ chối anh Thiên Yết, họ như vậy anh đã đau lắm rồi nếu mất em anh sẽ chẳng còn gì cả.”
Yết không nói gì chỉ cùng anh đi đến chỗ hẹn,theo sau hai người còn một người nữa.
15h,tại bãi biển,
Ánh nắng trải dài trên bờ biển cát trắng, sóng vỗ vào bờ tung bọt trắng xóa.Biển thật hiền hòa và dịu êm. Biển luôn đẹp dịu dàng một cách kì lạ cho dù giông tố có to đến cỡ nào. Y hẹn Thiên Yết đi đến chỗ Xà Phu đang đứng, hắn ngửa cổ nhìn vòm trời xanh trong sau cơn mưa cười hả hê,Yết Nhi chỉ tức không thể cho hắn một phát chết ngay lắp tự hoặc táng cho hắn gẫy cổ để hẳn chỉ có thể ngửa mà không cúi sống không bằng chết.Họ bị người của hắn theo sau đề phòng.Nhìn thấy Yết, hắn cúi đầu xuống đứng dậy lại chỗ cô nói:
“Ngoan lắm mèo con đúng hẹn gớm, nhưng sao lại mang cả tên này đi? Cuộc chơi của ta đâu có chào đón hắn nhưng nếu vì thế mà nó hấp dẫn hơn thì sẵn lòng thôi anh bạn trẻ.”
“Câm mồm, cái mồm chó nhà ngươi không có quyền nói như thế! Ngươi chẳng là cái thá gì cả.” Tiểu Cừu giận dữ.
Hắn cười gian tà rồi nắm lấy cổ áo Bạch Dương xốc ngược lên trừng mắt nói:
“ngươi mới là đồ cỏ rác đấy người anh em, đừng nghĩ ta niệm tình vì ngươi có công đưa cô ấy đến đây mà ta không dám làm gì ngươi đâu.”
“Bỏ ta ra đồ khốn ai là anh em với ngươi?”
Tiểu Yết lạnh lùng nói “mi hẹn ta đến làm gì?”
Hắn cười ngạc nghễ nói nửa thật nửa giễu cợt:
“Ta muốn em, em nghĩ sao? Mèo con em không thoát được đâu,bản hợp đồng của anh trai em vẫn còn ở đây em muốn nó sống thì nghe lời ta.”
Dứt lời hắn đưa tay định vuốt má Yết thì bị cô gạt ra cười khinh bỉ có chút gì đó ghê tởm, không cô thực sự ghê tởm con người hắn, một con quỷ dưới chân của đồng tiền và dục vọng.
“Mi nghĩ mi có thể thắng ta về mặt này sao? Mi nghĩ cái bản hợp đồng đó có thể uy hiếp ta sao, người quá mơ mộng rồi đấy Xà Phu uổng công ta đánh giá ngươi quá cao.Thất vọng thật! Cứ nghĩ sau 3 năm gặp lại ta có thể đấu trí thực sự với ngươi nhưng giờ lại thấy bản thân hi vọng quá nhiều vào lần gặp gỡ này.”
Hắn vẫn cao ngạo nhìn lại bản hợp đồng nhưng có chút lo lắng hắn hỏi lại giọng điệu bớt lỗ mãng hơn:
“Mèo con em không lừa được ta đâu,em nghĩ ta tin vào lời nói đó của em sao?”
“Ồ, tất nhiên là mi tin rồi, bản hợp đồng thật mới có giá trị với nhà ngươi kia mà. Hơn nữa mi mới đâm hai người bạn tốt của ta nên những thứ mà mi muốn sẽ không có đâu mơ tưởng hão huyền. Sống thật với bản chất con người ngươi đi ngươi sẽ thấy nó kinh tởm đến thế nào.” Yết vẫn lạnh lùng nói giọng giễu cợt khinh bỉ, sự khinh bỉ chất chồng suốt 3 năm qua.
“Tất nhiên là ta có thể rồi mèo con,em là của ta và tất cả những gì ta muốn sẽ đều là của ta.”
Nghe giọng lèo nhèo của hắn mà Bạch cảm thấy buồn nôn,cậu giơ chân hất một đám cát vào mặt hắn rồi cất giọng:
“Mi dám đâm họ, Xà Phu mi tận số rồi!”
Bạch Dương toan lao lên đấm cho nát mặt cái tên vênh váo kia ra thì bị Yết ngăn lại,cô nói:
“Bạch Dương anh dừng tay lại đi,em không muốn thấy anh nằm viện đâu. Chúng ta vẫn đang bất lợi hơn hắn.”
“Mèo con cứ để hắn lên đây giải trí chút có sao đâu? Hơn nữa em là của anh không phải của hắn.”
Nói rồi hắn dồn Yết vào gốc cây dừa gần đó, sáp lại gần mặt cô hơi thở của hắn khiến cô kinh tởm. Hắn cứ hôn,hôn điên cuồng lên khuôn mặt trắng trẻo của cô,cô không phản kháng chỉ đứng đó kệ hắn, Bạch Dương thấy thế tức lộn cả ruột anh vật hai tên kia ngã sõng soài trên nền cát lao đến định đập cho tên kia một trận. Hắn vẫn hôn Yết, tay rút súng từ đai quần ra bắn cho Bạch một phát vào chân,anh gục xuống nền cát rồi anh lại cố gượng dậy. “Bùm” thêm một phát nữa vào đầu gối, máu từ hai phát đạn chảy xuống nền cát, lớp cát mỏng bám ở miệng vết thương khiến anh khó chịu. Hắn đưa tay ôm lấy eo của Thiên Yết, hành động đó càng làm Tiểu Cừu giận dữ, hắn lại tiếp tục nhả đạn vào chân cậu khiến cậu chỉ có thể cố trườn mình bò trên cát. Yết nhìn Dương người đầy máu đang đau đớn tiến lại,cô co chân thượng cho hắn một phát giữa háng rồi chạy lại chỗ Tiểu Cừu.Cô hỏi han anh:
“Đồ Cừu ngốc sao anh lại làm khổ mình như thế?”
“Vì anh yêu em Thiên Yết à.”
“Tiểu Dương, anh là đồ ngốc, tại sao phải thế chứ? Còn Song Ngư, cô bé sẽ ra sao nếu thiếu anh đây?”
Dứt lời anh ngất trên cánh tay nhỏ bé của cô, khắp người anh toàn máu nhớm nháp và khó chịu, cô đặt anh xuống nền cát đứng dậy cúi gằm mặt, mái tóc đen lòa xòa che đi đôi mắt xám đang căm phẫn dữ dội. Hắn vẫn còn đau đớn nhìn cô với con mắt thèm khát nói:
“Nếu em còn chống cự nữa hắn sẽ phải chết. Lại đây mèo con nếu em muốn hắn sống.”
Cô chỉ đứng đó tay phải luồn sau áo rút ra khẩu lục ngắn, cô toan bóp cò thì từ gốc cây dừa gần đó Sư Tử lao ra tay anh cầm súng bắn điên cuồng vào Xà Phu.Hắn không những không trúng đạn mà còn cười ngạo nghễ giương súng nã đạn về tên điên đang lao về phía mình. “Bùm” hắn đã bắn trúng nhưng người trúng đạn lại là Yết, cô đỡ lấy phát đạn đó rồi ngã xuống nền cát, đôi mắt xám nhắm nghiền.Sư Tử gào lên vang cả bãi biển, hắn sững người nhìn cô gái nằm đó với phát đạn vào ngực máu cứ vậy mà chảy ra loang cả áo. Anh giận dữ nhắm thẳng đầu hắn và nã đạn, sau tiếng súng là tiếng của hắn và rồi hắn ngã xuống. Ánh hoàng hôn bao lấy ba con người nằm trên nền cát. Anh quỳ xuống nâng đầu cô gái lên hôn nhẹ lên môi cô thì thào:
“Thiên Yết anh sẽ đi cùng em.”
Rồi nã đạn vào người mình, anh gục xuống tay vẫn ôm chầm lấy người con gái đó, nằm dài trên nềm cát trắng giờ nhuốm máu đỏ một vùng.Trời lại mưa cơn mưa đó thật ấm áp, nó nhẹ nhàng không xối xả rơi nhè nhẹ lên gương mặt của Sư Tử.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
69 chương
35 chương
9 chương
42 chương
20 chương