Vết thương bên khỏe mỗi khô lại, vừa sát trùng xong, Hoàng Phong lại bối một ít thuốc mỡ, cũng không dán băng cá nhân nữa vì sợ sẽ làm bí vết thương. Bồi thuốc xong, Hoàng Phong hôn nhẹ lên trán cô một cái, giọng hãn ấm áp: "Bảo bối, lần sau đừng chọc giận tôi nữa biết không?” Nguyệt Vy ngốc nghếch hỏi: “Anh sẽ cần tôi nữa sao?” Hắn cười: "Không căn, ăn luôn.” Nguyệt Vy biết hằn nói giỡn nhưng vẫn không kìm được mà nổi da gà. Cô đổi đề tài: “Tôi...!để tôi sát trùng vết thương cho anh." Vậy là, Nguyệt Vy lấy bông băng thuốc đỏ rửa vết thương cho hàng Trong vết thương còn có vài mảnh vụn đá dăm bám vào, nhìn rất ghê người. Nguyệt Vy mím chặt cánh môi, không dảm mạnh tay, cô làm hết sức cần trọng. Ảnh nhìn Hoàng Phong rơi trên gương mặt trắng nõn của Nguyệt Vy, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, lông mày cũng nhíu chặt lại, môi mím lại thỉnh thoảng lại chu môi thổi thổi lên tay hãn. Rõ ràng không cần làm gì, tự nhiên trong mắt hãn Nguyệt Vy cứ đáng yêu không chịu được. Hãn thích nhất nhìn bộ dạng ấm ức đỏ mặt của cô, đôi lúc cảm thấy bản thân mình thật biến thái. Bất cứ lúc nào, hàn cũng muốn trêu chọc cô, thích nhìn dáng vẻ ủy khuất, uất ức rơm rớm nước mắt của cô, bởi vì những lúc như vậy, trong đôi mắt trong veo đó tựa như chỉ có một mình hắn mà thôi. Một lúc sau, Nguyệt Vy cuối cùng cũng hoàn thành việc sát trùng vết thương cho Hoàng Phong. “Xong rồi.” Cô thở phào một hơi: “Về nhà thôi.” Có lẽ Nguyệt Vy cũng không ý thức được lời nói của mình có bao nhiêu khác lạ, từ bao giờ cô đã xem biệt thự riêng của Hoàng Phong là nhà vậy. Ảnh mắt Hoàng Phong lóe sáng lên, hần mỉm cười dịu dàng: “Hôm nay về nhà muộn một chút. Tôi dẫn em đi nơi này. Nguyệt Vy ngạc nhiên: “Đi đầu vậy?" Cô phụng phịu: "Tôi...!còn phải làm báo cáo nữa. Ngày kia phải nộp rồi. Anh đi một mình có được không?" Khuôn mặt Hoàng Phong lập tức tối sâm lại. Nhưng nhìn đôi mắt long lanh tội nghiệp của cô lại không đành lòng mà giận dữ “Báo cáo gì?" Hàn hỏi, rồi nhìn đống sách sau ghế, nhướn mày hỏi: "Quản tri marketing?" Cô gật đầu: “Đúng vậy. Ngày kia nộp rồi. Tối nay tôi phải làm. Hằn xoa đầu cô, ân cần nói: “Tôi chỉ em làm. Nhanh thôi. Không cần lo lång." “Nhưng mà anh biết làm sao?” Lời vừa thốt ra, Nguyệt Vy mới ý thức được mình vừa nói một câu ngu ngốc như thế nào. Hàn là doanh nhân cơ mà, còn đi du học từ nước ngoài, sao có thể không biết chứ. Hoàng Phong vì câu hỏi của cô mà có chút sững sở, nhưng hắn chỉ cười nhẹ trầm giọng hỏi: “Em muốn bao nhiều điểm?" Nguyệt Vy lè lưỡi: "Chuyện đó nếu điểm cao một chút thì tốt. Nhưng mà bài lần này rất khó, tôi sợ Thấy cô lưỡng lự, hãn chỉ nói: "Không cần lo lắng. Sau này có thắc mắc gì cứ hỏi tôi? Còn bài báo cáo này, tối này sẽ chỉ cho em." Giọng nói của hắn rất kiên định, khiến người nghe cảm thấy rất an toàn lại uy lực. Không thể phủ nhận, một người đàn ông như Hoàng Phong luôn có sức hút kinh người với phái nữ, nhất là những cô gái mới lớn thần tượng u mê những soái ca ngôn tình. Hoàng Phong chính là hiện thân nam thân ngôn tình giữa đời thực. Muốn gương mặt có gương mặt, muốn gia thể có gia thế, muốn sự nghiệp có sự nghiệp, hoàn hảo đến khó tin. Một người đàn ông như thế vừa khiến phái nữ u mê lại vừa sợ hãi. Nếu lỡ sa vào lưới tình của hàn rồi thật khó lòng mà thoát ra. Nguyệt Vy thực sự lo sợ nếu như một ngày nào đó, không may cô thực sự thích hắn thì...!không dám nghĩ. không dám nghĩ nữa. Nguyệt Vy lắc lắc đầu liên tục, đến khi bừng tỉnh thì nhận ra xe đã dừng từ bao giờ. Giọng nói trầm ấm của Hoàng Phong truyền đến: “Tới rồi.” Nguyệt Vy nhìn cảnh vật bên ngoài suýt nữa thì nhảy dựng lên. Trung tâm vui chơi lớn nhất thành phố - PARADISE Hoàng Phong nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của cô, không kìm được mà nở một nụ cười. Hắn mở cửa xe, nằm tay cô bước ra ngoài. Mất hôm trước, vô tình nhìn thấy Nguyệt Vy xem đi xem lại một đoạn video về những trò chơi ở Paradise, lúc đó hắn chỉ bằng quơ hỏi: “Muốn đi?" Cô cũng gật đầu một cái, rồi chăm chú nhìn vào điện thoại, khuôn mặt lộ rõ vẻ thích thú. Sau đó, hắn mới quyết định đưa cô đến nay. Dù sao thì, chỉ cần có thích là được. Ráng chiều, mặt trời ngả về Tây, những đám mây bồng bềnh nhẹ trôi nhuộm mình trong ảnh năng nhàn nhạt. Công viên trước mặt rực rỡ như tòa lâu đài hoa lệ giữa đời thực. Còn đẹp hơn so với những gì Nguyệt Vy thấy trong trong màn hình điện thoại. Vòng quay tốc độ xoay vòng vòng trên nền trời cam nhạt, tựa như chiếc bánh xe khổng lồ mà thượng để tạo ra. Những chiếc cầu trượt đủ màu sắc như cầu vòng trên mặt đất ngoãn ngoèo hiện ra trước mặt. Xa kia là cáp treo, gần hơn một chút là hồ bơi xanh biên g biếc. Chiều tối công viên đông nghẹt người, nhìn đâu cũng thấy sôi động nhìn đâu cũng thấy vui vẻ. Nguyệt Vy vừa phấn khởi vừa thích thủ. Hoàng Phong nằm tay cô hòa vào dòng người, bàn tay hắn rất ẩm, bao gọn bàn tay cô không khe hở. Hàn tới trước quây bán vé tàu lượn siêu tốc, Nguyệt Vy theo bản năng kháng cự: "Đừng chơi trò này. Tôi sợ lắm." Thích thì thích vậy thôi nhưng vẫn sợ làm. Nghe tiếng hét thất thanh của đám người xung quanh cô đã thấy run rồi. Hàn cười cười nhéo nhéo cái má non mịn của cô: "Không phải thích làm à?" Cô cắn môi: "Nhưng mà tôi sợ.” Hắn mỉm cười, ánh nắng chiều yên ả chiếu lên sườn mặt, phảng phất sự dịu dàng ôn như: "Không phải sợ. Có tôi đây. Cô lưỡng lự: "Nhưng mà.." Hàn lại trấn an: “Yên tâm. Không có gì phải SO?" Chẳng hiểu sao, nghe thấy câu nói của hắn cô lại thấy rất an tâm. Chuyến tàu siêu tốc khởi hành, tim Nguyệt Vy bắt đầu đập mạnh liên hồi. Người bên cạnh vẫn bình tĩnh như thế không có chuyện gì xảy ra, nằm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Phút đó, hãn thấy lòng mình vui vẻ đến lạ. Nguyệt Vy nghiêng đầu nhìn hắn, hạn cũng nhìn cô, mỉm cười trấn án, Nguyệt Vy mím môi gật nhẹ đầu và rồi tốc độ tăng dần lên. Cảnh vật không ngừng chao đảo, gió bên tại ù ù vù vù như vũ bão, tàu đổ dốc lạo mạnh xuống rồi lại vút lên cao, xoay vòng liên tục. Nguyệt Vy chưa bao giờ hét to như thế, cảm giác trái tim trong lồng ngực như muốn vợt lên tận cổ họng, vừa sợ hãi lại vừa thoải mái tựa như bao mệt mỏi đều tan biến. Hoàng Phong vẫn nằm chặt tay cô không buông. Đến khi tàu tăng tốc độ tối đa, đi thắng vào đường hầm ma quái, rồi chuyển động chậm rì. Bây giờ Nguyệt Vy mới thực sự sợ hãi. Không gian tối ôm, thỉnh thoảng lại hiện ra vài ánh sáng kỳ dị, vài cái đầu lâu, bóng trắng cứ lờn vờn trước mặt, một vài người xung quanh không chịu nổi mà hét toáng lên, trong đó có cả giọng nam. Đột nhiên xuất hiện một bàn tay ma quái đầy máu chạm vào vai Nguyệt Vy, cô không nhịn được mà hét lên, bật khóc tại chỗ. Đột nhiên có ai đó kéo cô ngã vào lồng ngực rộng lớn, hơi thở nam tính cùng mùi bạc hà làn tràn trong khoang mũi, một giọng nói trầm ấm vang lên: "Đừng sợ. Nguyệt Vy như người chết đuối tìm được phao, cô chủ động nép vào lòng hần, thút thít liên tục. Khỏe môi Hoàng Phong khẽ cong lên, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô nhẹ nhàng âu yếm tựa như đang nâng niu bảo vật quý giá. Tàu lượn cuối cùng cũng dừng lại, kết thúc đường hầm ma quái, ảnh sáng dần xuất hiện. Hoàng Phong vẫn ôm cô như thế. “Tách, tách." Ánh đèn flash lóe sáng. Nguyệt Vy và Hoàng Phong bước ra khỏi tàu lượn. Một người đàn ông mặc đồng phục in chữ Paradise tim tới, anh ta tươi cười chào hỏi, thì ra quản lý ở khu tàu lượn, chuyện là, anh ta vừa chụp được bức hình Nguyệt Vy và Hoàng Phong, muốn xin ý kiến để lấy bức ảnh cô và hắn làm poster quảng bá cho trò chơi với chủ đề "khoảnh khắc ngọt ngào cùng người yêu trên tàu lượn". Người quản lý đưa bức ảnh cho Hoàng Phong và Nguyệt Vy xem. Cụ thể là, bức ảnh này sẽ được show lên màn hình tivi quảng bá cho trò chơi, nếu có và Hoàng Phong đồng ý sẽ được nhận một khoảng cát-xê Nguyệt Vy muốn giải thích rằng cô và Hoàng Phong không phải là người yêu, nhưng còn chưa kịp giải thích thì Hoàng Phong đã lên tiếng: “Tôi đồng ý. Nhưng không cần cát- xê gì cả. Tôi chỉ muốn anh chuyển bức hình này cho tôi.” Người quản lý nghe xong mừng rỡ như điên, gật đầu lia lịa. .