Công lùi về phía sau nhìn Thụ vẻ mặt đỏ bừng bộ dáng kinh hãi, bỗng nhiên nhận ra mình đã làm cái gì.
Nhưng hắn trái ngược lại rất trấn tĩnh, chỉ liếc mắt nhìn bên ngoài trời một chút thản nhiên nói:
Trời sắp tối rồi, tôi đi về trước.
Thụ:……
Kỳ thật về nụ hôn bất thình lình này (kỳ thật chỉ là hôn một cái thôi mà),
Thụ cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là kinh ngạc cùng khó hiểu.
Ở trong lòng cậu, Công vẫn là một người hơi kì quái lại có điểm thú vị,
Cho nên cậu vô thức cảm thấy loại hành động này của Công, có thể là phương thức hắn biểu đạt cho lời xin lỗi hoặc là biết ơn đi [?].
Bất quá cho dù như vậy, Thụ vẫn là cảm thấy thật xấu hổ,
Bởi vậy những ngày sau đó,
Bất kể là giấy nhắn hay đồ ăn,
Đều không có để lại cho Công.
Công cũng cảm thấy được,
Vì thế hắn lại bắt đầu cân nhắc có nên tặng cái gì đó đề đền bù hay không.
Nhưng là trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn tặng kẹo, tặng hải dụ, còn tặng một cái hôn,
Đều là thật tâm mà tặng a,
Cả quyển sách kia, cũng là món quà có chứa một chút tư tâm.
Công vô cùng chán nản.
Hắn nhìn quyển sách [ 50 món làm từ sườn ] mình tặng cho Thụ đặt trên bàn,
Hắn tùy tay lật một chút, phát hiện trong đó một chỗ được đánh dấu bằng một cái thẻ đánh dấu sách, có lẽ Thụ đang đọc đến chỗ này.
Công nhìn cái thẻ đánh dấu, nghĩ nghĩ, lấy một tờ giấy nhắn, cắt cho bằng khổ với cái thẻ,
Viết lên đó Entschuldigung ( tiếng Đức – nghĩa là thật xin lỗi), sau đó dính chung với thẻ đánh dấu rồi kẹp vào một trang (trang đó là công thức làm sườn muối tiêu).
Sáng hôm sau Thụ đi làm, lật quyển công thức phát hiện không phải trang hôm qua mình xem, còn có thêm một tờ giấy nhắn.
Thụ lên baidu tìm kiếm ý nghĩa của câu tiếng Đức kia (ở đây nói một chút, không phải Công làm bộ viết tiếng Đức, trong lòng Công cảm thấy viết tiếng Trung hay tiếng Anh thì quá lộ liễu trắng trợn), bất động thanh sắc, đem tờ giấy kẹp lại trang sườn muối tiêu kia, đem thẻ đánh dấu của mình ra để vào trang khác.
Sau đó ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm……
Sau đó Thụ phát hiện vô luận cậu theo dõi sao đi nữa, thẻ đánh dấu sách luôn thần kỳ xuất hiện ở trang sườn lợn muối tiêu, kẹp chung với tờ giấy nhắn kia.
Thụ dở khóc dở cười, cậu biết đây là Công làm,
Vì thế một ngày, lúc cậu hết ca làm trực tiếp đem sách mang về nhà.
Buổi tối Công tới làm, phát hiện Thụ đã đem sách về,
Công nhất thời có loại cảm giác Thụ muốn cùng hắn cắt đứt liên hệ.
Công có điểm sợ hãi.
Khoảng 9 giờ hơn, có người đẩy cửa tiến vào, Công ngẩng đầu thì thấy, thì ra là Thụ vào.
Thụ nói vừa đúng lúc đi siêu thị mua mấy thứ, đi ngang qua đây, liền ghé qua nhìn chút.
Công trong bụng vui vẻ, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài sợ lại dọa đến Thụ,
Liền lấy cho Thụ một ly nước, làm ra bộ dáng như bề bộn nhiều việc, đổ một lọ hạt cà phê ra đếm,
Thụ cũng không nói gì, chỉ nhìn Công đếm hạt.
Đến khi uống xong một ly nước, đứng dậy chào tạm biệt.
Công nhìn thấy cái túi Thụ mang theo khi đến vẫn còn ở trong tiệm, liền hô to gọi thụ quay lại,
Nhưng Thụ đã tiêu sái bước đi không quay đầu lại.
Công do dự có nên đuổi theo hay không, nhưng mùi thơm như có như không từ túi bay ra làm cho công nhịn không được nhìn lại trong cái túi: Hộp thức ăn đã lâu không thấy.
Hắn sửng sốt một chút, thật cẩn thận lấy ra, mở ra thì thấy —
Đầy một hộp sườn muối tiêu còn nóng hổi.
Về chuyện Công thích ăn sườn.
Công trước đây nuôi một con chó màu đen, tên là bông tuyết.
Về việc một con chó toàn thân lông ngắn màu đen, vì sao lại có cái tên bông tuyết tương phản như vậy,
Công giải thích như vầy: Tớ muốn nó biến thành màu trắng.
(Công hồi nhỏ rất tin rằng đối với con người có một ảnh hưởng thần bí, siêu nhân có thể bay chính là bởi vì hắn tên là siêu nhân, hắn cũng từng một lần muốn đem tên mình đổi thành “x bơi”, bởi vì hắn nhìn thấy các bạn học khác đều học bơi được, mà hắn thì không)
Sau đó một ngày tuyết rơi, mẹ của Công làm sườn chua ngọt, công xung phong nhận việc bưng đồ ăn dọn lên bàn.
Khi đó nhà của Công có cái sân, công thấy bên ngoài bỗng nhiên có tuyết rơi, liền bưng bát vui vẻ chạy ra cửa cửa, nhìn lên trời lớn tiếng kêu: Bông tuyết, bông tuyết ~~~
Bông tuyết vừa nghe, liền hưng phấn: Chủ nhân tay cầm một chén sườn hô bông tuyết, không phải là gọi ta đến ăn thì là gì.
Vì thế chạy qua, thuần thục vui vẻ đem sưởn xử lý sạch.
Công trợn mắt há hốc mồm, hắn tuổi nhỏ tận mắt thấy một chén sườn thơm ngào ngạt chui vào bụng con chó đang liếm mép vẫy đuôi trước mặt, thật sự không tiếp thụ nổi chuyện bi phẫn này, liền òa khóc.
Từ đó về sau, Công liền sinh ra chấp niệm khó hiểu với sườn.
Đương nhiên, chuyện tranh giành với một con chó này, Công xấu hổ nào dám nói ra,
Cho nên nếu có người hỏi công vì sao thích ăn sườn,
Công thản nhiên như bình thường nói một câu: Bởi vì nó làm cho tôi nhớ đến thời thơ ấu.
Kỳ thật ỳ nghĩa đầy đủ của những lời này chính là — bởi vì nó làm cho tôi nhớ đến khi còn nhỏ, một chén sườn thơm như vậy a, liền bị một con chó ngốc ăn sạch, tức chết.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
11 chương
40 chương
54 chương
11 chương
46 chương
192 chương