8h tối tại sân trước biệt thư của Sư, Bạch và Mã. Hầu hết mọi người đã có mặt đông đủ,chỉ riêng lượng khách quen của Sư cũng đến ngót nghét gần trăm người rồi.Cũng may khuôn viên khá rộng nên cũng đủ để cho ngần ấy người đập phá suốt đêm nay.Ngồi trên phòng mình sát cửa sổ Thiên Yết đưa đôi mắt xám nhìn xuống dưới lầu lặng lẽ ngắm mọi người tất bật chuẩn bị cho sinh nhật Sư Tử vào tối nay bất giác cô khẽ thở dài: “Mèo con em có trong phòng không?” Tiếng Ma Kết hiền từ vang lên ngoài cửa. “Em trong này nè.” Ma Kết đẩy cửa bước vào thấy cô em gái mình mặc bộ quần áo thường ngày,mái tóc đen rối bời xõa ngang lưng đang hướng đôi mắt xám nhìn xuống dưới khẽ hỏi tay anh vuốt mái tóc cô “Sao vậy em gái không muốn xuống sao?” Tiểu Yết chỉ im lặng cô khẽ co người lại tránh xa cái cửa sổ ra, Kết ngoái đầu nhìn ra thì thấy Sư đang cười đứng dưới sân vẫy vẫy ra hiệu cho hai người xuống sân, ngay sát cậu chỉ cách có vài bước chân Tiểu Dương đang làm gì đó đang khẽ đưa mắt lườm Sư. Kết hiểu hết những cảm xúc đang bị Yết che giấu trên khuôn mặt,nhưng đôi mắt xám khẽ lay động đã nói lên tất cả, anh vỗ vai cô rồi nhỏ nhẹ nói “Ngồi ngoan trên này nhé mèo đừng phá gì của anh đấy!” Yết Nhi bĩu môi rồi đẩy anh ra ngoài cầu thang chạy tót về phòng còn nói vọng theo: “Xử Nữ hôm nay lo cho anh lắm đấy đừng đối xử lạnh nhạt với người ta.” Ma Kết ngán ngẩm nhìn cánh cửa phòng đóng chặt lại cậu lững thững đi xuống với áo phông quần âu một sự kết hợp với người nghiêm nghị như cậu thì đó là sự bôi bác.Thấy cậu đi ra một mình Sư cười hỏi, hôm nay thì cậu chàng có vẻ ăn mặc chững chạc hơn sơ mi trắng quần âu đen phẳng lì rất ra dáng, xem chừng Kết biết ý anh đáp ngắn gọn: “Không.” Sư tiu ngỉu như mèo cụt tai rồi lủi thủi ra chỗ mấy cô nàng của ngũ đại mĩ nhân đang vui vẻ bên cạnh mấy thùng đựng pháo bông của Bảo và Song, cậu mới nhếch mép cười nhạt.Bạch Dương nghe Kết đáp thì đứng dậy lặng lẽ lên phòng Yết,cậu khẽ gõ cửa hỏi: “Tiểu Yết,em có đó không?” Đáp lại là sự im lặng, anh bắt đầu lo con tim anh cứ đập liên hồi.Bạch gõ cửa nhiều lần gọi khản cả tiếng những chẳng ai đáp lại,cậu lùi lại chuẩn bị lấy đà xô đổ cánh cửa thì “cạch” cánh cửa phòng bật mở.Tiểu Yết dụi mắt đi ra lấy tay che đi cái miệng đang ngáp dài của cô,khóe mi hình như còn đọng nước. “Là nước mắt hay là cô ấy vừa rửa mặt?” Bạch gạt mấy cái ý nghĩ đó đi rồi phanh kít lại hỏi “Em làm gì mà anh gọi không đáp?” Yết Nhi nén ngáp nói “Lần trước em quên sinh nhật anh lần này ngồi trên phòng làm quà tặng anh với Sư coi như đền bù,sinh nhật cậu ấy em không đi đâu.” Dứt lời cô khẽ vươn vai đi vào phòng loay hoay làm nốt mấy thứ gì đó vứt trên giường.Tiểu Cừu khẽ vòng tay ôm lấy Yết tì cằm cậu vào vai cô nói: “Cám ơn em nhé Yết Nhi.” “Buông em ra nào,anh không buông cắt quà của anh luôn đó.” Thiên Yết nhíu mày nói rồi phá lên cười. Bên dưới nghe tiếng cười của Yết, họ sững sờ rồi một nam một nữ cùng nhau lên phòng Yết. Kết lắc đầu so vai, Xử ngạc nhiên há hốc nhìn cô em gái Kết vốn như bản sao thứ hai băng giá lạnh lùng giống ông anh vậy mà đang hồn nhiên ngồi vẽ lung tung lên mặt của Bạch Dương đang ngủ ngon lành trên ghế sa lông. “Mèo con em làm gì Cừu thế?” Kết nhìn mặt mèo của Dương hỏi em gái. “Hề hề bị em lừa phải chấp nhận thôi.” nói rồi cô đứng dậy cầm thứ gì đó trên giường rồi chạy ra cầu thang không quên gọi với lại “Cho anh ấy uống nước gừng giải rượu em pha dưới bếp nhé.” Kết chán nản kêu Xử xuống bếp lấy nước gừng nóng lên còn mình thì cố gắng dựng cậu ta dậy. “Nhìn người vậy mà nặng gớm.” Kết lèm bèm. Sau khi uống nước gừng ấm men rượu vơi nửa Bạch Dương từ từ ý thức lại được, Kết lắc đầu ngán ngẩm nói “Dại lắm ai bảo cậu chơi trò đó với con bé cơ.” “Trò gì?” Xử Nữ rùng mình nghĩ lung tung. Bạch và Kết nhìn sắc mặt của Xử bật cười, Kết Kết nói: “Con mèo con đó thích đùa người lắm nó sẽ hỏi một câu dù có trả lời như thế nào thì vẫn thua và hình phạt uống một ly rượu nồng độ cao nên chỉ cần nhấp nửa ly là say mèm.” Kết cười ha hả vì cô em láu cá của mình,Xử Nữ thừ người nhìn anh lòng cảm thấy hạnh phúc.Nói chuyện hồi lâu họ lại nghe thấy tiếng hét thất thanh cùng tiếng cười nhỏ của Yết dưới nhà,ba người chạy xuống thấy Sư gục trên bàn bên cạnh cậu có một ly rượu trắng vơi nửa.Bốn cô gái còn lại của ngũ đại mĩ nhân đại lo lắng khuôn mặt biến sắc cả,Kết lắc đầu kêu Giải cùng Ngư xuống pha cho cậu ly nước gừng ấm giải rượu rồi lầm bầm nho nhỏ: “Con bé tính làm gì vậy?” ………………………. Cùng lúc đó tại khuôn viên cấm địa của 11 người kia Thiên Yết đang ở đó bận bộ đồ màu đen, đứng gần cô là một người con trai dáng khá cao đang cúi gập người lễ phép rồi lui đi.Còn mình cô với màn đêm với gió, cô ngồi xuống đám cỏ xanh rờn đọng mấy giọt sương khẽ thì thào: “Ayo chuyện này có vẻ đi quá giới hạn rồi, không muốn thì cũng vướng phải mất rồi. Anh Kết, tha thứ cho em nhé chỉ lo cho công ty của anh thôi có kẻ muốn anh phải chết dưới chính sự nghiệp anh tạo dựng. Em đảm bảo sẽ bảo vệ công ty lẫn anh và mọi người thật chu đáo.” Trời đổ cơn mưa lớn khiến bữa tiệc phải hoãn lại.Tất cả ngồi trong phòng khách nhà Sư Tử, một đống câu hỏi hiện lên trong đầu họ và chúng đều xoay quanh Thiên Yết “Rốt cục con bé muốn gì vậy?” Kết nhíu mày đi qua đi lại trong phòng khách. “Ban nãy tớ thấy có người lạ gọi đến số của Yết toan định xem thì bị phát hiện và kết quả bị chuốc say. Không lẽ…” Bạch Dương bỏ lấp lửng câu nói của mình, tất cả hoang mang có chút nghi ngại.Dê hiểu và nói ngắn gọn trước khi ngồi xuống ghế. “Con bé là một nhân viên trong công ty của mình nên chắc trưởng bộ phận gọi.” Tất cả ngạc nhiên thích thú và có chút khâm phục.Họ đang tám chuyện rôm rả thì Yết lững thững người ướt đầm bước vào bộ dạng nhếch nhác khiến Xử cau mày nói: “Thiên Yết cậu làm gì mà ướt nhẹp vậy? Lau người đi không ốm bây giờ.” Yết nhận khăn từ Xử rồi liếc nhìn anh trai cô hỏi Kết Kết: “Mai anh có hợp đồng lớn phải không?” “Ừm đúng rồi có chuyện gì sao?” “Lát về nhà em sẽ nói tường tận còn bây giờ thì…” cô ngóng ra ngoài trời đã tạnh mưa cười nhạt “Tạnh mưa rồi, Bảo và Song hai người cho tụi mình xem thành quả của hai người đi nào.” Họ ngớ ra một lúc rồi ầm ầm kéo nhau ra ngoài,Song và Bảo vội vã kiểm tra chỗ pháo hoa xem chúng có bị ướt không rồi bắt đầu châm từng quả một.Một âm thanh khe khẽ phát ra rồi là ánh lửa khéo dài trên nền trời đen và rồi những bông hoa ánh sáng dần hiện lên khoe sắc trên nền trời đêm.Mọi người thích thú ngắm những chùm pháo bông như những đứa trẻ con lần đầu xem pháo hoa.Sư Tử đứng gần Yết khẽ nắm tay cô nói nhỏ thì thầm bên tai: “Cám ơn em vì món quà.” Hơi thở của anh khiến cô thấy nhột, cô đẩy anh ra xa xoa xoa cổ nói “Không có gì dù gì cũng là sinh nhật cậu sao lại không có quà được. Phép phải làm mà.” “Yết Nhi này.” Sư Tử nói “…” “Nếu anh nói anh muốn đem lại hạnh phúc cho em thì em nghĩ sao?” “…” “Cứ nghĩ đi anh sẽ chờ,còn giờ em đi tắm đi không ốm lăn quay ra đó đấy.Anh không đủ sức trông em đâu.” Dứt lời cậu khẽ thơm lên má Thiên Yết, cô không nói gì cũng không tỏ thái độ gì chỉ đứng đó đợi anh thơm xong thì quay lưng về nhà vì trong lòng cô còn bồn chồn lo lắng cho bản hợp đồng đáng giá bằng cả sinh mạng của anh trai cô Ma Kết. 9h30’ Thiên Yết bồn chồn đi đi đi lại trong phòng cùng đống hồ sơ trên bàn,tất cả đống hồ sơ đó đều nhắm vào một người đó là nhân viên mới được chuyển công tác từ trụ sở chính sang chi nhánh phụ mà anh cô đang đảm nhận chức tổng giám đốc: Xà Phu.Kết đi từ phòng tắm ra cười nhưng nhìn thấy tệp hồ sơ trên bàn mặt anh nghiêm lại nhíu mày đôi mắt đen hằn những vệt máu giận giữ.Anh cố bình tĩnh cất tiếng hỏi: “Hồ sơ của ai đấy?” “Xà Phu, anh còn nhớ hắn chứ?” “Những chuyện liên quan đến hắn không bao giờ tốt đẹp cả. Em gái có chuyện gì với bản hợp đồng ngày mai của anh?” Thiên Yết uống ngụm cà phê vừa pha chậm rãi nói: “Anh có rời bản hợp đồng lui lại 2 ngày được không?” “Không được, người kí kết hợp đồng lần này có quy tắc về giờ giấc rất nghiêm khắc nên việc này anh chịu.” “Haizz có lẽ em cần theo anh đi để ứng phó rồi.” Yết thở dài. Kết nghi ngờ hỏi “Ứng phó chuyện gì mới được cơ chứ?” Yết trầm ngâm uống hết tách cà phê rồi kể tường tận cho anh trai cô tất cả những việc cô đang làm sau lưng anh.Anh trai cô ban đầu nghe thì nổi giận đùng đùng khiến các nhà hàng xóm phải mò sang hỏi han, rồi anh cố trấn tĩnh lại đi xuống bếp cũng pha cho mình một ly cà phê nóng ngồi trên ghế sa lông hỏi: “Vậy em là người mà họ cử đến để theo dõi anh,quả thật họ không hề tin tưởng anh.Nhưng Yết sao em lại giúp anh và em theo khóa học điệp viên khi nào mà họ lại tin em đến vậy?” “Nói anh là đồ đầu gỗ không sai mà.” Yết lắc đầu “Em đến theo lệnh của họ nhưng em đến để giúp anh vì anh là anh của em.Anh yên tâm em sẽ giúp anh, còn chuyện kia thì em làm bảo lưu tạm ngừng học một thời gian, em theo khóa học mới được 4 tháng thôi nhưng vì tính em giống anh thế nên…” “Thế nên họ mới cử em theo dõi anh?” Kết thở phào. “Đúng, ngày mai nếu có thể anh không nên cho tên Xà Phu đi theo anh kí kết hợp đồng còn nếu hắn nhất nhất đi thì em sẽ theo anh đến đó. Bản hợp đồng đó của anh em sẽ đem tính mạng mình ra đánh cược.” “Nhưng em gái, anh không thể…” Kết run run. “Có gì mà không thể với cả có thể chứ, đây đâu còn là vấn đề của riêng anh nữa nó là vấn đề của cả công ty và cũng là vấn đề cá nhân em cần giải quyết. Tin em đi Ma Kết.” Tiểu Yết toan nói tiếp thì nghe thấy tiếng mở cửa đánh rầm, phía ngoài cửa Sư và Bạch đều có mặt ở đó và sắc mặt của họ rất tức giận.Sư chạy lại ôm chặt lấy cô nói: “Yết Nhi anh không đồng ý, quá nguy hiểm!” Cô khẽ đầy anh ra không nhìn anh cô khẽ đáp: “Vậy ai dám hi sinh để cứu anh em đây? Là anh, Bạch Dương hay cậu hả, Sư Tử?” Cả hai im lặng không lên tiếng, đúng là họ không có cớ gì để làm việc này nhưng cô là nữ nhi những việc như vậy đâu có thể để mình cô làm chứ? Bạch Dương nắm chặt vai Yết, anh nói: “Vậy để anh đi cùng, dù không làm được gì nhiều nhưng ít nhất anh cũng có thể giúp em.” “Anh cũng thế.” Sư Tử tán đồng. “Cám ơn ý tốt của hai người nhưng hai người không giúp em được gì đâu, anh chỉ cần coi sóc nhưng người kia là được rồi, đảm bảo rằng họ sẽ an toàn được không anh, Bạch Dương?” Sư siết chặt nắm tay, quả thực hai chữ tha thứ đó không giành cho anh, nghiễm nhiên anh bị phớt lờ. Đôi mắt đỏ đầy đau đớn chỉ có thể hướng nhìn cô, bắt gặp ánh mắt, cô chỉ có thể tảng lờ nó nhìn Dương chờ đợi. “Được, anh hứa với em.” Kết ra hiệu trật tự lạnh lùng đáp rất ngắn gọn “Được mai đi cùng anh đến chỗ kí kết nhưng em phải hứa không được làm những gì mà mình chưa chắc chắn kết quả.” Thiên Yết gật đầu.Tối đó cô cùng ba người suy nghĩ giải pháp hợp lí nhất và hơn cả tìm rõ mục đích của Xà Phu khi chuyển công tác về đây.Sư Tử lật đi lật lại hồ sơ của Xà Phu miệng lẩm bẩm như tụng kinh: “Cái tên trời đánh thánh vật này sao lại mò về đây nhỉ? Tên này chẳng bao giờ đem lại lợi lộc gì cả” Kết điềm tĩnh suy xét rồi mới hỏi “Mèo con em tìm đống hồ sơ này ở đâu ra đấy? Mà sao em lại biết hắn chuyển về đây công tác anh nhớ em không phải người của phòng nhân sự mà.” “Em lấy từ kho hồ sơ đấy còn việc vì sao em biết thì em là phó giám đốc mà, không được phép xem hồ sơ của nhân viên mới được điều về công ty sao? Nếu em không nhầm thì hợp đồng ngày mai quyết định xem anh có thể tiếp tục vị trí giám đốc chính nhánh đúng không?” Kết vẫn nghi ngờ đáp “Đúng.” Thấy hai cậu bạn đã thiu thiu ngủ cô mới nói tiếp giọng nhỏ nhẹ đủ để hai người nghe “Em là điệp viên mà lúc nào chả được.Anh Kết, Xà Phu cũng là một điệp viên nhưng hắn là nội gián được cài vào công ty anh để khiến anh phải chết dưới chính những cơ nghiệp mà anh vất vả mấy năm nay làm nên. Hắn thuộc dạng đặc vụ rồi nên cũng rất khó đây, ngày mai anh nên làm thêm một bản hợp đồng nữa nhưng là đồ giả để lừa hắn.” Kết ngồi gõ bàn phím máy tính lách cách nhấc gọng kính hỏi: “Liệu lừa được hắn sao?” “Không chắc nhưng có thể thử, mà bản hợp đồng đâu anh đưa em.” Ma Kết lấy một tập giấy tờ trong cặp tài liệu ra đưa cho cô em gái, muốn hỏi nhưng lại nghĩ rằng “Em gái mình cũng lớn rồi nó hẳn cũng biết nên làm gì.”.Thiên Yết cả đêm không ngủ được đứng ngồi không yên, tay thì cứ cầm rít lấy bản hợp đồng.