Cặp đôi cưới gấp
Chương 19
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Một tuần An Cẩm Y ở trong trạng thái hồi hộp cuối cùng cũng qua nhanh.
Cuối tuần, An Cẩm Y thức dậy khá sớm, sự thực là, tối qua, cô không thể ngủ được, sắp được gặp mặt cha mẹ của Thẩm Mộ Phong cho nên cô cảm thấy không yên lòng.
Rửa mặt xong, An Cẩm Y trang điểm để che đi vẻ mặt tiều tụy của mình, sau đó cô nói lời chào với ba mẹ rồi ra ngoài, Thẩm Mộ Phong đã đỗ xe đợi cô bên dưới.
Thẩm Mộ Phong cười với An Cẩm Y, còn An Cẩm Y từ lúc ngồi vào trong xe chỉ khẽ thở dài.
Thẩm Mộ Phong nhìn cô cười hỏi: “Sao vậy, An An? Nhìn em có vẻ hồi hộp.”
An Cẩm Y liếc anh một cái, nghĩ thầm: Sao lại không hồi hộp chứ, hôm nay là ngày cô ra mắt ba mẹ chồng. Chắc là anh vui lắm, cười suốt thôi.
Thẩm Mộ Phong có vẻ như hiểu được những gì cô đang nghĩ, cười bảo: “An An, em đừng quá lo lắng, dù sao đi nữa em cũng là vợ của anh rồi, đúng chứ? Hôm nay chẳng qua hai vợ chồng mình đến chào ba mẹ thôi.”
An Cẩm Y ngồi thẳng người, không đồng tình với Thẩm Mộ Phong, cô bất bình đáp lại: “Sao em lại không lo lắng được? Họ sắp là gia đình thứ hai của em, với anh tất nhiên là không sao rồi, nhưng em muốn ba mẹ anh có ấn tượng tốt về em.”
“Em đừng lo lắng quá, thật ra họ…” Thẩm Mộ Phong ngừng lại, vẻ mặt tối đi.
An Cẩm Y nhìn sang, cảm thấy quanh anh toát ra vẻ đau thương buồn bã, cô không hiểu tại sao mỗi lần nhắc đến ba mẹ mình, anh đều có vẻ mặt như vậy.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh, nhỏ giọng an ủi: “Mộ Phong, anh ổn chứ?”
Thẩm Mộ Phong quay đầu sang nhìn cô dịu dàng: “Đừng lo, anh vẫn khỏe.”
An Cẩm Y nghĩ ngợi một lúc định mở miệng nói ra nghi vấn trong lòng nhưng cuối cùng cô lại chẳng thể nói ra.
Thẩm Mộ Phong không biết được cảm xúc đã thay đổi trên gương mặt cô, với tay lấy cho vợ bữa sáng vừa mới mua, cưng chiều nói: “Em chưa ăn sáng đúng không? Anh mua cho em rồi nè, em ăn ngay cho nóng.”
An Cẩm Y cầm ly sữa đậu nành ấm áp, cảm thấy hạnh phúc, buột miệng: “Không ngờ anh lại chu đáo đến vậy.”
Thẩm Mộ Phong phì cười: “Em nè, em may mắn lắm đó nha, tự nhiên lại lấy được một người chồng chất lượng vàng là anh. Anh còn rất nhiều ưu điểm, em cứ từ từ mà khám phá.”
An Cẩm Y lại liếc anh một cái, lẩm bẩm: “Sao trước đây em không phát hiện ra anh là một người rất ảo tưởng sức mạnh nhỉ?”
Thẩm Mộ Phong không nghe thấy, giơ tay nhìn đồng hồ: “An An, thắt dây an toàn vào. Không còn sớm nữa, chúng mình còn phải đi mua một vài thứ nữa.”
Lúc ô tô chạy trên đường phố, An Cẩm Y hỏi anh: “Mộ Phong, ba mẹ của anh thích gì? Mua thuốc bổ cho ba mẹ hay là mấy món đồ gì đó có ích nhỉ?”
Một lúc lâu không thấy Thẩm Mộ Phong trả lời, cô nhìn sang thì thấy anh nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt trông mất tập trung, không biết là đang nghĩ gì nữa.
“Anh nè! Thẩm Mộ Phong! Thẩm Mộ Phong!” An Cẩm Y gọi to tên anh hai lần, Thẩm Mộ Phong mới giật mình quay sang.
Anh hỏi cô: “Sao vậy em?”
“Em mới là người nên hỏi anh làm sao vậy?” An Cẩm Y bĩu môi nói, “Sao anh lái xe mà không chịu tập trung vậy? Lần sau em không dám ngồi xe anh nữa.”
Thẩm Mộ Phong khẽ cười: “Không có gì, tại anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lần sau không thế nữa.”
“Lần sau hả? Anh còn mong có lần sau?” Giọng nói của An Cẩm Y giống như của một bà quản gia khó tính, “Anh có biết là xe cộ trên đường đông đúc như thế nào không? Nếu anh không chú ý nhìn đường lỡ gặp tai nạn thì sao, rồi còn…”
Nghe An Cẩm Y càm ràm cả buổi, nhưng Thẩm Mộ Phong lại không thấy phiền phức, anh muốn được nghe cô mắng như thế, gương mặt đẹp trai cười rạng rỡ: “Anh biết rồi, bà xã đại nhân của anh.”
“Anh biết lỗi sớm quá đó, chắc là không thể tin được rồi. Em nhất định sẽ giám sát anh.” An Cẩm Y cao giọng nói nhưng lại nghe giống như là cô đang làm nũng.
“Anh biết rồi.” Thẩm Mộ Phong vẫn còn cười được. “Tốt nhất là em nên giám sát anh cả đời.”
An Cẩm Y liếc anh một cái, nhỏ giọng trách: “Lại còn dám chọc em nữa!”
Cuối cùng, An Cẩm Y quyết định mua thuốc bổ làm quà tặng cho “nhị vị phụ huynh”, cô không nghĩ ba mẹ của Thẩm Mộ Phong sẽ có ấn tượng không tốt về cô.
Xuống xe, An Cẩm Y hỏi: “Nhà anh ở trong chung cư kia hả?”
Thẩm Mộ Phong giúp vợ cầm đồ đạc, bước đi chậm rãi.
An Cẩm Y quay sang nhìn anh cảm thấy kỳ lạ, vì vẻ mặt Thẩm Mộ Phong không có vẻ gì là thoải mái cả, mi mắt anh cụp cả xuống, sắc mặt tối sầm.
“Anh sao vậy?” An Cẩm Y nhỏ giọng hỏi.
“Anh không sao” Thẩm Mộ Phong lắc đầu, nhưng càng nhìn càng thấy sắc mặt anh không tốt.
An Cẩm Y nhìn anh đầy nghi ngờ, trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng không biết phải làm gì cho anh.
Thẩm Mộ Phong nắm chặt tay An Cẩm Y, nhấn mạnh: “An Cẩm Y, em nghe anh dặn nè, chút nữa, em nhất định phải nói em là bạn gái của anh, tuyệt đối không được nói hai đứa mình đã kết hôn, nghe không?”
An Cẩm Y gật gật đầu, riêng điều này thì cô biết, cô không thể tiết lộ chuyện đó, bởi vì ba mẹ của Thẩm Mộ Phong sẽ nói cô là đứa con gái không tốt.
Thẩm Mộ Phong vẫn còn lo lắng, anh nói tiếp: “An An, ba của anh không phải là người dễ gần… À, thực ra gia đình anh có hơi phức tạp, nhưng em cũng đừng quá lo lắng…”
An Cẩm Y càng cảm thấy lạ lùng hơn nữa nhưng cô vẫn gật đầu, trấn an Thẩm Mộ Phong: “Anh đừng lo, em sẽ làm như vậy.”
Thẩm Mộ Phong nhìn cô, ánh mắt anh sáng lấp lánh, dường như anh muốn nói điều gì đó với cô nhưng lại chẳng nói gì.
An Cẩm Y nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cười bảo: “Giờ chúng mình đi lên trên thôi. Mình là khách không nên để chủ nhà phải đợi. Với lại, em không mong muốn ba mẹ của anh sẽ có ấn tượng không tốt về em.”
Thẩm Mộ Phong nghe cô nói xong, gượng cười, nhưng trên vẻ mặt tươi cười có cả sự cay đắng: “Ừ, chúng mình lên trên đó thôi.”
Trên đường đi, Thẩm Mộ Phong nắm chặt tay An Cẩm Y, cô không hiểu tại sao trong đầu cô lại lóe lên một ý nghĩ, cô có cảm giác Thẩm Mộ Phong lúc này không phải đưa cô đi gặp cha mẹ anh mà giống như – anh đưa cô đi đến chỗ nguy hiểm.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
98 chương
71 chương
54 chương
41 chương