Sau khi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, Thẩm Mộ Phong đã mua xong quà cho ba mẹ của An Cẩm Y. Anh liền lái xe đưa cô trở về nhà. Đỗ xe bên dưới tòa nhà chung cư, Thẩm Mộ Phong không vội lái xe về ngay. Anh tắt động cơ, dựa lưng vào ghế ngồi, quay sang hỏi An Cẩm Y: “Hôm nay em vẫn ổn chứ?” An Cẩm Y biết anh đang nhắc tới chuyện gặp mặt Lưu Hạo Dương và Mạc Diệc Nhu, nhỏ giọng trả lời: “Đừng lo, em không sao.” Thẩm Mộ Phong nghe cô nói xong, không thay đổi sắc mặt, anh ngồi bên cạnh ngắm cô một lúc. Rồi anh nói tiếp: “An An, anh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó.” An Cẩm Y nghe Thẩm Mộ Phong nói, cô chẳng hiểu gì cả. Định lên tiếng hỏi thì anh đã cắt ngang: “Anh biết trong lòng em vẫn còn oán hận Lưu Hạo Dương và cô bạn gái của em phải không?” “Sao không hận hai người đó được chứ?” An Cẩm Y nhếch môi cười, “Cùng một lúc em bị hai người thân thiết nhất phản bội, dĩ nhiên là em phải hận rồi.” “Đó là vì em vẫn còn quan tâm tới họ, thế nên em vẫn còn hận họ vì đã phản bội em.” Giọng nói của Thẩm Mộ Phong nhẹ nhàng, không nghe ra được là anh đang vui hay tức giận. “An An, anh mong rằng một ngày nào đó em sẽ giải thoát tất cả, không có nghĩa là em sẽ tha thứ cho họ, nhưng hãy quên hai người đó đi, nếu như không có cảm xúc nữa thì sẽ không hận thù, và cũng không khắc cốt ghi tâm cả đời.” An Cẩm Y nhìn vào đôi mắt đen láy của anh: “Em không còn cách nào khác, cũng không thể không hận…” Thẩm Mộ Phong khẽ thở dài rồi nói tiếp: “Anh không muốn bắt buộc em phải quên điều đó đi.” Anh chỉ mong trong lòng em anh là người quan trọng nhất. An Cẩm Y nhìn Thẩm Mộ Phong dõng dạc nói: “Nhưng mà em sẽ cố gắng làm theo những gì anh vừa nói. Vì người nắm tay em đi hết cuộc đời này chính là anh…” Thẩm Mộ Phong nhìn sâu vào mắt cô bằng ánh mắt ấm nóng: “Được thôi, anh sẽ nắm tay em cả đời.” Anh mỉm cười, ghé sát lại hôn lên trán cô. An Cẩm Y ngượng ngùng cúi đầu không dám ngẩng đầu lên nhìn anh nữa. Thẩm Mộ Phong phì cười bên tai cô. An Cẩm Y càng cúi đầu thấp hơn, cô xấu hổ. Thẩm Mộ Phong cảm thấy buồn cười: “Em định làm đà điểu à. An An, sau này khi hai chúng ta sống chung một nhà, em định cứ thế này mãi sao? Vợ chồng thân mật một chút em cũng xấu hổ nữa sao?” “Em đâu có xấu hổ!” An Cẩm Y cãi lại, “Em… em… Tại em không quen.” Nghe cô nói, Thẩm Mộ Phong cười phá lên, anh chọc cô: “Em nè, ý em muốn anh thể hiện nhiều hành động thân mật hơn nữa để em tập làm quen phải không?” An Cẩm Y liền trừng mắt nhìn anh, mặt đỏ bừng: “Anh dám chọc em!” Thẩm Mộ Phong thấy cô tức giận, không đùa nữa. Anh ngồi im lặng một lúc, trong lòng hạ quyết tâm, nghiêm túc nói với An Cẩm Y: “An An, hay là Chủ Nhật này mình đi đi!” “Sao ạ?” An Cẩm Y không hiểu anh đang nói tới chuyện gì. Thẩm Mộ Phong trịnh trọng nói: “An An, nếu Chủ Nhật này em có thời gian, anh sẽ đưa em về ra mắt ba mẹ anh.” “Được ạ, anh nói rồi đó nha.” An Cẩm Y nghĩ tới cảnh được gặp ba mẹ của Thẩm Mộ Phong, cảm thấy trong lòng hào hứng và nôn nao, nhưng nhìn mặt Thẩm Mộ Phong thì anh lại chẳng tỏ vẻ gì cả. Anh nhìn đồng hồ rồi nói với An Cẩm Y: “Không còn sớm nữa, em lên trên đi, đừng để ba mẹ lo lắng.” “Dạ.” An Cẩm Y lại hỏi, “Sao anh không lên cùng với em?” Thẩm Mộ Phong cười gượng trả lời: “Anh chỉ sợ khi anh vừa vào nhà, ba mẹ em lại nổi giận, coi như xong, đợi một thời gian nữa, anh sẽ vào chào ba mẹ, được chứ?” “Ừm, vậy cũng được.” An Cẩm Y gục gặc đầu, “Nhưng mà nè anh nhớ phải lái xe cẩn thận nghe?” “Ừ, anh biết rồi, em đi lên đi, nhìn em lên rồi, anh về, nhé?” Thẩm Mộ Phong nở nụ cười yêu chiều. Lúc An Cẩm Y mở cửa xe, cô bất ngờ xoay người lại hôn chụt một cái vào má Thẩm Mộ Phong sau đó chạy biến khỏi ô tô. Phải mất một lúc Thẩm Mộ Phong mới tỉnh táo lại, nhìn qua nhìn lại chẳng thấy An Cẩm Y đâu nữa cả, anh nhìn theo hướng cô vừa chạy đi, nở nụ cười hạnh phúc. Lúc đứng ở trong thang máy, tim An Cẩm Y đập binh binh trong lồng ngực, hai má cô nóng bừng, chính cô cũng không ngờ mình lại có thể táo bạo như vậy. Có lẽ, đúng như lời cô đã nói, anh sẽ là người nắm tay cô đi hết cuộc đời này. Cô biết Thẩm Mộ Phong cũng có quyết tâm giống như mình. Tình cảm là chuyện của hai người, cô không thể để một mình anh bước về phía cô. Vì vậy, cô cũng muốn đón nhận anh, yêu thương anh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Nghĩ đến đó, cô nhoẻn miệng cười: Thẩm Mộ Phong, em tin rằng hai chúng mình nhất định sẽ hạnh phúc. Nhất định là như thế. Về đến nhà, An Cẩm Y đưa cho ba và mẹ xem mấy món quà. Hai người hỏi han một lúc rồi bà An hỏi cô: “Y Y, sao Thẩm Mộ Phong không về cùng con?” An Cẩm Y liếc mắt nhìn ông An trả lời: “Anh ấy sợ lên gặp ba, ba sẽ nổi trận lôi đình nên chỉ đưa con về rồi đỗ xe bên dưới, nhờ con gửi lời hỏi thăm sức khỏe tới ba mẹ.” Ông An hừ một tiếng, bà An liếc ông một cái sau đó nói với con gái: “Y Y nè, lần sau con cứ nói cậu ta lên trên này, dù sao đi nữa cùng đều đã là người một nhà, không gặp mặt nhau coi sao được.” An Cẩm Y nghe mẹ nói vậy lại nhìn sang ông An, thấy ông hơi bất mãn, mới đáp lại: “Được ạ, con sẽ nói với anh ấy”. Ba người một nhà ngồi chuyện trò một lúc rồi về phòng nghỉ ngơi. Trong khi đó trên đường phố có một cặp đôi đang khoác tay nhau đi dạo trong công viên, nhưng nhìn mặt người đàn ông có vẻ không yên lòng. Mạc Diệc Nhu biết rất rõ từ lúc gặp An Cẩm Y, người đàn ông đang đi bên cạnh cô lúc nào cũng thơ thẩn, khiến cô cảm thấy hối hận, giá như lúc đó đừng kéo Lưu Hạo Dương đến gặp An Cẩm Y, cô buồn rầu trong lòng, nhưng không muốn để lộ trên gương mặt. Trong lòng Lưu Hạo Dương cảm thấy không yên, anh không thể ngờ được rằng, chỉ trong một thời gian ngắn sau khi An Cẩm Y chia tay mình cô lại có thể quen được một người bạn trai xuất sắc đến thế. Thực sự mà nói không phải là anh đang cảm thấy hối hận mà là thái độ của An Cẩm Y đối với anh hôm nay khiến anh cảm thấy tổn thương lòng tự trọng ghê ghớm. Anh vốn luôn hy vọng, An Cẩm Y sẽ van xin lạy lục anh đừng bỏ rơi cô, hoặc là khi gặp anh cô sẽ để lộ khuôn mặt đáng thương, vậy mà tất cả đều không như anh nghĩ, khiến anh cảm thấy tức giận. Bởi thế, hai người với hai luồng suy nghĩ khác nhau cứ đi mãi dưới ánh điện đường sáng choang, mặc kệ cho thời gian trôi qua.