Cậu chủ lưu manh và osin quái quỷ

Chương 6 : Kết thúc buồn

Khải Minh đặt xuống trước mặt Quỳnh Trâm một túi kẹo lớn rồi chờ đợi phản ứng của cô bé. Nhưng chỉ thấy Quỳnh Trâm gọi một tiếng to: - Ngọc Vân. Từ bên ngoài hành lang không chỉ có Ngọc Vân chạy vào mà còn có cả nhóm bé gái khác nữa. - Cho các cậu tất cả chỗ kẹo này đấy.- Mắt Quỳnh Trâm không dời quyển sách, bé nói thật nhẹ dường như là quá quen thuộc với những câu từ này rồi. - Nữa hả?- Mấy bé gái đôi mắt sáng ngời nhìn Quỳnh Trâm rồi nhanh chóng cầm túi kẹo đi, liếc qua Khải Minh họ còn không quên tặng cho cậu một ánh mắt cảm thông. Nói thật chứ từ ngày Khải Minh thay đổi tính nết tự nhiên quay ngoắt sang đối xử tốt với Quỳnh Trâm thì bọn họ nhận được không biết là bao nhiêu lợi ích. Không cần lo ngày ngày bị bọn con trai trêu trọc, lại còn có kẹo ăn hàng nhày mới sướng chứ. Tuyệt! Tuyệt vời ông mặt trời! Đợi cả nhóm kéo đi rồi Khải Minh mới ngồi xuống cạnh Quỳnh Trâm, mặt cậu hiện rõ hai chữ "không vui". Cậu ngồi đó bực tức, miệng lẩm nhẩm vài câu. - Mất công người ta mang kẹo tới cho mà lần nào cũng không chịu nhận. - Có gì bất mãn thì cứ nói thẳng ra, làm gì phải mất công nói nhỏ chỉ đủ mình nghe. - Quỳnh Trâm gập quyển sách lại, liếc mắt về phía Khải Minh. - Chính cậu cũng biết tôi muốn nói gì mà. - Liên quan đến mấy gói kẹo kia sao? - Phải, rõ ràng cậu rất thích chúng nhưng chẳng bao giờ chịu nhận cả, lại còn cho mấy người kia hết. - Khải Minh khẽ thở dài, thật phụ tấm lòng của cậu nha. - Họ là bạn của tôi, họ ăn cũng giống như tôi ăn thôi. Cậu cằn nhằn cái gì? - Nhưng đó là kẹo tôi giành riêng cho cậu mà. - Khải Minh vẫn còn khó chịu. - Thôi được rồi lần sau tôi sẽ nhận. Giờ thì đừng cau có mặt mày nữa. - Quỳnh Trâm bó tay, đưa ra thoả thuận. Nghe được câu này Khải Minh vui hơn hẳn, cái đầu cậu gật gật miệng nở nụ cười cứ như có một điều kì diệu vừa xảy ra vậy. Còn về phần Quỳnh Trâm nói bé không vui là nói dối bởi thực sự thi bé còn vui hơn cả Khải Minh cơ. Cảm giác có người quan tâm mình, cảm giác mình được xem trọng. Vui chứ! Mỗi ngày nhìn thấy cậu ấy là một ngày vui, Khải Minh sẽ làm mọi cách để chọc cười bé, cậu ấy có thứ gì cũng sẽ nghĩ đến bé, cậu ấy sẽ luôn bên cạnh bảo vệ bé. Từ trong sâu thẳm của một cô bé mới chỉ 8 tuổi một lần nữa lại dâng trào cảm xúc của hạnh phúc. Khải Minh- Cậu bé đã đến làm thắp sáng lên con đường của Quỳnh Trâm. Thứ ánh sáng rực rỡ ấy sẽ là động lực cho cô bé tự tin hơn vào cuộc sống, mạnh mẽ hơn trên đường đời. Mọi thứ tưởng trừng như trôi đi nhẹ nhàng như vậy nhưng chỉ một ngày thôi tất cả đã thay đổi hoàn toàn...những chuyện mà ta không ngờ đến thì lại xảy ra... ~Đó là tiết trời cuối hạ. Có những cơn mưa rào chuyển mùa kéo dài dai dẳng, không khí có chút mát mẻ rất nhiều. Trên con đườn dài vẫn hai bóng dáng nhỏ ấy sóng vai song song. Đã thành thói quen rồi ngày nào Khải Minh cũng đưa Quỳnh Trâm về nhà an toàn. Mấy hôm nay thời tiết thất thường nên bé bị cảm cúm khiến Khải Minh rất lo lắng, lúc nào cậu cũng phải giám sát cô bạn này xem có uống thuốc và nghỉ ngơi tốt không? Cậu cũng nhận ra rằng Quỳnh Trâm rất sợ uống thuốc, cứ khi nào cậu hỏi tới chuyện này là bé lại đánh trống lảng sang chuyện khác. Nhưng đừng mơ cậu bỏ qua nhé! - Quỳnh Trâm! - Khải Minh quay sang gọi. - Hửm!- Quỳnh Trâm lơ đãng trả lời, ánh mắt nhìn chăm chú vào một vật phía xa xa lại cao cao kia. - Buổi sáng cậu có nhớ uống thuốc đúng giờ không vậy? - Khải Minh hỏi. 2 phút trôi qua Khải Minh mới thấy Quỳnh Trâm phát ra âm thanh nhưng lại không phải là câu trả lời mà cậu muốn nghe. - Ôi không...!!! Mắc...mắc vào cây rồi.- Quỳnh Trâm hô nhỏ, vẻ mặt tiếc nuối. Khải Minh chẳng hiểu mô tê gì cả. Cậu đang hỏi một đằng mà Quỳnh Trâm lại trả lời cái quỷ gì vậy? Cậu ta có đang nghe cậu nói không? Thật khiến cậu tức chết mà, hay là Quỳnh Trâm lại đang kiếm cớ lảng đi. Còn đang bận đoán già đoán non suy nghĩ cái đầu nhỏ nghĩ gì thì Khải Minh mới để ý Quỳnh Trâm cứ mải nhìn về phía trước. Phóng tầm mắt theo đó cậu thuận tiện hỏi. - Cậu đang nhìn gì vậy? Kéo kéo áo Khải Minh Quỳnh Trâm hệt như đứa trẻ oa oa nói. - Cậu nhìn kìa, một chùm bóng bay to thật to đang bay trên trời liền bị gió thổi mắc vào cái cây kia. Cái tay theo lời nói mô tả, cái miệng nhỏ chu ra nhìn đến dễ thương. Khải Minh thu tất cả hành động của Quỳnh Trâm vào mắt, khoé miệng hiện ra ý cười tươi. - Cậu thích chùm bóng bay đó hả? - Thích, rất thích nha!- Quỳnh Trâm cười ngọt ngào, bé thích những quả bóng bay có nhiều màu sắc kia. - Tôi sẽ cho cậu thật nhiều bóng nếu cậu ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ. ( Yul: Đây quả thật là mánh khoé dụ dỗ trẻ con nha