Cậu chủ lưu manh và osin quái quỷ

Chương 5 : Đôi cánh thiên thần

~Trên đường đi học về. Quỳnh Trâm cũng không hiểu nổi lá gan của mấy đứa bạn thân mình làm bằng gì nữa, chỉ cần cảm nhận thấy điều gì khác lạ là mấy đứa co rúm người lại sợ hãi. Trí tưởng tưởng thì phong phú không ai bằng, lúc nào cũng lo mình bị bắt cóc hay gặp chuyện gì đó không thể về nhà được, đại loại như lúc này chẳng hạn. - Các cậu có cảm thấy tụi mình đang bị bám theo không?- Bé gái thứ nhất. - Ừ, cứ như ai đang nhìn chằm chằm mình. - Bé gái thứ hai. - Tớ thấy sợ quá.- Bé gái thứ ba. - Yên tâm đường vẫn có người qua lại các cậu đừng sợ.- Quỳnh Trâm vội trấn tĩnh lũ bạn thân của mình. - Thôi nhanh về nhà đi, tớ không muốn bị bắt cóc đâu.- Lại một giọng nói run run nữa vang lên. Thế là suốt quãng đường đi cùng nhau Quỳnh Trâm phải luôn miệng an ủi lũ bạn. Cho tới khi rẽ đường chia tay rồi bé mới thở phào nhẹ nhõm, con gái thường vậy mà cũng may bé không yếu đuối đến thế. Nhưng nghĩ lại bé cũng thấy có điều gì khác khác, chẳng lẽ có người đi theo thật sao? Không nhịn được bé khẽ vuốt nhẹ ngực mình rồi nhanh chóng ổn định lại, bắt mình bỏ qua những suy nghĩ kia phải nhanh chóng về nhà thôi. Quỳnh Trâm bước tiếp trên con đường bỗng dưng bé nghe như ở đằng sau có tiếng bước chân lại gần mình càng lúc càng gần. "Bộp" Quỳnh Trâm nhảy dựng lên, bé hét một tiếng, đôi mắt nhắm tịt lại chẳng thấy trời đất gì hết, còn tay chân khua đá loạn xạ. - Tránh xa ra....kẻ xấu...kẻ xấu. - Quỳnh Trâm! là tôi mà, đâu phải kẻ xấu. Ha...!giọng quen quá, Quỳnh Trâm ngưng lại động tác, miệng cũng ngừng la hét, mắt len lén mở ra. - Khải Minh! Là cậu? - Phải! Là tôi đây.- Khải Minh đưa tay lên quệt vài giọt mồ hôi trên chán. - Sao cậu lại ở đây? Đường này đâu phải đường về nhà cậu.- Bé nhớ nhà cậu ta ở hướng khác mà. - Đúng vậy, nhưng tôi đi đường này để đưa cậu về.- Khải Minh giải thích. - Đưa tôi về?- Bé tròn mắt. - Có vấn đề gì sao? Hay cậu không thích?- Khải Minh nhìn Quỳnh Trâm, cậu ta có cần biểu hiện hết vẻ ngạc nhiên lên mặt thế không. Đương nhiên là bé không thích rồi. Lí do? Đơn giản là bé ngại làm phiền người khác, ngại Khải Minh vất vả, và rất nhiều lí do khác.., nghĩ đến việc cậu ta đưa bé về rồi lại vòng hướng khác để trở về nhà mình. Ôi chỉ nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi. À khoan đã, bé còn chưa hỏi rõ cậu ta nguyên nhân nào khiến cậu ta nghĩ ra cái việc này nhỉ? - Khải Minh sao tự nhiên cậu lại muốn đưa tôi về thế? - Tôi muốn bảo vệ cậu mà. Chẳng may cậu đi một mình lại bị mấy chị lớp trên chặn đánh như hôm bữa thì sao? - Cậu khùng hả....???- Nói lộn, Quỳnh Trâm vội sửa lại- À không, ý tôi là những người đó chỉ rằn mặt một lần thôi chắc chắn họ sẽ không đến tìm tôi nữa đâu. - Ai biết được trước mọi chuyện. Bảo vệ cậu là trách nhiệm của tôi nên tốt nhất là cậu đừng phản đối nữa. Khải Minh nói xong kéo tay Quỳnh Trâm đi, mặc cho bé có ở bên lải nhải đủ điều cậu cũng chẳng nghe. Một khi cậu đã quyết điều gì thì sẽ làm cho bằng được không ai có thể ngăn cản nổi. Quỳnh Trâm miệng nói nhiều quá không thể nói tiếp nữa đành bấm bụng mắng chửi trong lòng. Cậu ta a, đúng là một tên cứng đầu cứng cổ khỏi phải nói luôn. Tốn hơi tốn sức thuyết phục mà không thành, cậu ta nhất định giữ nguyên ý định đưa bé về nhà, mà không phải mỗi hôm nay đâu mà chính là từ nay trở đi. Hèn chi lũ bạn thân của bé kêu là có người bám theo, thì ra là tên này. A hết cách rồi chỉ đành mặc cậu ta muốn làm gì thì làm thôi. -------------------- - Chào ba mẹ con mới về!- Khải Minh cất tiếng vang từ ngoài cửa. - Con trai, lại đây ăn hoa quả giải khát đi.- Bà Hoa vẫy Khải Minh. - Hôm nay con về trễ 10 phút, lại la cà ở đâu à? - Ông Trung nghiêm mặt, yêu thương thì yêu thương thật nhưng ông vẫn luôn cứng rắn trong cách dạy con. - Không ạ! Con đưa Quỳnh Trâm về, nhà bạn ấy ở xa lại đi về một mình nữa. - Biết giúp đỡ bạn như vậy là rất tốt .- Ông Trung xoa đầu con khen ngợi.- Mau vào thay đồ đi rồi ra ăn cơm. - Vâng ạ.- Khải Minh xách cặp trở về phòng. Quay sang phía vợ, ông Trung thấy vợ cứ ngẩn mặt ra. - Em đang nghĩ gì vậy? - Anh có thấy lạ không? Con bé Quỳnh Trâm và thằng Ken nhà mình từ trước đến giờ đã không ưa nhau rồi, sao bây giờ tự nhiên lại trở nên thân thiết như vậy? - Bà Hoa phân tích một loạt ra cho chồng nghe. - Anh đã nói rồi con trẻ chỉ giận nhau một thời thôi, bây giờ chúng làm hoà tốt quá còn gì, em đỡ phải suốt ngày kêu ca về vấn đề đi gặp giáo viên chủ nhiệm. Nghe chồng nói vậy bà cũng im lặng, nhưng thực chất nói gì thì nói bà cũng không ưa nổi con bé Quỳnh Trâm kia. Ngày trước thì chuyên gây sự với con trai bà, bây giờ lại còn hại con trai bà vất vả đưa về nhà. Bà cũng không dám phản đối hay ngăn cấm việc con trai làm bởi chồng cũng tán thành việc đó mà. Trong lòng bà khẽ hừ lạnh, con nhỏ đó sao cứ phải dính đến con trai bảo bối của bà nhỉ? (Yul: Bật mí nhé, sau này bà Hoa chính là một trong những vai phản diện của truyện nha!