Cặp đôi cưới gấp
Chương 13
Ông An và Bà An nghe Thẩm Mộ Phong chào, nụ cười trở nên cứng đờ. “Ba, mẹ, anh ấy là Thẩm Mộ Phong, là… chồng của con…” An Cẩm Y lắp bắp giải thích, phá vỡ bầu không khí yên lặng như tờ.
“Chồng con?” Bà An giật mình hỏi lại, hiện tại, bà không còn cảm thấy hào hứng khi gặp Thẩm Mộ Phong mà bà chỉ cảm thấy hoảng hốt.
“Thưa ba, mẹ.” Thẩm Mộ Phong nắm lấy tay An Cẩm Y, “Hôm nay con và An An đã đi đăng ký kết hôn, con xin lỗi vì đã không báo trước với ba mẹ.”
“Kết hôn sao?” Ông An nhìn An Cẩm Y, vẻ mặt nghiêm túc, “Hôm nay hai đứa đã đi đăng ký kết hôn sao?”
An Cẩm Y gục gặc đầu, lấy từ trong túi xách ra tờ giấy màu hồng.
Ông An nhìn thấy tờ giấy thì sắc mặt trở nên khó coi, lại hỏi: “Hai đứa quen nhau bao lâu? Ba nhớ mấy ngày trước con chưa nói với ba về người nào mà con đang quen cả?”
“Ba à, chuyện đó, tụi con quen nhau… mới được một tuần.” Ánh mắt An Cẩm Y cố tình né tránh, lí nhí.
“Một tuần sao?” An Ba ba nghe thế, mặt tối sầm lại, nghiêm giọng, “An Cẩm Y, con không chỉ học thói tiền trảm hậu tấu mà lá gan của con cũng lớn quá rồi phải không? Quen người ta chưa đến một tuần, con dám lừa ba mẹ đi đăng ký kết hôn sao? Con có biết gia đình cậu ta như thế nào không? Tính tình, rồi nhân phẩm như thế nào con có biết không, sao con dám kết hôn với cậu ta?”
Bà An nhìn ông an trút giận lên con gái, đứng một bên can ngăn: “Có gì vào trong nhà rồi hãy nói, đứng ở đây lời qua tiếng lại hàng xóm người ta chê cười.” Nói xong, bà nháy mắt với An Cẩm Y ra hiệu cho cô đỡ ba vào nhà.
Ông An trừng mắt nhìn An Cẩm Y rồi gạt tay cô ra, quát: “Cả hai đi vào đây!”
An Cẩm Y liếc mắt sang Thẩm Mộ Phong cảm thấy hơi lo lắng, anh mỉm cười, ý muốn nói cô đừng lo, sau đó đi theo sau ông An bước vào phòng khách.
Ông An và bà An ngồi cạnh nhau, An Cẩm Y đứng đối diện với hai ông bà, còn Thẩm Mộ Phong đứng cạnh cô.
Bà An thấy ông An không nói không rằng, mặt mày tối sầm, liền lên tiếng: “Khải Thành, ông để bọn trẻ ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Ông An không trả lời, bà An nhìn hai người nói: “Hai đứa đừng đứng ngây ra đó làm gì, ngồi xuống đi!”
An Cẩm Y nghe vậy, ngồi xuống sofa, Thẩm Mộ Phong cũng bước lại gần ngồi bên cạnh cô.
Trong nhà họ An, mặc dù bình thường mẹ cô luôn là người có uy quyền nhất, nhưng khi có chuyện gì lớn xảy ra, ba của cô là người đưa ra quyết định trước tiến.
Hiện tại, tức là như thế.
Ở nhà họ An, truyền thống từ trước đến giờ không bao giờ có chuyện cưới chui. An Cẩm Y dĩ nhiên là biết điều đó, cho nên cô biết rằng ngày hôm nay sẽ vô cùng khó khăn.
An Cẩm Y nhìn ông An, lí nhí: “Ba à, bà đừng nóng, con biết bà không đồng ý chuyện này, con đã không nghĩ đến cảm giác của ba mẹ, nhưng ba hãy yên tâm, sẽ không có lần sau…”
“Còn có lần sau sao?” Ông An quét quánh mắt sáng quắc về phía An Cẩm Y, “Bây giờ con đã kết hôn, con còn muốn có lần sau à?”
Thẩm Mộ Phong chân thành nói với ông An: “Thưa ba, chuyện lần này đều là lỗi do con, con đã kéo An Cẩm Y đi đăng ký kết hôn mà không hỏi ý kiến của ba mẹ.”
Ông An “hừ” một tiếng: “Này cậu Thẩm, cậu gọi tôi là ‘ba’ có phải là sớm quá không, tôi không phải là ba của cậu.”
Những lời ông An nói càng trở nên khó nghe, An Cẩm Y gọi ông: “Ba à…” Nhưng ông An không chú ý đến cô, cô đành nhìn Thẩm Mộ Phong bằng ánh mắt áy náy.
Thẩm Mộ Phong im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Thưa ba, con biết ba đang lo lắng An An ở bên con sẽ không được sống hạnh phúc. Có lẽ những gì con đang nói đều không có gì chứng minh được, nhưng mong ba hãy tin con, con đã đi đăng ký kết hôn với An An, con sẽ có trách nhiệm với cô ấy, chăm sóc cho cô ấy. Dù cho tương lai không thể nói trước, nhưng bây giờ, trước mặt ba và mẹ, con xin hứa, chỉ cần An An không rời bỏ con, con sẽ không bao giờ buông tay cô ấy. “ Giọng nói của anh trầm ấm khiến người nghe cảm thấy tin tưởng.
An Cẩm Y cảm động trước những lời anh nói, dù anh không nói anh yêu cô. Cô biết rằng, chỉ vài lần gặp gỡ, hai con người xa lạ không thể yêu nhau, mà chỉ có thể thích nhau. Thẩm Mộ Phong không hề nói những lời yêu thương, điều này khiến cô cảm thấy những lời anh nói là thật lòng.
Ông An có vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Cậu đã dùng những lời nói ngon ngọt để lừa gạt Y Y hay các cô gái khác nhưng không qua mắt được tôi đâu. Cậu có biết ý nghĩa của việc kết hông? Cậu có chắc thời gian trôi qua cậu và con gái tôi vẫn sẽ ở bên nhau được chứ?”
Nghe câu hỏi của ông An, Thẩm Mộ Phong không hề nao núng, dũng cảm đối diện với ánh mắt sắc bén của ông, nhấn mạnh: “Con biết bây giờ ba không tin tưởng con, nhưng tụi con đã là vợ chồng trên luật pháp. Một khi đã như vậy, tại sao ba không trao cơ hội cho con và An An? An An ở bên con, chưa chắc cô ấy sẽ bất hạnh, phải vậy không ạ?”
Bà An nghe xong mới sực nhớ ra vấn đề cốt lõi ở đây là An Cẩm Y đã là vợ chồng hợp pháp. Mà bây giờ, cho dù bà và chồng có phản đối thì cũng có làm gì được đâu? Chẳng lẽ bà lại bắt con gái mình phải ly hôn?
Ông An cũng nhìn nhận ra vấn đề, nhưng với tôn nghiêm của trụ cột gia đình, ông không thể dễ dàng đồng ý như vậy.
Bà An hích tay ông An, bất đắc dĩ nói: “Ông nghe Thẩm Mộ Phong nói rồi đấy, hai đứa nó giờ đã là vợ chồng, hay là chúng ta cho hai đứa một cơ hội, đây cũng là chuyện tốt mà phải không?”
Ông An liếc vợ một cái, không nói gì nữa, đứng dậy đi về phòng.
Bà An nói với Thẩm Mộ Phong: “Cô cũng rất muốn cho hai đứa một cơ hội, nhưng mà nói thật, Thẩm Mộ Phong, cháu đùng đùng dắt con gái cô đi đăng ký kết hôn như vậy cô không yên tâm chút nào.”
Thẩm Mộ Phong định lên tiếng thì bà An quắc mắt ra hiệu cho anh nghe bà nói hết: “Nhưng nếu như con gái cô đã chon cháu, thì cô sẽ tôn trọng quyết định của con bé.”
Bà An uống ngụm nước, nói tiếp, “Còn nữa, là một người mẹ, cô không thể gả con gái ra ngoài chỉ vì một tờ giấy đăng ký kết hôn mỏng manh, như vậy rất thiệt thòi cho con gái cô, cô nghĩ, cháu cũng cảm thấy như vậy, đúng không?”
Thẩm Mộ Phong nhìn bà, trịnh trọng nói: “Thưa mẹ, mẹ hãy yên tâm, con sẽ không để An An phải chịu thiệt thòi, con sẽ tổ chức hôn lễ long trọng cho cô ấy, để cô ấy chính thức trở thành vợ của con.”
Bà An gật đầu: “Những lời hứa hẹn của cháu cô và ba con bé không có ý nghĩa gì cả, hai chúng ta đều hy vọng sẽ nhìn thấy cháu thực hiện những lời đã hứa. Cô nghĩ cháu hiểu những gì cô nói.”
“Dạ, thưa mẹ, con sẽ thực hiện lời hứa của mình.” Thẩm Mộ Phong nghiêm túc trả lời.
“Được.” Bà An gật đầu. “Giờ cũng không còn sớm nữa, cháu về nhà đi.” Rồi bà nhìn An Cẩm Y. “Y Y, con tiễn cậu ta về.”
An Cẩm Y nghe mẹ nói liền đứng dậy đi theo sau Thẩm Mộ Phong. Anh lễ phép nói với bà An: “Con xin phép, mẹ nghỉ ngơi ạ. Nhờ mẹ nói với ba cho con gửi lời chào.”
Bà An gật đầu: “Ừ, cô sẽ nói. Tạm biệt cháu”.
Lúc anh và cô ra khỏi nhà, đóng cửa lại, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
98 chương
71 chương
54 chương
41 chương