Tại 2 căn nhà màu xám lạnh lẽo, tuy hai nhưng nhìn qua chỉ là một căn nhà,Yết Nhi ngồi đối mặt với Kết tại phòng ăn.Cô gắp miếng chả mực bỏ vô bát của anh mình rồi cúi đầu ăn, Kết Kết gắp miếng chả nhìn nó một hồi cất tiếng “Sao em không thể bỏ lại quá khứ?” “…..” Kết kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi một lần nữa những đáp lại lời cậu vẫn chỉ là sự im lặng của Yết.Bực mình cậu đập mạnh tay xuống bàn làm thứ chất lỏng màu đỏ tươi trong ly tràn ra ngoài nhỏ từng giọt xuống đùi Yết, một mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng đâu đây. “Vậy anh có thể bỏ lại quá khú đó không? Những kí ức của 3 năm đó anh làm được không?” Yết nhìn anh trai mình, đôi mắt tro xám ánh lên đầy đau đớn “Ngay bản thân anh còn không làm được thì sao lại đòi hỏi ở em chuyện đó? Em đi tắm đã cả người bắn đầy rượu vang rồi.” Kết Kết nhìn em gái mình cậu nói như tuyên án tử hình: “Phòng tắm hỏng rồi anh chưa kêu thợ đến sửa được, em xem…” Tiểu Yết nhún vai rồi sang nhà Xử Nữ. “Kính koong.” Tiểu Yết nhấn chuông cửa. “Ra ngay.Ủa, Yết vào nhà đi.” Xử Nữ niềm nở “Có chuyện gì mà tìm mình vậy?” “Sang nhà cậu tắm nhờ chứ làm gì, phòng tắm hai nhà hỏng rồi. Người mình dính toàn rượu khó chịu quá!” Yết so vai ngồi xuống ghế gần đấy, thở dài.Xử Nữ mỉm cười lấy cho cô đĩa hoa quả rồi qua gõ của phòng tắm. “Bình Nhi cậu xong chưa?” “Ra liền nè.” Thiên Bình cười nói vọng ra. Lát sau cô mỉm cười bước ra toàn thân tỏa một làn khói mờ mờ hòa quện cũng mùi hương rất dễ chịu.Thiên Yết mỉm cười nhìn Thiên Bình rồi bước nhanh vào phòng tắm…Cùng lúc đó tại nhà của hai anh em Yết Kết, Kết gọi điện cho Sư Tử nhờ cậu xem hộ cái phòng tắm. “Sư đó hả? Rảnh không qua xem hộ cái nhà tắm cái, tắc rồi.” “Ờm.” cậu chỉ ậm ừ rồi mang đồ nghề qua nhà Kết Kết. Rất nhanh chóng hai phòng tắm đã được sửa, thử nước thấy chạy ngon Kết nói vỗ vỗ vai Tiểu Sư: “Cám ơn, người đầy mồ hôi rồi đi tắm đi rồi hẵng về.” “Nhưng ….” Sư ngập ngừng. Dê hiểu ý nói nhanh: “Yết bên nhà Xử ấy chắc chưa về ngay đâu cậu tắm xong rồi về vẫn kịp.Thế nhá mình đi tắm đã nóng nực quá.” Sư Tử miễn cưỡng đi tắm cho thoải mái rồi mới về.Cậu vừa mở vòi xả nước lạnh lên người thì nghe tiếng con gái ngoài cửa nhưng tiếng nước át đi tiếng cô gái: “Anh Kết, em về rồi.Anh kêu thợ sửa phòng tắm chưa đấy?” Yết Nhi vớ lấy chai nước làm một hơi dài rồi dáo dác nhìn quanh nhưng không thấy Kết, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm cô đoán chắc anh đang tắm nên thôi.Nhưng rồi cô nghĩ sao anh mình lại tắm ở đây không phải anh ấy ghét phải chung thứ gì với ai sao,cô nhún vai ngồi trên ghế sofa bật tivi xem. “Cạch” cánh cửa phòng tắm vội mở, cô quay đầu lại hỏi cười: “Anh, sao hôm nay anh lại có hứng dung phòng tắm dưới nhà thế?” Cô ngớ người ra khi thấy đó là Sư Tử, cậu chỉ quấn một cái khăn tắm quanh người, trên người vẫn còn đọng lại những giọt nước phảng phất đầu đây mùi sữa tắm dìu dịu. Tiểu Yết đỏ mặt quay đi nói: “Sao lại là cậu?” Sư Tử mặc quần áo vào rồi đáp: “Mình đến sửa phòng tắm cho Kết.” Thiên Yết nghe vậy thầm oán trách ông anh xấu xa của mình.Cô chỉ ngồi im nhìn chăm chăm vào màn hình tivi nhưng lại chẳng để tâm chút nào, Tiểu Sư lại gần chỗ cô ngồi xuống nói: “Vẫn giận anh sao?” “Giận cậu thì tôi được gì? Cậu về đi.” Yết thểu não nói. “Muốn đuổi anh đi thật à?” Dứt lời anh đè cô xuống ghế sofa, vuốt ve khuôn mặt cô cười hiền từ: “Em nói đi anh phải làm sao để em về lại với anh Yết Nhi?” “Tử Nhi mọi chuyện đến đây thôi tốt nhất chúng ta không….ưm…ưm…” Chưa nói hết câu cô một lần nữa bị anh hôn bất ngờ, anh nhẹ liếm môi cô rồi nhẹ nhàng đưa lưỡi vào trong khoang miệng đánh dấu chủ quyền của mình từng ngóc ngách một.Cô cố gắng chống cự nhưng không được phải khuất phục trước anh để anh dẫn dắt cảm xúc. Cô cảm thấy nụ hôn của anh đang di chuyển xuống cằm rồi cổ, cánh tay hư đốn của anh thì cứ nhẹ nhàng lui xuống, cô vội đẩy anh ra nói lí nhí: “Dừng lại đi Sư Tử, anh em còn ở nhà. Cám ơn đã sửa phòng tắm dùm em, anh nên về thì hơn cũng muộn rồi.” Tiểu Sư đứng đó nhìn cô gái đang đỏ mặt đứng trước cửa cười xoa đầu cô, nói: “Anh về nhá!” “Anh biến đi!” Yết giận dỗi. Sư cười, nhìn cô giận dỗi thật đáng yêu.Cậu mỉm cười xách đồ đi về, có lẽ cô đã tha thứ cho cậu và có thể một lần nữa anh lại có thể yêu cô. “Sư Tử, có những chuyện không đơn giản nói tha thứ là tha thứ, cuộc sống này còn rất hỗn độn.” Yết tựa người vào cửa khẽ thì thầm trong gió. “Mình về rồi” Hai người bạn, bốn đôi mắt nhìn Sư Tử đang hớn hở ngoài cửa nghi ngờ. Mã Mã hỏi “Có chuyện gì khiến vua bá đạo vui vậy? Giảng hòa với Yết rồi sao?” Nghe vậy Bạch Dương thoáng không vui và Sư biết điều đó cậu chỉ hắng giọng nói nhỏ: “Chưa chắc đầu Yết vẫn làm lạnh với mình, haizz không có hy vọng.” ……………… Tối đó Tiểu Dương Dương mất ngủ ngồi trên thành bờ kè xây bao quanh cái hồ sen lớn giữa khu biệt thự.Gió hiu hiu thổi đem them mùi hương sen thoang thoảng bao lấy cậu thật dìu dàng.Chợt có tấm áo khoác khẽ choàng lên người cậu cùng tiếng nói trầm ấm: “Anh Cừu, sao lại ngồi đây? Bộ anh không khỏe sao?” Cậu nắm lấy bàn tay cô đặt lên trên vai anh cười: “Anh không ngủ được muốn ra đây xem cảm giác thức khuya ngồi cô đơn như thế nào?” “Anh lại nói mát em rồi, ngồi ngoài lạnh lắm anh ngủ sớm đi.” Nói rồi cô quay lưng đi về nhà mình, Dương nắm giữ tay cô hỏi giọng buồn buồn: “Em tha thứ cho Sư rồi sao?” “Không! Anh đi ngủ đi em về đây.” Cảm thấy ánh mắt anh vẫn đeo bám sau lưng mình, cô khẽ thở dài nói: “Có những chuyện lí trí không thể giải quyết thay cho tình cảm, cũng như có những chuyện không phải nói tha thứ là xong. Cuộc sống vẫn rất bộn bề.” Bạch Dương ngồi im, cả không gian đêm im lặng bao lấy anh.Gió vẫn thổi lướt trên những chiếc lá sen xanh mướt, những cánh sen hồng nhạt lấp lánh dưới ánh trăng. Anh chống tay lên trán, hai hàng lệ nhẹ nhàng rơi chậm rãi lăn trên má. Khó chịu như những cảm xúc hiện tại trong lòng anh… Tất cả chìm vào giấc ngủ trong màn đêm tĩnh mịch hoang dại chất chứa sức sống tiềm ẩn. Tất cả đang say giấc nồng thì “BÙM” một âm thanh chói tay vang lên và kết quả hệ thống báo cháy của 5 tòa nhà kêu lên inh ỏi đánh thức lũ chó dữ dằn trong chuồng làm chúng sủa nhặng cả lên.Thiên Yết và Ma Kết rất ghét tiếng ồn nên âm thanh đó cùng tiếng của 12 con chó khiến hai người vô cùng giận dữ. “Bảo Bình cậu lại làm bom nữa hả?” Tiểu Yết giận dữ soi đèn pin vào khuôn mặt lấm lem của Bảo Bảo hỏi lớn, tay thì cố gắng đẩy những mảnh vụn xung quanh đó ra xa. Song Tử từ một góc khuất gần đó đi ra, người cũng lấm lem hết cả cười xuề xòa gãi đầu nói: “Tại mình đấy không phải Bảo đâu.” Thiên Yết lắc đầu ngán ngẩm kêu lớn: “Các cậu đâu rồi lại giúp mình với nào!” Im lặng một hồi, sau đó lấp ló ánh đèn pin cùng tiếng chạy huỳnh huỵch của các sao còn lại.Nhanh chóng tất cả có mặt giúp ba người dọn bãi chiến trường, Xử Nữ vừa lau vừa cằn nhằn: “Sao mà bẩn vậy trời, Bảo, Song lần sau mà còn thế thì….*bẻ tay răng rắc*. Biết chưa?” “Dạ, rõ!” Bảo và Song run rẩy đáp. Tất cả cố gắng dọn dẹp trong trạng thái tỉnh táo nhất nhưng ai cũng uể oải vì mất giấc ngủ. Mãi đến 2 rưỡi sáng tất cả mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại căn nhà trước là màu xanh dịu nhẹ giờ là màu xám xịt hoặc đen xì do kết quả của những thí nghiệm thất bại của Bảo Bảo, vị giáo sư tương lai.Họ uể oải về nhà và khó nhọc tìm lại giấc ngủ. Ánh nắng của tháng 7 gay gắt chiếu qua mành cửa, soi sáng khuôn nghiêm nghị đang nhăn nhó, mệt nhoài trên chiếc gối êm ái. Ma Kết nhíu đôi lông mày rậm lại dụi dụi mắt rồi ngồi trên mép giường một lúc lâu mới đứng dậy ghé qua phòng ngủ của em gái. Lúc này Thiên Yết vẫn đang ngủ, cô nằm co người như con mèo con trông rất đáng yêu, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày thì thay bằng nụ cười nhẹ trên đôi môi đỏ ửng. Kết Kết mỉm cười khẽ vuốt mái tóc Yết Nhi kề sát tai cô gọi khẽ: “Yết Nhi, dậy đi em.Em dậy đi, anh chết đói rồi này.” Câu nói đó như một chất kích thích, Tiểu Yết bật dậy dụi mắt hấp tấp nói: “Chờ em chút, em đi nấu cho anh ăn liền.” Cô đang vội vã chuẩn bị chạy xuống bếp thì nghe thấy tiếng cười gian tà của ông anh, hớ ra mới biết cô bị lừa.Giận dỗi cô tuyên bố một câu xanh rờn: “Anh dám lừa em. Được rồi đã vậy hôm nay anh nhịn đói đi nhá!” “Em gái yêu, em biết hôm nay ngày gì không? Sao em lại nỡ đối xử với anh như vậy?” Thiên Yết cố nén cười nhìn dáng bộ trẻ con của Kết ngúng nguẩy lắc đầu rồi đi ra. Chỉ khi có hai anh em thì họ mới để lộ rõ tính cách trẻ con dễ thương như vậy, Kết tựa lưng vào thành giường Tiểu Yết nhếch mép cười gian: “Anh không tin em không biết hôm nay ngày gì. Trừ phi em cắt đứt tất cả.” Thiên Yết, dù đã rửa mặt nhưng cô vẫn không khỏi ngáp ngắn ngáp dài trước khi ra khỏi nhà. Phải, trong nhà cô là một con mèo con dễ thương vô tư ngáp ngủ và trêu chọc anh trai nhưng khi bước chân ra khỏi cửa nhà cô lại là một người điềm tĩnh là bản sao hoàn hảo thứ hai của anh trai cô, Ma Kết.Vừa thấy cô Thiên Bình đã hớn hở chạy lại cười tươi nói: “Thiên Yết đi chơi với tụi mình đi nha.” “Phải đó đi đi Tiểu Yết.” Kim Ngưu giả bộ ngây thơ ngước nhìn Thiên Yết Nhìn bộ dạng đó của hai cô bạn cô không khỏi phì cười nhưng cô chỉ lắc đầu rồi đáp: “Hôm nay mình với Xử có việc rồi không rảnh đi với các cậu được đâu.” Đúng lúc đó Xử Nữ tiến lại chào lịch thiệp rồi cất tiếng hỏi: “Thế nào tụi mình đi luôn nhá, hôm nay là bận lắm đấy.” Thiên Yết gật đầu rồi nói vọng lại với hai cô bạn trước khi lên chiếc xe sáng choang của cô bạn. “Bai bai hai cậu mình đi nhé!” Hai cô gái chỉ ngẩn ngơ tiếc đứt ruột đứng đó, lí do ư? Đơn giản thôi vì điều kiện cho chuyến đi chơi là phải lôi kéo dụ dỗ hoặc bất cứ biện pháp nào có thể lôi được Thiên Yết tham gia,và giờ có lẽ mọi hi vọng tiêu tan.Sư Tử thấy hết cậu chỉ cười, so vai rồi lại chỗ hai cô bạn nói “Yết không đi hả?” Hai cô gái cúi gằm khẽ gật đầu,cậu cười nhạt rồi nói tiếp: “Hai cậu gọi những người khác đi rồi chúng ta cùng đi.” Có vẻ như không tin vào tai mình hai cô gái nhìn cậu sững sờ, khi thấy cậu gật đầu thì họ vỡ òa sung sướng rồi ríu rít chạy đi gọi những người khác.Sư Tử đứng đó nheo mắt dõi theo bóng chiếc xe đen phía xa nói nhỏ như thầm thì với gió “Thiên Yết anh sẽ đến tận đó tìm em.Anh hứa sẽ không để em phải khổ sở một lần nữa. Anh hứa đấy.” Cùng lúc đó trên xe của Tiểu Xử, cô cứ ngơ ngẫn nghĩ rồi cười một mình.Tiểu Yết khẽ nhéo tay Xử hỏi: “Làm gì mà như người mất hồn thế? Lại nghĩ đến anh mình hả?” Như nói trúng tim đen Tiểu Xử giật mình lái xe loạng choạng khiến Yết cau mày nói: “Lái xe tử tế đi nào không là dừng hợp tác luôn đấy. Cái mạng nhỏ này đang giao cho cậu nắm giữ đấy Xử Nữ. Để xem anh trai quý hóa đnag làm gì nào?” *bên ngoài phía sau hậu trường* Theo như thông tin mới nhất chúng tôi vừa cập nhật được thì nạn nhân có tên Ma Kết đang ở trong nhà của mình và bụng đang gào réo ầm ầm. “Em gái về nấu bữa sáng cho anh ,anh đói sắp chết rồi này. Onii chan xin lỗi em nhiều lắm, anh hứa thề có cái bụng rỗng này sẽ không lừa em nữa đâu, em gái!!!!” giọng Ma Kết yếu ớt kéo dài bên đầu dây. Nạn nhân có vẻ như rất đói và đầu gối cũng không bò được, tình trạng rất nguy kịch và có thể tử vong bất cứ lúc nào. Kính mong người nhà của nạn nhân mau mau bắt xe về…nấu giùm nạn nhân gói mỳ giải đói. Cám ơn! Thiên Yết phì cười khi nghe cuộc điện thoại vừa xong cô kêu Xử Nữ vào một quán ăn gần đó đặt lấy hai suất cơm gửi về nhà,cô còn giục họ phải chuyển phát nhanh và gấp ngay lập tức cho cô, rồi rút điện thoại ra gọi về nhà. “Anh à,chờ chút nhé em gửi cơm về liền cho anh,đừng có làm gì đấy hao sức lắm! Mà anh hứa rồi cấm nuốt lời không đừng trách em.” “Được rồi em gái, anh đang viết báo cáo. Híc anh đói lắm rồi.” Tiểu Yết phì cười rồi cúp máy, Xử lo lắng hỏi han: “Anh ấy không sao chứ?” “Chưa chết được đâu, ổng còn sống dai lắm.” Tiểu Yết lạnh lùng nói. Xử Nữ hơi giật mình cộng lo lắng, trước khi lên xe cô có nhắn tin cho Kết và khi biết anh đang ăn ngon lành thì mới an tâm lái xe.Cô quay sang nhìn cô bạn ngồi cạnh đang ngó lơ ra ngoài, khẽ vỗ vai cô hỏi: “Tiểu Yết chuyện của Sư với Bạch cậu định tính sao?” Yết Nhi giả lơ nhưng Xử cứ hỏi mãi nên cô đáp bâng quơ, ánh mắt vẫn hướng ra bên ngoài: “Mình chưa biết,mình hiểu tình cảm của Bạch nhưng mình không có cách nào yêu được anh ấy.Còn về phần Sư thì cậu ấy đã làm mình tổn thương một lần rồi mình không chắc có thể tiếp tục với cậu ấy hay không?” Nhắc đến Sư Tử, hình ảnh, giọng nói của ngày hôm đó lại ùa về choáng lấy tâm trí Yết. “Được rồi mà mẹ, con hứa sẽ đem con dâu là Cự Giải, cô con dâu mẹ tự tay chấm chọn về được chưa ạ?” Sư đáp giọng nói chất chứa sự oán thán. “Anh, mình đi được chưa?” Giải Nhi tíu tít ôm cánh tay anh cười dịu dàng hỏi. “Được rồi, an half cháu hậu đậu để đó em mang qua công ty liền cho. Được rồi mà.” Thiên Yết cúp máy tình cờ đi ngang qua vô tình gặp cảnh tượng này. Khẽ lánh mặt, áp sát bức tường gần đấy, cô khẽ lắng nghe cuộc nói chuyện. “Được rồi Giải Nhi, em cứ nhõng nhẽo thế này thì về làm dâu rồi thế nào mẹ cũng bênh em cho coi. Cái mạng anh coi như xác định rồi.” Sư ảo não đáp, thuận tay cốc nhẹ lên trán cô gái. Tiêng cười của họ như muối xát vào vết thương trong tim cô, gượng cười, cố gắng lầy bình tĩnh Yết vui vẻ chào họ, lê những bước chân nặng nề ra xe, cố giấu đi những giọt nước mắt. “Mọi lời của anh đều là nói dối cả! Sư Tử, từ giờ đừng mong tôi có thể tha thứ cho anh.” Xử Nữ thở dài nhìn Yết ngao ngán lòng tự nhủ thầm tại sao con người luôn mắc vào lưới tình rồi không thể tự thoát ra.Tiểu Yết nhìn cô chăm chú rồi hỏi: “Đi mua quà sinh nhật cho ai đấy?” “Cậu không biết thật à?” Tiểu Xử ngơ ngác. Dĩ nhiên là Yết biết nhưng cô không muốn Tiểu Dương buồn khi nghĩ đến việc đích thân cô đi mua quà cho Sư mà vào hồi sinh nhật anh cô bận đến mức không kịp chúc anh một câu sinh nhật vui vẻ.Cô lắc đầu rồi nói tiếp: “Thôi mà mình cũng không quan tâm, cậu mau mau đi đi mình còn việc ở nhà chưa làm đâu sắp phải chuẩn bị cho dự án của ông anh rồi.” Xử không hỏi nữa yên lặng lái xe đến một cửa hàng sang trọng gần đó. Đỗ xe xong xuôi hai người bước vào cửa hàng, phía xa chỗ tiệm cà phê nhỏ mở trong cửa hàng một nam thanh niên bận quần bò áo thun cùng mái tóc nâu như màu hạt dẻ, cười vẫy vẫy hai người lại gọi lớn: “Thiên Yết,Tiểu Xử, hai người đằng này!” Rất nhanh chóng Yết nhận ra Mã đang gọi mình toan định đi nhưng thấy Sư và Bạch cô khựng lại nhưng Mã liên tục gọi họ, mà Kết cũng ở đó đang ngồi một mình với cái máy tính nên Yết càng do dự. Xử thấy Kết là hớn hở kéo Yết đi đến chỗ các bạn mà không biết cô bạn đi cùng mình còn đang lúng túng. “Ô, Yết cũng đến sao vậy mà nói là không đi?” Ngưu chan hồn nhiên nói. Dương thoáng sầm mặt và điệu bộ đó không thoát khỏi con mắt tinh tường của Yết.Cô lạnh lùng đáp: “Tiện đường đi cùng Xử mới vào đây thôi.” Rồi cô kéo ghế ngồi xuống cạnh Kết và họ trao đổi gì đó với nhau khiến tiệm cà phê trở nên khá ồn ào.Sư Tử ngồi đó im lặng nghe họ nói về chuyện sinh nhật của mình nhưng ánh mắt thì đang dõi theo cô gái ngồi phía xa. Bạch Dương kéo ghế lại gần cậu nói nhỏ đủ để hai người nghe rõ: “Vẫn muốn làm cô ấy tổn thương sao?” “Dĩ nhiên là không, nếu không có gì cản trở tối nay mình sẽ hỏi ý kiến cô ấy.” “Về chuyện gì?” Khuôn mặt Dương thoáng biến sắc. “Hỏi xem cô ấy yêu mình như thế nào nhưng có vẻ khó nếu không nhầm thì có lẽ trong thâm tâm cô ấy có người khác rồi.” Nói rồi Sư Tử dựa lưng vào thành ghế sofa nhấp ngụm cà phê đắng, còn Bạch Dương sắc mặt có khá hơn đôi chút nhếch mép cười. “Cậu nghĩ có thể khác được sao khi chính cậu là người khiến cô ấy bị tổn thương như vậy. Hai từ tha thứ với cô ấy không dễ dàng gì trao cho cậu được đâu, Sư Tử.” Ngồi đó một lát Tiểu Cừu lại chỗ Yết khẽ vuốt mái tóc cô cười hỏi cái gì đó khiến khuôn mặt lạnh lùng thường ngày dãn ra cười một lát.Nụ cười đó thật đẹp rạng rỡ trong nắng, nhưng Sư thấy nó khẽ nhói lòng. “Sư Tử tối thêm pháo bông nhé, đẹp lắm đấy!” Bảo bảo khẽ nhấc gọng kính hỏi cười gian Song Tử hùa theo “Phải đó làm đi đẹp lắm đấy công của tụi này cả mà thử đi.” Sư Tử khẽ gật đầu đau đớn nhìn cô gái trước mặt và cậu bạn thân nói chuyện vui vẻ với nhau.Có khi nào cậu đang ghen nhưng vì cớ gì chứ, cô ấy đâu còn yêu cậu.