Cặp đôi cưới gấp
Chương 17
Lưu Hạo Dương quay đầu lại: “Đâu có, Diệc Nhu, em mua sắm xong chưa?”
Mạc Diệc Nhu cười nói: “Em định mua túi LV với hai bộ váy thời trang, vậy thôi ạ.”
“Vậy thì đi thôi.” Lưu Hạo Dương đáp lại.
Mạc Diệc Nhu gật đầu, nhưng ánh mắt của cô lại nhìn về hướng Lưu Hạo Dương nhìn lúc nãy liền nhận ra cô bạn xinh đẹp của cô ngồi bàn cạnh cửa sổ.
Cô thốt lên: “Hạo Dương, kia có phải là An Cẩm Y không?”
Lưu Hạo Dương đứng khựng lại nhìn về phía đó trả lời: “Chắc là thế, nhưng cô ấy không còn quan hệ gì với chúng ta nữa. Mình đi thôi.”
Mạc Diệc Nhu mỉm cười: “Nếu đã gặp mặt thì cũng nên chào hỏi cười nhau một tiếng chứ, nếu như không thể làm bạn thì cũng không thể trở thành kẻ thù được, đúng chứ?”
Lưu Hạo Dương nhìn cô gái ngồi trong nhà hàng đang nở nụ cười mùa xuân, mấp máy môi không nói gì.
Mạc Diệc Nhu bắt gặp ánh mắt đó của anh nhưng cô chẳng tỏ vẻ gì, kéo tay anh: “Hạo Dương, chúng ta đến đó chào An Cẩm Y.”
Lưu Hạo Dương hơi do dự nhưng vẫn đi theo Mạc Diệc Nhu tới nhà hàng.
Đúng lúc đó, An Cẩm Y và Thẩm Mộ Phong dùng bữa xong đang định rời khỏi nhà hàng. Vì vậy, cả bốn người gặp nhau ở sảnh.
Mạc Diệc Nhu cười chào với An Cẩm Y: “Cẩm Y, trùng hợp thật.”
“Đúng vậy, trái đất này đúng là quá nhỏ mà.” An Cẩm Y mỉa mai. Hiện giờ cả hai người đó đều đứng trước mặt cô, thật lòng mà nói cô hoàn toàn có thể bỏ đi ngay lúc này. Thế nhưng, gặp cũng đã gặp rồi để xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Mạc Diệc Nhu nhìn người đàn ông lịch lãm đứng bên cạnh An Cẩm Y, trên người anh toát ra sự thân thiện, ấm áp như ánh mặt trời của mùa đông. Cô cười hỏi: “Anh này là…”
Không để An Cẩm Y lên tiếng trướng, Thẩm Mộ Phong vòng tay qua eo cô, nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều rồi thấp giọng nói ngắn gọn nhưng lại khiến người khác bất ngờ: “Tôi là chồng của cô ấy.”
An Cẩm Y quay mặt sang nhìn vào mắt anh, cô thấy anh đang cười đến là vui vẻ.
Mạc Diệc Nhu nghe thế, hơi sững sờ, thật khó tin, cô cứ nghĩ anh ta là bạn trai mới của An Cẩm Y, không ngờ người này lại là chồng của cô. Lúc Lưu Hạo Dương nghe câu đó, vẻ mặt sửng sốt, anh ta khá ngạc nhiên, vốn tưởng đây là bạn trai mới của An Cẩm Y không ngờ người này lại là chồng của cô. Sau khi biết rồi, sắc mặt của anh ta liền tối sầm lại.
Mạc Diệc Nhu cười nói: “Ồ, hóa ra là chồng của Cẩm Y. Xin chào, tôi là bạn của Cẩm Y, còn đây là bạn trai của tôi, Lưu Hạo Dương.” Dứt lời, cô nàng tình cảm khoát tay Lưu Hạo Dương.
Thẩm Mộ Phong nhìn An Cẩm Y miệng nở nụ cười, giọng nói bình thản: “Em nè, như thế này là sao? Anh chưa bao giờ nghe em nói tới hai người này cả.”
“Em nghĩ cô gái này giới thiệu như vậy không đúng rồi.” An Cẩm Y lạnh nhạt cười, nếu như ngày hôm nay người đứng cạnh cô là một người khác thì có lẽ cô sẽ không nhắc lại chuyện cũ, nhưng anh ấy lại là Thẩm Mộ Phong, là người đàn ông của cô, vì vậy cô không việc gì phải giấu giếm, không muốn đối mặt với sự thật.
An Cẩm Y dựa đầu lên vai Thẩm Mộ Phong, giọng mỉa mai: “Cô gái này tự nhận là bạn của em đó, đúng là cô ấy từng là người bạn thân nhất của em, mà phải rồi, bạn trai của cô ấy cũng từng là người yêu của em. Tôi nói có đúng không hả Mạc Diệc Nhu.” An Cẩm Y nhìn Mạc Diệc Nhu bằng ánh mắt khiêu khích và tức giận.
Thẩm Mộ Phong biết An Cẩm Y đang giận dữ, anh liền nhẹ nhàng ôm eo cô, để cơ thể đang cứng đờ của cô có thể dựa vào anh. Mắt anh hơi nheo lại nên người khác không thể biết được anh đang nghĩ gì.
Giọng An Cẩm Y không quá lớn, nhưng lại nghe rất rõ, đủ để tất cả mọi người xung quanh đều nghe được, cho nên có khá nhiều người nhìn bốn người rồi chỉ trỏ.
Mạc Diệc Nhu nghe An Cẩm Y nói và nhìn thấy mọi người đàn xầm xì, sắc mặt trở nên khó coi, cô ta không ngờ An Cẩm Y không nể nang gì nói toạt mọi chuyện ra như vậy, đành chỉ biết nở nụ cười gượng gạo, ngón tay nắm chặt lấy ống tay áo của Lưu Hạo Dương, hy vọng anh có thể lên tiếng bảo vệ mình.
Nhưng Lưu Hạo Dương sau khi nghe những gì An Cẩm Y nói, thay đổi nét mặt, không nói gì nữa, chỉ đứng yên nhìn chằm chằm vào An Cẩm Y giống như là muốn dò xét thái độ của cô.
An Cẩm Y mảy may không thèm chú ý đến họ, thản nhiên dựa vào người Thẩm Mộ Phong, hả hê sau khi đã trút được cơn giận trong lòng.
Một lúc sau, Lưu Hạo Dương hơi cúi đầu nhìn Mạc Diệc Nhu thấp giọng: “Diệc Nhu, đi thôi.”
Mạc Diệc Nhu cười giả lả: “Cẩm Y, tớ phải đi mua mấy thứ với Lưu Hạo Dương, hẹn gặp cậu sau nhé.”
“Ừm”. An Cẩm Y nở nụ cười, tốt hơn hết là tôi và cô đừng bao giờ gặp nhau nữa.
Mạc Diệc Nhu trừng mắt với Lưu Hạo Dương một cái nhưng vẫn nắm lấy tay anh ta. Dù sao đi nữa, cô ta cũng không muốn xấu hổ trước mọi người.
Lúc Lưu Hạo Dương định xoay người đi, anh ta có đưa mắt nhìn An Cẩm Y, vẻ mặt nhìn không rõ lắm, có vẻ hơi rầu rĩ, nhìn không giống anh ta trước đây. An Cẩm Y không tỏ vẻ gì đứng thẳng người đối mặt với Lưu Hạo Dương, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.
Mạc Diệc Nhu nhìn thấy tất cả, cắn chặt răng, kéo Lưu Hạo Dương đi khỏi đó.
Khi hai người đó đi rồi, Thẩm Mộ Phong mới thấy cả người An Cẩm Y được thả lỏng.
Anh cúi đầu xuống, thấy cô áy náy nhìn mình, không để cô lên tiếng, anh cười âu yếm: “Anh và em đi dạo đi, nhân tiện mua mấy món đồ ba mẹ thích.”
Im lặng một lúc, An Cẩm Y mới gật đầu mỉm cười: “Được ạ.”
Thẩm Mộ Phong dịu dàng nắm lấy tay An Cẩm Y rồi cả hai cùng bước xuống đường phố đông đúc.
Trương Ái Linh từng viết: “Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào cũng từng có hai người phụ nữ như thế này trong đời, ít nhất là hai. Cưới một đóa hồng đỏ, lâu dần, nàng thành vết máu muỗi trên tường còn hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng. Cưới đóa hồng trắng, nàng như hạt cơm dính trên áo còn hồng đỏ là nốt ruồi chu sa trên ngực.” (1)
Thẩm Mộ Phong nắm chặt tay An Cẩm Y, khẽ cười: Có một số chuyện có thể đổi thay, nhưng có một số chuyện cơ bản là hối hận vô cùng… Lưu Hạo Dương, trong chuyện tình cảm, anh thua rồi…
Thẩm Mộ Phong cúi đầu nhìn cô gái đi bên cạnh anh, ánh mắt nồng nàn.
(1) Câu nói trong phim Hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ do Trương Ái Linh viết kịch bản
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
98 chương
71 chương
54 chương
41 chương